Khi không vô cớ Diệp Tử biến mất đã ba ngày rồi. Mặc cho Quân Tử phát động toàn bộ hành trình lục soát cũng không tìm ra người.
Quân Tử cho rằng Diệp Tử sẽ đến Bắc Kinh tìm cô, nhưng lại không thấy bên An An có chút tin tức nào, cho nên anh vội vã gọi điện thoại tới. Giọng điệu lo lắng, hơi thở trầm thấp hiếm có của Quân Tử lọt vào tai của An An khiến cô cảm thấy lỗ mũi mình bắt đầu cay cay.
Mắng, cũng không tới phiên cô mắng. Nhưng lấy tình cảm chị em bấy nhiêu năm ra để mà nói thì An An rất buồn bực.
Điện thoại của Diệp Tử không thông, không có bất kỳ cách liên lạc nào khác. Không có kỷ lục xuất ngoại, cũng như kỷ lục dùng thẻ tín dụng hay là ghi danh khách sạn. Một người sống sờ sờ như vậy lại đột nhiên hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
An An khẳng định Diệp Tử vẫn chưa rời khỏi Thẩm Dương, hoặc là đi không xa. Nhưng đã tìm khắp mọi nơi rồi, phương cách nào có thể sử dụng đều đã sử dụng hết. Ba ngày bặt tăm tin tức, bây giờ trong nhà náo loạn cả lên.
An An đoán được nguyên do chính là trước ngày cưới mấy ngày, tình cờ Diệp Tử nhìn thấy Quân Tử đi vào khách sạn với một người con gái nào đó, cùng vào rồi cùng ra.
Đó đó, tất cả đàn ông đều có cái tính này. Nhưng theo nhận thức của An An, Quân Tử không phải là loại người như vậy. Hơn nữa, đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ cưng chiều cô nàng này tới tận trời xanh thì cậu ấy còn biết làm cái gì đâu.
Vì vậy lúc Quân Tử giải thích, cô gái kia chính là em gái của người bạn nhờ anh giúp đỡ thu xếp dùm chỗ ở, Diệp Tử không tin nên chơi trò mất tích.
Tâm tình An An không vui, liên lạc không được với Diệp Tử, đành gọi điện thoại cho ông xã của mình. Lại nữa, không chịu bắt điện thoại!
An An quăng điện thoại mắng một câu: “Đó đó, cả hai người đều muốn trốn tôi!”
Hai giờ sau, Nham Tử gọi điện thoại lại. Nghe giọng điệu không vui của An An, anh nói: “Đang họp, em sao vậy?”
“Diệp Tử mất tích, bởi vì nó thấy Quân Tử đi vào khách sạn với bàn bà khác.”
“Quân Tử không phải là người như vậy.”
“Em cũng biết, nhưng không còn cách nào khác. Không tìm ra tung tích của Diệp Tử, mất tích cũng đã ba ngày rồi.”
“Chuyện này để Quân Tử giải quyết đi, cũng là lỗi của cậu ấy. Hơn nữa, bên kia nghĩ không ra phương pháp, chúng ta cũng đành bó tay hết cách thôi.”
Cúp điện thoại, An An tiện tay bấm số của Diệp Tử một lần nữa, vẫn là tắt máy. An An suy nghĩ một chút rồi gởi cho Diệp Tử một tin nhắn.
Tin nhắn gởi đi giống như đá chìm xuống biển. Cả ngày hôm nay An An rối rắm. Thật ra cô cũng không lo lắng cho Diệp Tử lắm. Cô nhóc kia rất ma lanh, đâu cần sự quan tâm của cô. Nhất định là trốn Quân Tử cho anh phát điên một chút đó mà.
Nhưng mà đổi lại chuyện này xảy ra cho người khác, ai lại cảm thấy bình thản hả? Đó, em gái hả? Em gái cái khỉ gió, em gái đâu ra nhiều thế?
Nói không chừng là đàn bà của thằng nhóc chết toi nào không tiện ra mặt, nhờ Quân Tử an bài dùm. Cũng không thể vì vậy mà Quân Tử không nghĩ tới thân phận của mình. May mà để Diệp Tử bắt gặp, nếu không để người khác nhìn thấy, có phải là mất mặt lắm không? Sắp kết hôn rồi, phải biết quan tâm tới hình tượng của mình chớ.
Đáng đời, đáng đời, đáng đời. . . . . .
Không thể nuông chiều đàn ông! Càng nuông chiều càng trở nên khốn kiếp.
An An học hỏi những lời nói này ở phần tin tức nào đó, hình dung rất chính xác bản tính của đàn ông, cho anh chút mặt mũi, anh liền leo lên đầu tôi mà ngồi. . . .
An An không nghĩ tới nhiều ngày không gặp Uông Thanh Mạch thì bên cạnh anh ta đã có một người con gái tóc dài như sóng biển.
Người ta nói, trong đời mỗi người đàn ông đều sẽ có một vài phụ nữ xuất hiện. An An cũng không rõ tại sao đàn ông cần phải có vài người phụ nữ bên người thì mới được xem như công thành danh toại.
Đàn bà thì ngược lại, bên cạnh có nhiều đàn ông thì không phải là chuyện tốt. Thật là lãng phí tế bào não! Chơi đùa với nhiều đàn ông cùng một lúc là một tình trạng quá tải về mặt thể chất cũng như tinh thần. Cho nên chuyện này không đáng.
An An không thèm ‘ăn giấm’ đâu. Uông Thanh Mạch thích tìm bao nhiêu ‘tiểu tứ’ thì tìm bấy nhiêu, chẳng liên quan gì tới cô. (*Lời editor: chị mạnh miệng lắm!!! Lát nữa khóc sướt mướt cho coi…)
An An suy nghĩ thì cứ suy nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng lại đột nhiên đứng dậy, chui vào toilet soi gương, kéo kéo mái tóc không dài lắm của mình, rồi lại vuốt vuốt đuôi tóc khô queo bị chẻ. Hình như là tệ quá đi thôi.
Tuy rằng cô biết rõ sinh hoạt cá nhân của anh rất sạch sẽ, nhưng Uông Thanh Mạch vẫn không có lời giải thích nào về người con gái xinh đẹp đó, để mặc cho cô mỗi lần nghĩ tới chuyện này đều khó chịu trong lòng.
Trong lòng An An suy nghĩ, nếu như giờ phút này Uông Thanh Mạch xuất hiện trước mặt cô, cô nhất định sẽ hỏi, cô gái kia là ai.
Thật ra thì cô chỉ viện cớ mà thôi. Biết rõ Uông Thanh Mạch sẽ không xuất hiện nên mới cứng miệng tự nhủ như thế, rõ ràng là không dám hỏi ra lời.
Bình Tử nhìn cô không được vui vẻ, nhào lại chọt chọt cánh tay của cô: “Cậu bị sao vậy?”
An An lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả.
“Mấy hôm trước mẹ cậu tới thăm, cậu cũng không vui, có chuyện gì vậy? Không phải bà đã phát hiện cậu có tư tình với Uông đại gia rồi chớ?”
An An bĩu môi: “Đầu óc của cậu có sức tưởng tượng thật lớn.”
“Ha ha, nếu như không phải vậy thì là cậu nhớ Uông đại gia rồi. Lâu lắm rồi anh ta không tới.”
An An nghiêng đầu, giật mình nói: “Thật ra thì tớ đang nghĩ chuyện của tớ có chút vấn đề.”
“Chuyện gì? Vấn đề ra sao?” Không nói rõ ràng, ai mà biết được.
“Vấn đề ‘tiểu tứ’ của Uông Thanh Mạch.”
“Hả? ‘Tiểu tứ’?” Lần trước Bình Tử uống quá chén, quên mất chuyện này rồi. Đó là còn chưa nhắc tới chuyện ‘vượt rào’, hay là làm sao được Triệu Dư mang vè nhà, làm thế nào ngủ lại trên giường người ta, sau đó buổi sáng tỉnh lại không nhớ chút gì.
“À, đúng rồi. Còn ba ngày nữa là phát pương rồi. Cậu nói xem, vì sao cuối thàng mới lãnh lương vậy, tớ đợi tới nỗi hai mắt sắp mù rồi.”
“Làm sao tớ biết?! Bị bệnh hả, có ai đòi phát lương vào ngày 25 mỗi tháng không? Đây là lần đầu tiên tới nghe nói.”
Ngày phát lương không chừng đổi, rất nhiều đơn vị dựa vào tài vụ tín dụng cùng với công ty có quy mô lớn nhỏ quy định ngày phát lương. Trong hợp đồng lạo động thường có ghi chép rõ ràng. Bình Tử không có nhiều kinh nghiệm làm việc nên không biết. Hình như An An cũng không có nhiều kinh nghiệm làm việc gì đó nên cũng không biết luôn.
An An và Bình Tử ra ngoài làm việc, khi trở về thì gặp Mậu Ninh. Ba người theo gót chân nhau đi vào phòng tiêu thụ.
An An vừa muốn chào hỏi, nhưng Mậu Ninh không dừng chân lại. Chỉ đến khi tới gần cửa chính thì mới quay đầu nhìn An An, khóe môi giật giật.
Bình Tử dừng lại, An An đi đến bên cạnh đứng chung một chỗ với cô trước ngưỡng cửa, không ai nói với nhau câu nào.
Sắp tan sở thì Mang Quả vừa đi làm từ bên ngoài trở lại thấy An An thì hơi sửng sốt: “Úi trời, hôm nay Uông thủ trưởng của chúng ta lại không mang người đàn bà vô lương này đi hả? Có mới nới cũ rồi.”
An An từ đằng sau quầy bar đi ra, tay cầm ly nước: “Dạo này không thể tin tưởng ai được. Đàn ông đó nghen, là cán súng biết di động, cậu nhắm trúng thì phải bắn ngay.”
Vừa nói xong, đột nhiên An An như bừng tỉnh, xoay người nhìn Mang Quả: “Vừa rồi ý của cậu là gì hả?”
“Có mới nới cũ đó.”
“Khỉ gió...”
“Cậu không biết hả?”
“Cậu nói vừa rồi Uông Thanh Mạch có tới đây?”
Giọng điệu của An An có vẻ kinh ngạc.
Mang Quả gật đầu.
Đây là khỉ gió gì vậy? Tại sao không gọi điện thoại cho cô? Chẳng lẽ mang đàn bà khác về nhà? Bất tiện? Con bà nó, không lẽ anh thật sự có ‘tiểu tứ’ rồi?
An An lật đật chạy ra ngoài, nhưng vừa mới chạy được hai bước thì ngừng lại, phát giác có gì đó không đúng.
Trong lòng cô tính toán, người ta cũng có thể diện mà, đi kiểu này thật quá mất mặt, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại....
Cuối cùng, An An cũng không chịu nổi ruột gan hành hạ, chưa tới giờ tan sở đã đón xe chạy về biệt thự.
An An hít vào một hơi cố giữ bình tĩnh, cầm chìa khóa lặng lẽ mở cửa ra rồi nhón gót nhẹ nhàng đi vào. Cô cởi giày cao gót ra để trước cửa, thay đôi dép mang trong nhà. Lúc quay người lại thì phát hiện trên bàn có cái gì đó. Lại gần mới thấy là hộp thuốc cảm mạo, bên cạnh còn có một ly nước.
Đương nhiên là cô không đụng tới. Mà nếu có bị cảm thì anh cũng sẽ không uống thuốc.
Trong nhà an tĩnh vô cùng, có thể nghe rõ âm thanh đồng hồ tích tắc. Trong lòng An An không được thoải mái, chẳng lẽ Uông Thanh Mạch thật sự dẫn người về nhà. Trước đây anh có nói qua, căn nhà này là của anh với cô. Anh sẽ không mang những người khác về... Nhưng mà.....
Tay An An cầm lấy tay vịn cầu thang, giương mắt nhìn lên lầu, trong lòng không muốn đi lên. Đột nhiên trên lầu truyền đến giọng nói của Uông Thanh Mạch:
“Cậu không cần suy tính thêm về vấn đề này, chỉ cần trả lời có hay không.”
An An không nghe tiếng trả lời tiếp theo, nhưng giọng nói của Uông Thanh Mạch lại vang lên: “Ngày mai theo tôi trở về sư đoàn 112.”
Tiếp theo câu nói là âm thanh của chân ghế bị đẩy một cái trên sàn nhà. An An còn đang bối rối không biết có nên đi lên hay là tiếp tục nghe lén hay không thì chuông điện thoại của cô vang lên.
An An vội vàng mở túi xách ra, lục lọi tìm kiếm điện thoại di dộng. Chưa kiếm được điện thoại thì cuống reo cũng dừng, sau đó là tiếng mở cửa trên lầu.
Uông Thanh Mạch đứng trên cầu thang, vẻ mặt nghiêm túc nhìn An An đang đứng bối rối dưới lầu.
An An có chút chột dạ nhưng vì muốn cho anh biết trong lòng mình đang giận dữ cỡ nào, mặt cô lạnh băng nói: “Nghe nói anh đã đến.”
“Ừ.” Uông Thanh Mạch nói xong thì xoay người bỏ đi.
Đây là thái độ gì? An An càng thêm khó chịu, xoay người ngồi phịch trên ghế salon. Con bà nó, bà cô không thèm đi lên. Nếu anh mang đàn bà về nhà, chị đây sẽ ngồi đợi các người làm xong chuyện của các người, sau đó chị sẽ xông lên, cắt đứt lão Nhị của anh, cho anh làm thái giám luôn, hừ....
Đợi không thấy An An đi lên, Uông Thanh Mạch lại buồn bực, đứng dậy đi xuống thì lại bắt gặp cô đang ở trong phòng bếp, mài dao....
Uông Thanh Mạch không hiểu, giọng nói khàn khàn lên tiếng: “Làm gì vậy?”
Ánh mắt An An bốc lửa! Mình ở dưới lầu hơn mười phút, bây giờ anh mới nhớ tới cô, cái đồ vô lương tâm!
Bực tức dâng lên, An An chỉa chỉa con dao trông rất hung tợn: “Anh đó, có phải đang giấu đàn bà ở trên lầu không?”
“Đàn bà? Trong nhà thật có đàn bà, nhưng không ở trên
ầu, mà ở dưới lầu.”
“Ở đâu? Tôi vào cả ngày rồi mà có thấy đâu.” An An chu miệng, ánh mắt phẫn nộ, không chịu khuất phục.
Uông Thanh Mạch rất muốn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng, kết quả giả đò ho khan một tiếng: “Đang cầm dao đó.”
An An không chú ý đến bộ dáng kỳ lạ của Uông Thanh Mạch, nhưng vừa nghe anh nói như vậy thì mới nhận ra anh đang nói mình.
Vừa tức vừa tủi thân, nhân lúc người trước mặt vẫn còn đang cười, cô ném con dao qua một bên, nhấc chân đá thẳng vào bên hông của Uông Thanh Mạch.
Sức không mạnh nhưng tốc độ rất nhanh, Uông Thanh Mạch lại càng nhanh hơn, giơ tay một cái đã đỡ được chiêu này. Dễ dàng bị người ta hóa giải chiêu thức, An An xoay người chụp lấy tay trái của Uông Thanh Mạch. Đây là trò bịp của An An, cũng có thể là thói quen mỗi khi ra tay, An An đều đánh thẳng vào tay trái.
Uông Thanh Mạch nhìn cô tấn công liên tục, lại chỉ có thể chịu tội. Anh đoán chừng gần đây tâm tình cô nhóc này không được tốt, muốn ra oai.
Dễ dàng bắt được tay của anh, An An vọt đến trước mặt Uông Thanh Mạch, muốn đẩy anh văng ra ngoài. Cô không đủ sức quật ngã anh, nhưng đẩy té anh thì có thể.
Chỉ là Uông Thanh Mạch đã nhìn thấu tính nết của cô, nên vừa thấy tay trái của cô hơi vạch ra, anh liền chụp lấy khóa chặt, kéo mạnh cô vào lòng.
Bị đột kích bất ngờ, An An không kịp phòng thủ, ré lên một tiếng.
An An xoay người, thụt cùi chỏ về phía sau một cái, trúng lên ngực của Uông Thanh Mạch. Mà người ở đằng sau không tránh, bị đánh một phát đau điếng.
“Bảo bối, em bị sao vậy? Làm gì mà nổi nóng tới mức này?” Uông Thanh Mạch vỗ vỗ lồng ngực, nói không muốn ra hơi.
An An nghĩ lại, chắc mình hiểu lầm lời nói của Mang Quả rồi. Cộng thêm ban ngày rối rắm về vấn đề người đẹp kia, cho nên trong lòng có chút phập phồng, dẫn đến kích động.
“Tôi hỏi anh, anh có giấu đàn bà khác sau lưng tôi không?”
“Có.”
“Có?”
“Bà xã tôi.”
“Cút.....”
An An mắng xong thì đấm cho anh một cái nữa. Uông Thanh Mạch không tránh, dù sao cô đánh cũng không đau, ai ngờ lại khiến anh ho khan một lần nữa.
An An mở to mắt nhìn Uông Thanh Mạch ho khan không ngừng, sau đó nhìn lại nắm tay nhỏ xíu không thể gây thương tích của mình một cách không thể tưởng tượng nổi: “Mẹ ơi, tôi lại có thể đánh anh bị trọng thương kìa.”