Đầu tháng chín là thời gian tốt nhất. Ánh mặt trời sáng rực, máy điều hòa không khí thổi rất mạnh, tâm tình cũng thật dâng cao rồi, ngày phát lương càng ngày càng gần. Lúc này mọi người ai cũng tính toán có bao nhiêu tiền sẽ vào trong tay.
An An không biết tính như thế nào. Dù sao, Nham Tử đã nói sẽ có phần thưởng cho cô nếu được sáu con số. Về phần phần thưởng thì Nham Tử không nói là cái gì. Cô cũng không hỏi, để được mừng rỡ đột ngột.
Bình Tử ở bên cạnh bấm bấm máy tính, sau đó thở dài: “Tớ đoán chừng có thể phát động được khoảng năm ngàn tám, không bằng số lẽ của cậu nữa sao?”
“Cậu phát động không ít nha. Lúc trước ở Bắc Kinh, việc làm đầu tiên của tớ, tháng thứ nhất chỉ phát động được một ngàn hai khối thôi.” Mậu Ninh cúi đầu sửa sang lại tư liệu, tiếp lời.
An An như đi vào cõi thần tiên. Kỳ thật, cô cũng không muốn đi vào cõi thần tiên. Nhưng ngoại trừ cõi thần tiên ra, cô đi sẽ không biết phải làm cái gì nữa.
Có người giám chứng, hiện giờ, cô nghiễm nhiên trở thành ‘lão đại’ của phòng tiêu thụ. Chu Tiến cũng tránh xa xa cô, bởi vì cô quả thật rất rất rất độc ác.
Về phần 1 với 0 có xảy ra cái gì hay không, mọi người cũng không còn quan tâm. Về phần tiểu tiện nhận có bị bạo cúc hay không, dường như chỉ có mình anh biết.
Thời tiết vẫn còn nóng như thế, còn trở nên oi bức hai hôm nay. Dường như nghe nói có mưa to sắp đến. Nham Tử gọi điện thoại nói mấy ngày sắp tới sẽ mưa to, muốn cô cẩn thận.
An An có chìa khóa của biệt thự, cho nên trời có mưa thì cô cũng không về nhà.
Thật ra có một ‘người tình’ thì cũng có chỗ hữu dụng.
(Nặc tôi điên cuồng hét lên, An An, cô giống như vậy làm đàn bà chúng ta thật mất thể diện.)
(Mắt An An lạnh lẽo, tớ đây gọi đó là lợi dụng tài nguyên, cậu biết cái gì.)
Trước giờ tan sở, An An nhận được điện thoại. Cú điện thoại này khiến cô vui mừng tới nổi nhảy tưng tưng tại chỗ, so với chuyện Nham Tử trở về còn vui vẻ hơn.
Diệp Tử tới, là chuyện làm cho người ta hưng phấn tới cỡ nào!
Lầu trên của plaza Vương Phủ Tỉnh, Tân Thiên Địa, An An mặc quần short jean, giày Cavans. Trên người thì mặc một cái T-shirt có những đường vân lớn đen trắng, rộng lùng thùng, thảnh thơi sải bước, mắt nhìn xung quanh chỗ đã định trước.
Vào thang máy một lát thì Diệp Tử gọi đến, nói đang ở tiệm vàng. Con nhóc này đang ngồi ở đằng đó thử nhẫn.
"Diệp Tử. . . . . ." An An vừa nhìn thấy cô thì vui mừng kêu lên từ xa.
Lúc này, Diệp Tử mặc áo T-shirt, quần jean, đơn giản nhưng sạch sẽ gọn gàng, đang ngồi ở trong một cửa hàng nhẫn kim cương hạng sang. Thấy cô đi tới, vui mừng quá độ, không để ý vội vàng đứng dậy chạy về hướng của cô: “Bảo bối, nhớ cậu muốn chết.”
Hai người nhiệt tình ôm nhau, mà Diệp Tử đứng dậy bỏ chạy khiến nhân viên của cửa hàng hết hồn, thiếu chút nữa là báo cảnh sát, cho rằng cô muốn mang theo kim cương bỏ chạy.
“Quân Tử đâu?” Hai chị em nghênh ngang kề vai sát cánh không giống thục nữ chút nào.
“Biết tớ hẹn cậu, anh ấy đi lo công chuyện rồi.” Diệp Tử cười vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tắp. Hai chị em cười tươi đến nổi hai mắt nhiếp lại thành hàng.
“Đi xong rồi không có chuyện khác thì tối nay về nhà tớ ngủ nhá.”
“Nhất định, tớ về nhà dành chăn của cậu cho cậu biết mùi.”
Hai người cười cười nói nói, Diệp Tử giơ giơ chiếc nhẫn mang trên tay trước mặt An An: “Cái này được không?”
“Còn phải nói, rất hợp với ngón tay trắng nõn kia của cậu, như vậy mới có chút nữ tính.”
“Đi chết đi, tớ có chỗ nào không phải đàn bà? Chẳng lẽ chỉ có ngón tay này đàn bà thôi hả?”
“Chuẩn bị kết hôn?” An An ngồi xuống bên cạnh, tay phải chống má, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Diệp Tử mà cũng cười theo.
“Đúng vậy! Nham Tử nhà cậu đâu?”
“Không phải điều đi Bảo Định thì còn đâu nữa. Một năm nay thật làm tớ khổ chết đi được.” Nhắc tới ông xã, An An liền xụ mặt xuống.
“Đúng là quá đáng mà. Quân Tử cũng bị điều đi, tớ nói cái gì cũng không chịu nghe. Cuối cũng cha tớ cũng hết cách, cha anh ấy cũng hết cách, mới vừa được phê chuẩn rời khỏi Thẩm Dương.”
"Lo sợ gì chớ. Ở gần nhau bấy nhiêu năm rồi, tình cảm thắm thiết lắm mà.”
“Cũng không lợi hại như cậu và Nham Tử.”
An An, Diệp Tử và Quang Tử sinh ra và lớn lên trong viện, còn là bạn thân. Trái lại, Nham Tử của cô không có ở trong viện khi bọn họ ra đời, nhưng bọn họ chung đụng rất tốt.
Nham Tử dốc lòng dùi mài, cực khổ hai mươi mấy năm rồi trực tiếp bắt cô đi.
Phần lớn thời gian, An An thường hay oán giận, đời này cô chỉ biết có mình anh. Lúc đó anh nói, hai người bọn là chung tình.
Nhưng nghĩ lại tình cảnh bây giờ, An An cảm thấy bọn họ đúng là chung tình.
Hai người thử vài chiếc nhẫn nữa rồi đi xuống lầu. Dù sao loại nhẫn này vẫn cần hai người cùng nhau quyết định. Điều nay tượng trưng cho tương lai của hai người cùng nhau đồng lòng mà thôi.
Trong lúc vô tình, An An liếc nhìn ngón tay trụi lủi của mình, cảm thấy buồn bực. Đăng ký kết hôn đã hai năm, hôn lễ cũng không tổ chức. Nhưng mà chính cô cũng không biết, vì sao ban đầu chưa mua nhẫn cưới, đã cùng người ta chạy đi kết hôn một cách ngu ngốc như vậy. Sau đó còn vui vẻ không ra thể thống gì. Nham Tử đáng chết, Nham Tử thúi…
Diệp Tử thục thục cùi trỏ vào người An An đang có vẻ trầm tư: “Sao vậy, nhắc tới ông xã nên nhớ à, bắt đầu chơi trò u buồn hả?”
“Rõ ràng cho tới bây giờ Nham Tử vẫn còn chưa mua nhẫn cho tớ.” Vẻ mặt An An buồn xo.
Đang đi, bỗng nhiên Diệp Tử dừng chân lại, quay đầu một cách máy móc, trừng to mắt, chớp chớp. Sau đó, âm thanh như vẻ ‘cậu hết phương cứu chữa’ nói: “Đời này cậu phải thua trong tay của Nham Tử rồi.”
An An bĩu môi. Được rồi, cô phải tán thành với sự nhận xét này của Diệp Tử. Quả thật là cô đã thua trong tay của Nham Tử.
“Nham Tử quá thông minh. Nhìn xem, cậu đâu phải là còn nhỏ nữa đâu bị ăn từng chút từng chút, tới bây giờ không còn một chút xương nào cả. Tớ xem, cậu không tính thay thế anh ấy thì cả đời này chỉ biết có một người đàn ông, thua thiệt nhiều lắm nghen.”
An An vô cùng thông minh gật đầu, sau đó nét mặt đăm chiêu nói: “Tớ nên hỏi Quân Tử một chút, cậu ấy có phải là người đàn ông duy nhất của Diệp Tử hay không.”
“Đương nhiên là phải rồi.”
“Vậy cậu nói những lời vô dụng này để làm gì, vì sao tớ phải thay người chứ?”
“Tớ chỉ nói thôi mà, cậu đừng có sư tử Hà Đông có được không. Thật mất thể diện mà, tư cách, tư cách! Đừng khiến người ta tưởng rằng người đông bắc đều ăn nói to lớn như vậy chứ.”
"Cút. . . . . ." Sau khi An An mắng xong câu đó, hai người cười hắc hắc.
Hai người đi dạo trong thương xá vài dòng. Từ nhỏ tới lớn, mắt nhìn hai người rất giống nhau, chỉ khác mắt nhìn đàn ông thôi.
Trong một cửa hàng chuyên môn, cả hai đều thích được một cái váy, không chịu buông tay. Cuối cùng mỗi người mua một cái.
Đi dạo chưa được bao lâu thì Quân Tử gọi điện thoại tới, hỏi hai người bọn họ xong chưa.
Trong một hội sở tư nhân hạng sang, hai người quẹo trái quẹo phải một hồi rồi vào tới phòng. Trong phòng có ba người, đều là quen biết.
Ở chính giữa là Quân Tử, toàn thân màu đen. Bên tay trái là Kiều Vũ, bên kia chính là cái tên vô cùng tự phụ, lúc cô còn bé, ngày nào không ăn hiếp cô là ngày đó trời sẽ đổ mưa, Phương Mạc, đang cùng chào hỏi các cô.
Phương Mạc kéo Nham Tử* (*hình như tác giả viết lộn rồi, đáng lẽ là An An mới đúng, không có Nham Tử ở đây) đến ghế sa lon bên phải, ngồi xuống bên cạnh mình. Hai người giống như khi còn bé, cười nói ha hả, sau đó còn đấm đối phương hai đấm, coi như là biểu đạt ý ‘yêu’.
Kiều Vũ đưa cho An An một ly nước trái cây, quay đầu hỏi cô một câu: “Khi nào Nham Tử trở lại? Đi một năm rồi, sắp trở về rồi phải không? Nếu không thì em đi cùng đi, đừng để bị chia cách như vậy.”
An An bĩu môi, sau đó lắc lắc cái đầu ra vẻ đáng yêu: “Em không đi. Anh ấy muốn trở về lúc nào thì về lúc đó. Em không thèm.”
Điệu bộ vô cùng nũng nịu. Những người ở đây, ai cũng nuông chìu cô từ nhỏ. Ngoại trừ Nham Tử là người yêu, tất cả mọi người đều là anh em.
“Vừa rồi ba người đi đâu?” An An cầm ly nước trái cây lên uống một hớp. Sau đó chen mình vào bên trong Phương Mạc, nhích lại gần nói.
“Ai mượn hai người không có ở đây, các anh đi tán gái đó.” Kiều Vũ cười hắc hắc trêu ghẹo nói.
"Biến! Cẩn thận Diệp Tử nổi giận, sẽ đem anh biến thành tổ ông vò vẽ.”
Tay Quân Tử ôm eo Diệp Tử, cười nói với An An: “Chúng tôi kết hôn vào ngày 11, em và Nham Tử nhớ đến đó nghen.”
Mọi người uống rượu, cô uống nước trái cây. Hết cách thôi, ai cũng biết tính tình kia của cô.
Chơi tới khuya, An An đoạt Diệp Tử từ trong tay của Quân Tử, hai người đón xe về nhà. Về phần mấy anh chàng kia, cứ để cho bọn họ tiếp tục tán gái đi.
Hai người không gặp đã lâu, muốn nói rất nhiều, kỷ niệm lại càng nhiều hơn. Cơ hồ toàn bộ hồi ức tuổi thơ đều ở chung với nhau.
Cô nhớ tới chó Labrador của gia đình bác Trương, nhớ tới mèo Đại Hoa của gia đình bà Lưu, còn có con thỏ của gia đình Vu Tử. Mỗi một thứ đều là hoài niệm.
Thật. Đáng. Tiếc! Năm tháng đã qua, những người ‘bạn chơi’ nối khố trong hoài niệm này đã sớm lên cực lạc rồi.
Cuối cùng, chủ đề dừng lại ở Vu Tử. Anh mới vừa hẹn hò với một cô gái, Diệp Tử cũng đã gặp qua, người không tệ lắm. Chỉ là chú Vu rất giận, ai bảo hai ông già là oan gia đối đầu từ nhỏ. Nhưng quân nhân của thế hệ trước, ai mà không miệng cứng lòng mềm, cũng không có gì phải lo lắng.
Lúc đi ngủ là đã bốn giờ sáng. Sáng sớm, An An mới bò lên giường, nhức đầu vô cùng. Diệp Tử vẫn còn ngủ khò khò. An An gọi điện thoại cho Chu Tiến, xin nghỉ một ngày.
Buổi trưa, Quân Tử gọi điện thoại tới. Hai người thay đồ xong thì đi xuống lầu. Sau một lát, một chiếc xe Porche màu xanh hết sức vênh váo dừng lại bên cạnh An An, chiếc R8 màu bạc đậu bên cạnh.
Phương Mạc và Quân Tử xuống xe trước, phía sau có Kiều Vũ tiếp theo.
“Đi thôi, đi ăn cơm trước, đói chết rồi.”. Kiều Vũ xoa xoa bụng nói.
Lúc ăn cơm, đột nhiên Phương Mạc nói: “ Đúng rồi, em chuyển đi Bảo Định đi.”
An An lắc đầu, không ai quản được cô. Dù sao, cô đã tự quyết định, vì một câu nói của Nham Tử, không, vì một câu nói của An An, mọi chuyện sẽ đâu vào đó.
Cuối cùng, dứt khoát từ chối nhiều lời đề nghị đưa cô đi làm, An An đưa mắt nhìn bọn họ rời đi rồi mới đón xe về lại phòng bán cao ốc.
Quân Tử và Diệp Tử cũng tới. Kiều Vũ và Phương Mạc cùng nhau đi ăn cơm. Tối hôm qua, Diệp Tử đang ở nhà chúng tôi, cô nói, tớ muốn thử ‘trèo tường’ xem ra sao. An An bịa đặt tin tức này gởi cho Nham Tử.
Qua đã lâu, lâu đến nỗi An An quên mất nội dung tin tức này là gì. Khi tin nhắn gởi lại, rất ngắn gọn, đơn giản, mạnh mẽ, lại hàm súc, cực kỳ đáng đánh đòn hai chữ: em dám.
Vẻ mặt An An có thể nói là dữ tợn, cầm điện thoại di động trên tay giơ lên cao khoa tay múa chân. Bình Tử ở một bên vô cùng kinh ngạc nhìn cô động kinh.
Thật ra thì, tính tình em nhỏ Bình Tử rất là ngây thơ, đáng yêu. Đầu óc đơn giản chậm hiểu thường xuyên khiến cô không hiểu An An đang làm cái gì. Một khi người bên ngoài đã quen với sự động kinh bất kể giờ giấc của An An, sẽ rút kinh nghiệm, mà cô, thì lại luôn mù mờ…
Buổi tối, An An vùi mình ở trên giường đọc tiểu thuyết mới của tác giả Vô Lương Tấn Giang trong điện thoại di động. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên làm cô sợ hết hồn. Khi nhìn rõ là ai thì mặt mày lập tức hớn hở, đáy mắt hiện rõ vẻ ôn nhu: “Ông xã.”
“Bảo bối ngoan, Quân Tử và Diệp Tử tới làm gì? Đi chưa?”
“Quân Tử đi lo công chuyện, em phụ Diệp Tử đi chọn nhẫn. Bọn họ chuẩn bị kết hôn, định ngày 11 tháng này.
“Ừ, đến lúc đó anh sẽ tranh thủ thời gian.”
“Ông xã, chiếc nhẫn kia thật là xinh đẹp.” Lời nói chứa đầy hàm ý.
"Thật sao?" Trêu chọc
Ở đầu bên kia, giọng điệu của Nham Tử khẽ nâng cao một chút, lọt vào lỗ tai của An An thì giống như mèo gãi ngứa, thật khó chịu.
“Ông xã.” Làm nũng.
"Bảo bối." Đáp lại.
"Người ta nhớ anh." Làm nũng.
"Anh cũng vậy." Đáp lại.
Một đoạn ngắn không đủ chất lượng có thể viết thành mười mấy chương, cho nên một đoạn dài lại bắt đầu cắt xén, ngắn gọn. Đại khái cắt bỏ hai người chính là đủ loại ác đức, đủ loại vô lương, đủ loại buồn nôn, đủ loại ¥@. . . &¥#
( An An mắng to, Nặc Phong là một tác giả vô lương tâm)