Ấn Định Rập Khuôn

Chương 1




Lễ Giáng Sinh thường là thời điểm náo nhiệt nhất và cũng là thời điểm yên tĩnh nhất ở Hogwarts.

Yên tĩnh là bởi vì vào kỳ nghỉ Giáng Sinh, phần lớn học sinh của Hogwarts sẽ rời trường để về nhà sum vầy bên người thân và bạn bè, cùng nhau đón mừng lễ Giáng Sinh và năm mới. Náo nhiệt là bởi vì những học sinh ở lại trường cũng sẽ không chịu ở yên, họ sẽ nghĩ đến thật nhiều cách khác nhau để chơi đùa trong trường học.

Vào những lúc này, các huynh trưởng của các Nhà đành phải chọn cách ở lại trường để hỗ trợ giáo sư chia sẻ bớt trách nhiệm quản lý và giữ gìn kỷ luật. Mà Du Lượng – huynh trưởng năm thứ năm của Nhà Ravenclaw may mắn được trở thành một trong số đó. Vất vả lắm mới có cơ hội ở lại trường, thế mà cậu lại bị đống việc vặt làm cho đau cả đầu. Mỗi buổi sáng và tối đều phải kiểm tra số lượng học sinh Ravenclaw ở lại trường, sau đó còn phải giúp giáo sư sắp xếp tài liệu. Rồi phải ôm mấy con cú mèo bị choáng váng cùng bưu kiện để kiểm tra đối chiếu xem ai bị mất quà, đã thế còn phải thay phiên nhau đi tuần tra vào ban đêm nữa chứ. Cậu sớm đã thuộc hết những khuôn mặt trên mấy tấm chân dung trong trường rồi. Thậm chí có khi đang ngủ được một nửa thì bị những vị huynh trưởng đang hốt hoảng khác đánh thức để đi xử lý sự cố khẩn cấp.

Cậu cầm theo đèn bão đi dọc hành lang tối đen như mực. Nhóm người trong chân dung bị đánh thức bởi ánh đèn lên tiếng phàn nàn. Du Lượng lễ phép nói câu xin lỗi, cậu nhấc ống tay áo lên để che bớt ánh sáng từ chiếc đèn trên tay. Lúc gió thổi qua, góc áo choàng khẽ bay lên, để lộ bộ quần áo màu xanh biếc bên trong. Du Lượng bỗng dừng lại, nhíu mày nhìn thẳng về phía trước. Cậu giơ tay lên, ánh đèn chiếu rọi vào khuôn mặt điển trai kia càng khiến nhóm người trong chân dung bĩu môi bất mãn.

Bình bịch, bình bịch, bình bịch. Đây không phải tiếng bước chân của con người. Có sinh vật nào đấy đang giẫm lên nền nhà, càng ngày càng tiến gần nơi đây. Âm thanh đột ngột phát ra trong màn đêm tĩnh mịch càng thêm rùng rợn. Đó có thể là một con thú cưng nhỏ, có thể là con một quái vật, cũng có thể là một sinh vật đáng sợ hơn nữa. Dù sao thì Hogwarts đã được thành lập lâu như vậy rồi, thế nên cũng có vô số các loài sinh vật huyền bí khác nhau ghé thăm. Đối với chúng thì đây chính là nơi “an toàn nhất” trên thế giới này.

Du Lượng hít một hơi thật sâu, một tay cậu nhấc đèn lên, tay kia lại lấy đũa phép từ bên trong áo choàng ra. Cậu cảnh giác đi về phía trước, trong lòng không ngừng tính toán là nên trực tiếp đối đầu với kẻ địch hay nên quay lại thông báo cho các giáo sư trong trường. Lúc cậu còn đang mê man suy nghĩ thì tiếng bước chân càng đến gần. Lúc nó dừng lại thì Du Lượng không thấy bóng dáng của sinh vật huyền bí nào cả. Cậu sững sờ tận mấy giây rồi cúi đầu xuống, ánh mắt cũng hạ xuống theo đèn bão. Cuối cùng, Du Lượng cũng thấy được sinh vật đang đứng trước mặt cậu… là một con heo!

Là một con heo to bằng hai bàn tay.

Con heo này có bộ lông xù màu hồng nhạt, nhìn qua dưới ánh nến trông có hơi giống màu vàng nhẹ. Nó đang cố ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn chăm chú Du Lượng – người rõ ràng đã bị dọa đến run rẩy thế mà vẫn còn bày ra bộ dạng bình tĩnh như kia.

Chuyện một con heo xuất hiện trong hành lang Hogwarts vào ban đêm thật sự là một chuyện rất quái lạ. Nếu là người khác không chừng đã nhảy dựng lên vì hoảng sợ hoặc vì thấy đáng yêu rồi. Thế nhưng Du Lượng cùng với con heo này lại cứ nhìn nhau suốt ba giây đồng hồ. Du Lượng thở phào rồi ngồi xổm xuống: “Lại bị lạc đường à?”

Heo con do dự mấy giây rồi đi về phía trước vài bước, nó dùng bàn chân bé xíu khẽ giẫm lên giày của Du Lượng. Vị huynh trưởng vươn tay, bế heo con lên rồi đứng thẳng người dậy: “Muộn như vậy rồi mà còn chạy nhảy khắp nơi thì sẽ rất nguy hiểm. Mày về ký túc xá cùng tao đi.”

Heo con lặng yên nằm trong lồng ngực Du Lượng, thậm chí nó còn cắn chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam của cậu. Du Lượng chỉ cười, nhẹ nhàng ấn đầu nó xuống. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ tuần tra ban đêm thì Du Lượng ôm heo con đi qua khu hành lang, leo lên cầu thang để tới chỗ cao nhất của tháp Ravenclaw. Thiếu niên mặc đồng phục Ravenclaw dừng lại trước tấm ván gỗ cổ xưa, đứng thẳng người lên, chờ âm thanh cổ xưa phát ra từ tay nắm gõ cửa hình con chim ưng màu đồng.

“Đồ vật khi chết đi sẽ biến thành gì?”

Khác với ba Nhà còn lại, mật mã của Nhà Ravenclaw luôn luôn là những câu hỏi vô cùng tùy ý nhưng lại tràn ngập triết lý. Bé heo run rẩy ẩn mình vào sâu bên trong khăn quàng của Du Lượng. Cậu vuốt ve an ủi nó rồi mới trả lời: “Biến thành hư vô.”

Im lặng tầm ba giây thì cánh cửa phát ra tiếng ken két, mở ra Phòng sinh hoạt chung của Nhà Ravenclaw. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống mặt thảm lông màu xanh đậm. Những hoa văn màu bạc tinh xảo cùng những chòm sao thêu trên thảm được ánh trăng chiếu sáng, làm nổi bật vẻ đẹp lộng lẫy của nơi này. Lửa trong lò sưởi vẫn đang lẳng lặng cháy, xung quanh vang lên vài tiếng ngáy ngủ. Du Lượng khẽ bước về phòng ngủ của mình. Lúc cậu thay quần áo xong, quay lại thì thấy heo con đang chôn thân trong khăn choàng của mình, chỉ để lộ chiếc mũi hồng hồng cùng đôi mắt to tròn đang nhìn cậu chằm chằm.

“Hình như mày mập hơn lúc trước rồi đấy.”

Heo con khịt mũi, sau đó “éc” lên một tiếng như khinh thường Du Lượng.

Cậu nở nụ cười, kéo chăn lên rồi nhắm mắt lại: “Ngủ ngon.”

Nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh đã trở nên đều đặn hơn, heo con mới dám đến gần, chui vào trong chăn, tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống. Nhưng nó lại không buồn ngủ chút nào cả. Nếu lúc này, Du Lượng mà tỉnh dậy thì sẽ thấy được cảm xúc của nhân loại trong đôi mắt con heo này! Lúc ấy, chắc chắn cậu ta sẽ không chút do dự mà hô to: “Hiện nguyên hình”, và có lẽ sẽ ném luôn người vừa hiện nguyên hình ra khỏi tháp Ravenclaw nữa đấy!

Lại biến thành heo. Thời Quang tuyệt vọng nghĩ.

Nếu cậu biết việc hóa thú sẽ để lại di chứng “Bị biến hình một cách không khống chế được” thì có đánh chết cậu, cậu cũng sẽ không học nó đâu. Đến tận bây giờ, cậu vẫn cực kỳ hối hận vì chuyện này. Cậu chỉ có thể mỗi ngày nơm nớp lo sợ, đề phòng việc mình sẽ vô tình bị biến thành heo vào một hôm đẹp trời nào đó, đã vậy còn là loại trông rất ngon miệng nữa chứ!

Nghĩ mà xem, nếu như hình thái hóa thú là một con sói, sư tử, chim ưng, hoặc thậm chí là một con rắn đi cũng được, thì sẽ oai phong biết nhường nào cơ chứ! Ấy vậy mà đến lượt Thời Quang, cậu cũng chẳng biết lý do vì sao mình lại bị biến thành một con heo nữa. Heo! Là heo đó! Mỗi khi nhắc đến heo thì mọi người đều sẽ nghĩ đến những cụm từ mấu chốt như: dơ dáy bẩn thỉu, ngu ngốc, xấu xí, béo ú v.v… Tóm lại là chẳng có một từ ngữ tốt lành nào. Trong ghi chép của bộ phép thuật cũng cho thấy, không có phù thủy hóa thú nào có hình dáng của một con heo cả. Nếu như để người khác biết được chuyện này, Thời Quang nghi ngờ liệu mình còn có thể ngóc đầu trong giới phép thuật này nữa không? Cậu sẽ bị những vị phù thủy khác cười chê đến chết mất!

Hình thái hóa thú là một con heo… Hài thế! Sao không để tui cười tới chết luôn đi. Thời Quang bi thương nghĩ.

Vì thế cậu thề sống thề chết, nhất định phải che giấu hình thái hóa thú của mình cho tới cùng.

Mấy lần đầu tiên phải xử lý tình huống ngoài ý muốn này, Thời Quang cực kì lúng túng luôn. Lúc thì xém ngã vào bồn cầu trong nhà vệ sinh, có lần còn dám xông ra khỏi lớp học trước mặt giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cũng có lần bị mèo cưng của thầy Filch kêu gào truy đuổi nữa! Tất cả đều là vì tránh để người khác biết được rằng, hình thái hóa thú của cậu là một con heo.

Nhưng mà người tính không bằng Merlin tính. Có một lần tan học, trong lúc các học sinh nhao nhao ùa ra khỏi lớp, chạy đến Sảnh Đường để ăn uống thì đột nhiên Thời Quang cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Lúc cậu lấy lại tinh thần thì cậu đã bị biến thành một con heo đang run rẩy sợ hãi, điên cuồng trốn chạy khỏi những bạn học khác. Giờ phút này, những người bạn cùng lớp thân thiết với mình trông rất đáng sợ. Từng thân hình cao to đó, chỉ cần họ vô tình giẫm trúng thôi cũng có thể giết chết cậu. Những người xung quanh đang dùng ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm về phía cậu. Có lẽ vì hoảng sợ mà cậu cảm thấy dường như mình đang nghe được những lời xì xào bán tán ghét bỏ của họ. Trong lúc nhất thời, Thời Quang không thể giữ vững tâm trạng bình tĩnh được nữa. Vì bị ảnh hưởng bởi việc hóa thú nên cơ thể mất khống chế của cậu trực tiếp đâm thẳng vào một học sinh Ravenclaw.

Thế là một câu cảm thán vang vọng khắp cả trường Hogwarts, đủ để khiến cho những người có mặt lúc ấy cười suốt nhiều năm.

“Râu của Merlin! Du Lượng bị một con heo hôn!”



Nói về Du Lượng thì người này chính là huyền thoại của Nhà Ravenclaw.

Thứ nhất là bởi vì Du Lượng đẹp trai quá mức luôn. Từ khuôn mắt non nớt như một đứa trẻ đến ngũ quan sắc sảo của một thiếu niên, từng đường nét trên khuôn mặt người này đều thật sự quá đẹp mắt, lại thêm khí chất lạnh lùng khiến cậu càng giống đóa mai một mình đứng giữa trời đông. Nhà Ravenclaw cũng vì thế mà trao tặng danh hiệu “Người đẹp nhất Nhà” cho Du Lượng. Còn lý do vì sao cậu ta chẳng có bất kỳ phản ứng gì thì từ trước đến giờ, Du Lượng không có chút hứng thú nào đối với những chuyện như thế này, đến nhìn cũng lười nhìn đến, rất ra dáng của Ravenclaw.

Người đẹp thì không cần phân biệt giới tính, việc nhận được danh hiệu đó khi vẫn là thiếu niên đã cho thấy ngoại hình của Du Lượng phù hợp với thẩm mỹ của rất nhiều người. Đương nhiên, Thời Quang đã lặng lẽ xem Du Lượng là “Người đẹp nhất Hogwarts” luôn rồi. Bởi vì cậu cảm thấy, Du Lượng là người đẹp trai nhất trong số những người cậu đã gặp qua.

Khi ấy Thời Quang vẫn còn nhỏ, chính cậu cũng chẳng biết hành động của mình vốn không phải là u mê sắc đẹp mà là u mê Du Lượng. Dần dần, cậu trầm mê vẻ đẹp của Du Lượng đến mức không thể tự kiềm chế được nữa rồi, đợi đến khi nhận ra thì đã quá muộn màng, Thời Quang đã rảo bước trên con đường yêu thầm một đi không trở lại kia rồi.

Nguyên nhân thứ hai khiến Du Lượng nổi tiếng chính là tài năng phép thuật đáng sợ của cậu ta.

Bắt đầu từ năm nhất, mỗi môn học của cậu ấy đều đạt điểm O*. Tỷ lệ thất bại khi thi triển bùa chú cực kỳ thấp, cậu ấy cũng chưa bao giờ mắc lỗi trên lớp Độc dược. Thành tích của những ai được làm bài cùng nhóm với Du Lượng thì sẽ giống hệt như khi chơi Quidditch với cây chổi Tia chớp vậy: một phát bay thẳng lên trời.

*Cách chấm điểm các môn học và kỳ thi ở giới phù thủy theo thứ tự từ cao tới thấp là:

Outstanding (Xuất sắc) – Exceeds Expectations (Giỏi quá kì vọng) – Acceptable (Chấp nhận được) – Poor (Dở) – Dreadful (Tệ) – Troll (Bét)

Vì thế Du Lượng còn có một biệt danh khác: A.I.

Sẽ không có sơ suất, sẽ không phạm sai lầm, toàn bộ đều gò bó theo quy tắc. Sau khi đặt ra mục tiêu tốt nhất cho tương lai thì sẽ chạy theo quỹ đạo cố định như máy móc, tựa như trí tuệ nhân tạo hoàn mỹ nhất vậy.

Nhưng Thời Quang cảm thấy, Du Lượng chẳng qua là người có chủ kiến riêng của chính mình thôi. Cậu ấy biết rõ mình muốn thứ gì nên mới không để tâm lo lắng tới những chuyện khác.

Du Lượng là người duy nhất đã khiến Nón Phân Loại khó xử mà Thời Quang thấy trong buổi tiệc khai giảng lúc nhập học. Lúc ấy có vô số ánh mắt hiếu kì và mong đợi nhìn chăm chăm về phía cậu ta. Nón Phân Loại nói nhỏ cái gì ấy, sau đó nó lại vặn vẹo như cái bánh quẩy trên mái tóc đen tuyền của thiếu niên mà vẫn chưa quyết định được nên đưa cậu đến với Nhà nào. Cuối cùng thì Du Lượng vẫn không chịu nổi nữa, cậu vừa bình tĩnh vừa lễ phép nói ra lựa chọn của chính mình: “Ravenclaw. Cảm ơn.”

Nón Phân Loại: “…”

Lúc ấy Thời Quang đã được phân đến Nhà Hufflepuff. Cậu nghiêng đầu, chật vật đỡ bé cú mèo trên đầu mình đang sắp rơi xuống đất. Lúc nhìn thấy biểu cảm lãnh đạm của thiếu niên đang đi về phía bàn Ravenclaw trong tiếng reo hò của các học sinh khác, cậu thầm nghĩ: Cậu ấy đẹp trai quá đi. Giá mà cậu ấy chọn Hufflepuff thì tốt rồi, nói không chừng chúng mình còn có thể trở thành bạn thân của nhau đó chứ.

“Du Lượng? Cậu ta sẽ không chọn Hufflepuff đâu.” Học sinh năm nhất nhà Hufflepuff ngồi cạnh Thời Quang lên tiếng, trong mắt pha lẫn sự ghen tị và hâm mộ: “Cậu ta là phù thủy thuần chủng đó. Người trong gia tộc cậu ta thì từ thời ông nội đã nhập học ở Hogwarts, luôn ở Nhà Slytherin, Gryffindor hoặc Ravenclaw, chẳng có ai ở Hufflepuff cả.”

Thời Quang mờ mịt nghiêng đầu sang hỏi: “Tại sao vậy?”

“Bởi vì Hufflepuff quá bình thường.”

Bình thường. Từ lúc Thời Quang bước vào thế giới phép thuật này, đây là ấn tượng đầu tiên về Nhà của mình. Bởi vì Nhà Hufflepuff bình thường, thế nên học sinh của Nhà này cũng là những người bình thường. Mà lửng con tầm thường thì sao có thể gặp được chim ưng hùng dũng, cao cao tại thượng trên bầu trời được chứ?

Vì thế, cho đến tận lúc Thời Quang đụng phải khuôn mặt của Du Lượng trong hình dạng hóa thú thì cuộc gặp gỡ giữa ưng con và lửng con mới chính thức diễn ra.