An Cư Lạc Nghiệp

Chương 66: Phiên ngoại Sau này




Nguồn: bachhoacac.wordpress.com

Lạc Nghiệp

Đại Đao Diễm

Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE

Biên tập: Nana

***

Sau này

An Cúc Nhạc từng ở rất nhiều nhà.

Có lớn có nhỏ, có cũ có mới, có sang trọng có rách nát… Chữ ‘nhà’ này, tức là dưới cái nóc nhà, đặt những vật quan trọng của mình, chỉ một mình vào ở là không đủ.

Mỗi một gian nhà, y đều hao tâm tổn trí sửa sang và trang trí, ngay cả căn nhà tồi tàn của Lợi Diệu Dương cũng được y dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Y có nhiều hành lý, quần áo giày dép dược mỹ phẩm, gom lại khoảng chừng mười mấy thùng, nhưng mỗi lần rời khỏi nơi nào, y lại có thể dọn sạch sành sanh, bất kỳ thứ nào không thuộc về riêng mình, y đều không mang theo.

Cho nên với việc Đỗ Ngôn Mạch lại vào nhà lần nữa, y khó mà không lấn cấn.

Bởi vì chuyến này hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ mang đến thay đổi cho cuộc sống yên bình trước mắt của y.

Tạm thời y còn muốn… trốn tránh.

Không ngờ hiện thực tàn khốc, làn sóng của số phận vô tình đánh úp, vào khoảnh khắc tỉnh lại trong nhà nhìn thấy Đỗ Ngôn Mạch, An Cúc Nhạc thật sự muốn khóc ra nước mắt.

Y đỡ trán: “Lấy di động tới đây.”

Trí nhớ cuối cùng của tối hôm qua dừng ở hình ảnh con gái cười tươi như hoa, liên tục rót rượu và ngâm nga bài《 Tương tiến tửu 》, dối trá vô cùng luôn! Khi không tỏ ra ân cần, không trộm cũng là cướp, khỏi nghĩ cũng biết ai giở trò quỷ!

*Bài Tương tiến tửu (Xin mời rượu) của Lý Bạch, xem ở đây.

Đỗ Ngôn Mạch ngoan ngoãn dâng điện thoại, An Cúc Nhạc hít sâu một hơi, bấm số — Đệt! Tắt máy, dám dùng chiêu này!

Thốn hơn nữa là điện thoại nhà cũng rút dây luôn, “Số điện thoại mà quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được.” Trừ phi đến cửa khởi binh vấn tội, nếu không muốn mắng người phải chờ thứ hai đi làm, lúc đó lửa giận tích trữ mấy ngày cũng biến mất rồi, chí ít chắc chắn không đủ khí thế.

Thừa dịp này, Đỗ Ngôn Mạch bưng nước lấy thuốc, đoạn lấy thêm một chiếc khăn lông nóng, thăm dò hết cách bài trí trong nhà An Cúc Nhạc. An Cúc Nhạc nuốt thuốc bao tử và thuốc nhức đầu, dứt khoát nằm sải lai, để mặc Đỗ trung khuyển lau mặt cho mình.

Trong quá trình này An Cúc Nhạc im thin thít, ánh mắt chìm nghỉm. Mãi không chờ được mắng mỏ và xù lông như dự đoán, Đỗ Ngôn Mạch sốt ruột không thôi: “Anh Hoa cúc, đầu còn đau không?”

Nào chỉ đau đầu! “Cậu ~~ nhìn ~~ thấy ~~ rồi ~~”

Giọng y dao động, ngập tràn oán khí, Đỗ Ngôn Mạch rất thông minh không trả lời trực tiếp, nói thế nào cũng là người yêu quen nhau bảy tám năm, cậu rất rõ tính tình của đối phương, mỗi khi An Cúc Nhạc tức giận, để tự y lăn lộn đã đời là ổn thôi.

Quả nhiên An Cúc Nhạc hỏi vậy chứ không chờ câu trả lời, y rúc vào trong chăn như con đà điểu, không ngừng lầm bầm lẩm bẩm. Đỗ Ngôn Mạch thở dài, để y tự kỷ một mình, sau đó bưng bữa sáng mua ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu vào phòng: “Anh đói rồi, ăn chút gì trước đi.”

An Cúc Nhạc không đáp.

Lần này y nín hơi bị lâu, hơn cả chục phút cũng không chịu thò đầu ra. Sợ y nghẹt thở, Đỗ Ngôn Mạch đành phải ngồi bên mép giường, ngón tay se lạnh khều khều vành tai đỏ bừng của y, thấp giọng nói: “Xin lỗi, nếu anh không thích, em sẽ về.”

An Cúc Nhạc líu ríu một tiếng, nghiêng người qua, rồi lại dúi mặt vào chăn.

Đỗ Ngôn Mạch nhìn không hiểu lắm, vậy là tốt hay không tốt đây? Đáng tiếc ở góc độ của cậu chỉ nhìn thấy cần cổ của y, bên trên ưng ửng đỏ, hình ảnh đầy cám dỗ, Đỗ Ngôn Mạch động lòng, cố kiềm chế ý định hôn y, toan đứng dậy thì vạt áo lại bị níu lấy, người nọ buồn bực nói: “… Chờ tôi một chút.”

“Được.” Đỗ Ngôn Mạch nhếch miệng, ngồi trở lại.

Đối phương không đuổi cậu đi, chứng minh vẫn chưa đến mức nổi cáu. Đỗ Ngôn Mạch hít đầy một hơi rồi nằm xuống, ôm lấy y từ phía sau, nói: “Đừng rúc đầu vào, ló ra chút đi… Yên tâm, em không thấy đâu.”

Một lát sau, cuối cùng An Cúc Nhạc cũng ló đầu ra.

Thấy y nghĩ xong hết rồi, Đỗ Ngôn Mạch mới giải thích: “Anh đừng trách anh Kiều, là em nhờ anh ấy…”

An Cúc Nhạc: “Tôi quen cậu ấy 15 năm.”

Đỗ Ngôn Mạch: “?”

An Cúc Nhạc phun ra một hơi: “Chuyện tôi thật sự không thể nào chấp nhận, cậu ấy sẽ không làm.”

Nói xong câu này, y lại im lặng, nhưng ý tứ rất rõ ràng: Chuyện này chưa thật sự đến mức khiến y nổi giận, trên thực tế Kiều Khả Nam thậm chí còn giúp đẩy hai người một cái, nhưng y chưa chuẩn bị tâm lý, biến cố đột nhiên ập tới, y không biết mình nên biểu đạt và phản ứng như thế nào với người yêu nhỏ tuổi.

Những thứ đó, là một phần riêng tư nhất dưới đáy lòng y, không phải y không có ý định chia sẻ, chỉ là…

Đỗ Ngôn Mạch hiểu ý của y, cánh tay bỗng siết chặt: “Em thật hâm mộ.”

An Cúc Nhạc: “?”

“Cũng thật ghen tị.” Đỗ Ngôn Mạch vùi mặt vào hõm vai y, rầu rĩ nói.

Tin cậy và lệ thuộc đến vậy… Cậu biết cho dù hai người yêu nhau tình cảm tốt thế nào cũng có những việc không thể thản nhiên cho nhau biết, hoặc chính vì là người yêu nên mới còn điều cất giấu, muốn giữ hình tượng đẹp trước mặt đối phương, bản thân cậu cũng thế, không có tư cách nói người khác.

Có lẽ lập trường thay đổi, nhưng không có cách nào rộng lượng đối mặt.

Ích kỷ khủng khiếp.

Suy nghĩ thểu não của cậu ấy lộ rõ, hoặc nói không hề có ý định che giấu, An Cúc Nhạc nghe, khó mà không mềm lòng…

“Ầy.” An Cúc Nhạc tách ngón tay Đỗ Ngôn Mạch đặt bên hông mình, màu sắc giữa lòng bàn tay và mu bàn tay kém xa nhau, đều do phơi nắng mà ra. Cậu hâm mộ ghen tị tình cảm sâu đậm giữa tôi và bạn thân, lẽ nào tôi không hâm mộ ghen tị cám dỗ to lớn mà thế giới mênh mông này mang đến cho cậu?

Thế mà cứ không dời mắt được, sưu tầm từng tấm từng mảnh cậu tỏa sáng bên ngoài, cất giữ bên người, đến tận khi chết già.

An Cúc Nhạc hầm hừ, nhéo mu bàn tay cậu thanh niên: “Ngày nào đó cậu không cần tôi nữa, tôi sẽ bỏ trốn với cậu ấy.” Cứ tưởng nghe lời này, Đỗ Ngôn Mạch nên thấy lo sợ, không ngờ cậu ấy chỉ “ồ” một tiếng. An Cúc Nhạc quay đầu lại, mặt như táo bón: “Phản ứng của cậu là sao đây?”

Cuối cùng cũng thấy mặt rồi, Đỗ Ngôn Mạch vui vẻ hôn y một cái: “Không có ngày đó đâu.”

An Cúc Nhạc nghẹn họng.

Đỗ Ngôn Mạch nhìn y, trong đôi mắt đen láy dập dờn ánh sáng nhu hòa. Tiền đề của y đặt ở việc “ngày nào đó cậu không cần tôi”, mà không phải tàn nhẫn hơn là “tôi không cần cậu”, trước đây có lẽ Đỗ Ngôn Mạch sẽ xoắn xuýt nửa câu sau, bây giờ không còn nữa.

Cậu hôn An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc ngơ ngẩn hồi lâu, theo thói quen tự nhiên nới lỏng miệng, mặc cho lưỡi đối phương luồn vào, chẳng qua nghĩ đến thứ trên tường bị nhìn thấy, y khó mà không mất tự nhiên, càng hôn càng đơ như khúc gỗ. Phát hiện điều không ổn, Đỗ Ngôn Mạch ngậm môi trên của An Cúc Nhạc, chấm dứt nụ hôn, nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”

An Cúc Nhạc: “… Tường…”

Y nói ngập ngừng, Đỗ Ngôn Mạch không nghe rõ.

An Cúc Nhạc lại đỏ mặt. Đời này chỉ khi đối mặt với người trước mắt, y mới có chút xấu hổ và hạn cuối: “Cậu thấy mặt tường kia… khụ, có cảm tưởng gì?”

Đỗ Ngôn Mạch hơi sửng sốt.

An Cúc Nhạc: “Chờ tí.” Y nhấn ngực, hít sâu một hơi, mới nãy làm mười mấy hai chục khâu chuẩn bị là vì sợ nghe được hai chữ —— hai chữ Kiều Khả Nam thường mắng mình. “Cậu có thể nói thật lòng, không sao cả.”

Y cố nặn ra nụ cười, đáng tiếc nụ cười vẫn cứng đơ. Nhìn dáng vẻ của y, Đỗ Ngôn Mạch thật sự…

“Phụt.” Cậu nhịn không được bật cười ra tiếng.

An Cúc Nhạc chửi ầm trong lòng: “Mẹ nó, biến thái thì biến thái, tôi nhận, cậu cười cái khỉ mốc!”

“Không, em không cảm thấy anh biến thái…” Thấy An Cúc Nhạc tỏ vẻ cậu xạo vừa thôi, Đỗ Ngôn Mạch nghiền ngẫm, thừa nhận: “Được rồi, ít nhiều cũng có một chút.”

Chỉ là An Cúc Nhạc biến thái không phải mới ngày một ngày hai, nếu dùng từ này cho người khác thì sẽ mang nghĩa xấu, nhưng đến phiên An Cúc Nhạc thì lại đổi thành một dạng ngợi khen, y sẽ lẽ thẳng khí hùng đáp trả: “Rồi sao? Tôi biến thái đó, chú có biến thái không, hả?!”

Giống như bây giờ vậy —— “Ừ đấy, biến thái thì sao? Đời người ai mà không biến thái, biến thái là định luật tự nhiên, không biến thái làm sao thoát xác thành bướm được cơ chứ?”

*Biến thái (变态) cũng có nghĩa là biến đổi hình thái.

Đỗ Ngôn Mạch ôm y, cười nói: “Nên em có nói không tốt đâu… Em thích anh biến thái.”

An Cúc Nhạc lập tức vừa đánh trống vừa la làng: “Tôi thấy cậu mới biến thái đó, vậy mà lại đi thích biến thái?”

Đỗ Ngôn Mạch nhếch miệng, ngậm vành tai y, trầm giọng nói: “Bởi vì em có thể… biến thái hơn anh nhiều.”

“Bởi vì em có thể biến thái hơn anh nhiều.”

Lời này có độ tin cậy bao nhiêu? Năm phần? Mười phần? … Maximum?



“Hừm, đây là em năm 17 tuổi.” Đỗ Ngôn Mạch đứng trước tường sờ một tấm hình lờ mờ. Cậu trưởng thành sớm, vóc dáng không khác bây giờ là mấy, cũng khỏi bàn về ánh mắt hoặc bản tính, giờ đã càng thêm chững chạc sõi đời, không còn non nớt yếu đuối nữa.

Khi ấy nhìn An Cúc Nhạc, trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ phải làm sao mới có thể nhích lại gần y hơn.

Có lẽ bây giờ cũng thế.

“Anh Hoa cúc, anh còn nhớ em 17 tuổi… là thế nào không?” Câu giữa nói thật nhỏ, người ngoài không nghe được, tuy mảnh không gian này không có người lạ, nhưng cả bức tường toàn là hình, cho dù là hình của mình, cậu vẫn có cảm giác cấm kỵ như bị rình rập.

Một giọt mồ hôi nóng nhỏ xuống từ mặt An Cúc Nhạc, y lắc đầu trong mê man, không đáp nên lời.

Thần thái này duy trì bao lâu? Ba mươi phút trước, Đỗ Ngôn Mạch đã kéo y từ trong phòng đến trước tường, buộc y cùng “nhớ lại” quá khứ, như thể muốn chứng minh độ tin cậy trong câu nói khi nãy.

Đỗ Ngôn Mạch đứng đằng sau nâng chiếc cằm ươn ướt của An Cúc Nhạc lên, xoay mặt y qua, liếm nước bọt tràn ra bên khóe miệng y, tay còn lại thì dùng sức ma sát tới lui trên lồng ngực trắng mềm của đối phương, thỉnh thoảng lại nhéo núm vú đã bị chơi đến mức đỏ như ứ máu.

“Ưm…” An Cúc Nhạc đưa tay vịn tường thở hổn hển, đôi mắt bị dục vọng lấp đầy nhìn chằm chằm đủ loại dáng vẻ của cậu thanh niên trong ảnh, rồi lại đối chiếu với dáng vẻ xâm lược hiện giờ của bản chính, so với xấu hổ, khoái cảm càng dồi dào hơn.

Đỗ Ngôn Mạch còn chưa cắm vào, nhưng trước tiên đã sờ thấu cơ thể y. Cậu thanh niên bắt chước mình lúc 15 tuổi, 16 tuổi, 17 tuổi… Năm 15 tuổi, họ làm lần đầu tiên, khi ấy Đỗ Ngôn Mạch dựa vào hướng dẫn trên Google, làm hết các kiểu thử nghiệm ngang bướng trên người y.

Hiện tại, những nơi đó đã trở thành điểm nhạy cảm nhất của An Cúc Nhạc, chúng bị cậu thiếu niên và cậu thanh niên yêu thương vô số lần, biến thành một ký hiệu, thậm chí còn nhận định chủ nhân, đôi lúc An Cúc Nhạc tự làm chưa chắc có cảm giác.

“A…” Chỗ mẫn cảm bên hông bị người nhẹ nhàng khiêu khích, khoái cảm như điện giật khiến cả người An Cúc Nhạc ê ẩm, dương v*t rỉ nước.

Đỗ Ngôn Mạch khom người, tách mở mông y, huyệt rỗng vừa bị ngón tay ma sát ướt đẫm, co rụt một cách đói khát. Đây là chỗ bài tiết, rất nhiều người ngại nơi này bẩn, nhưng mỗi một tế bào trong cơ thể, làm gì có cái nào chẳng thay thế mỗi ngày, bài xuất chất thải?

Thân người không có nơi nào sạch sẽ, cũng không có nơi nào thật sự bẩn thỉu.

Đỗ Ngôn Mạch dùng ngón cái hai tay nới huyệt thịt kia ra một chút.

Màu sắc tươi đẹp, chạm nhẹ một tí là run rẩy rụt lại như đóa hoa.

“Thật đáng yêu.” Ngón tay Đỗ Ngôn Mạch lại cắm vào sâu thêm một chút, từ từ mở bung huyệt sau của y, cẩn thận ngắm nghía hình dạng bên trong.

“A…” Hai chân An Cúc Nhạc như nhũn ra, y muốn nới lỏng cơ vòng, nhưng nửa người dưới không thể dùng sức, vậy nên y đứng rất vất vả, vài lần chân xụi lơ.

Y biết, đây là thói quen của Đỗ Ngôn Mạch 17 tuổi.

Lúc thì trước khi cắm vào, lúc thì sau khi bắn tinh, cậu ấy sẽ mở rộng huyệt sau của y, dùng ngón tay trêu đùa kẽ mông, xem xét những biến đổi, thích nhất là khi nơi đó ứa dịch trắng, ướt át ngập ngụa.

Cái cảm giác gần như không kiềm lại được ấy sẽ khiến An Cúc Nhạc rên rỉ, ngay cả chóp mũi cũng đỏ au.

An Cúc Nhạc chẳng thể nào nhìn thấy nơi đó của mình, chỉ có thể nghe cậu ấy miêu tả: “Trước khi thao là màu hồng, sau khi thao sẽ sưng tấy chuyển màu đỏ bầm, độ ẩm cũng tăng cao, khi đó nán lại bên trong… là sướng nhất.”

Cho nên hiếm khi Đỗ Ngôn Mạch mới mù quáng đâm vào, trước tiên cậu sẽ xoa mở huyệt thịt của đối phương, mãi đến khi nơi đó ngốn được ba ngón tay trở lên mới đưa vật thật vào.

Trước lúc đó, An Cúc Nhạc đã bị giày vò đến chảy nước, bên trong vừa ngứa vừa nóng.

Không chỉ nắm rõ cách làm An Cúc Nhạc mê loạn, đồng thời cậu cũng không bạc đãi bản thân mình.

Nhìn đủ rồi, cuối cùng Đỗ Ngôn Mạch mới cắm cả ngón trỏ vào, bên trong là gel bôi trơn đã được ủ tới độ ấm dễ chịu, niêm mạc mềm nóng, phần thịt tuy dày, nhưng lại yếu ớt mỏng manh, cần phải cẩn thận. Đỗ Ngôn Mạch thà bỏ bớt một ít khoái cảm chứ nhất quyết phải làm chỗ kia đủ ướt, cậu lại thoa thêm chút gel, An Cúc Nhạc chịu không nổi bèn kháng nghị: “Cậu muốn làm tôi căng chết hả…”

Đỗ Ngôn Mạch hôn y, dùng thân dưới sưng cứng của mình chọt chọt, giọng bình tĩnh: “Chưa đâu.”

An Cúc Nhạc nghẹn họng, lập tức nóng mặt, đúng là sau khi thứ kia cắm vào, y mới có thể căng chết thật…

Đỗ Ngôn Mạch mút vành tai ửng đỏ của y, tăng đến ba ngón tay, ban đầu còn dè dặt, sau khi xác nhận không thành vấn đề thì một tay vịn hông An Cúc Nhạc, một tay bắt đầu đâm vào rút ra. Ngón tay công kích vào điểm mẫn cảm một cách ngẫu hứng và không theo quy tắc, mặc dù không thể so với nếm được hàng thật, song lại có một loại khoái cảm khác tinh tế hơn.

“A a…” An Cúc Nhạc kêu ê a, nước rỉ ra từ đỉnh dương v*t nhỏ giọt dọc theo cán, tưới đẫm túi tinh hai bên.

Hai tròng mắt y rời rạc, tiếng thở dốc càng thêm gợi cảm, từng dòng điện nho nhỏ xẹt qua cơ thể, tích tụ từ xương sống lên tới não, toàn thân y vừa nóng vừa mềm oặt, nhịn không được nắm lấy cậu nhỏ cương cứng đằng trước, do phần thân bị chèn ép, quy đầu cũng tê dại theo, chất lỏng ướt át không ngừng tiết ra, dính đầy cả tay.

Đỗ Ngôn Mạch tiếp tục dùng ngón tay, tuy còn chưa cao trào nhưng cả người An Cúc Nhạc như bị ném lên dây thép, sơ sẩy một tí là rớt xuống ngay.

Y thật tình không biết mấy năm qua mình sống thế nào, nói gì thì nói con người chỉ có hai cái tay, lúc tập trung chăm sóc huyệt sau thì đằng trước lại thiếu mất an ủi, chỉ dựa vào thủ dâm y cũng bắn được, nhưng bắn hết sức vô cảm và trống rỗng. An Cúc Nhạc từng thử mọi gậy mát xa lớn nhỏ kiểu dáng khác nhau, thiếu điều mua một cái máy thủ dâm, nhưng lòng y tự hiểu bất luận dùng cái gì cũng chỉ phí sức mà thôi.

15 tuổi, 16 tuổi, 17 tuổi… 23 tuổi, gần mười năm thời gian, cùng lúc y đào tạo ra người đàn ông này, đối phương cũng không hề khách sáo cải tạo y.

Dùng tình dục, dùng tình yêu, dùng mọi thứ có thể nghĩ ra và không thể nghĩ ra trói buộc y. Xa rời cậu ấy, y chỉ có thể trống rỗng khô cằn mà chết.

“A…” Đỗ Ngôn Mạch vẫn còn dùng ngón tay, cửa huyệt của An Cúc Nhạc đã sớm mềm nhũn cả ra, đến nước này không cần nói nhiều cậu thanh niên cũng tự biết thúc hông cắm vào, thế mà bây giờ cậu ấy lại rề rà chẳng chịu làm gì.

An Cúc Nhạc hơi bất mãn quay đầu lườm Đỗ Ngôn Mạch, Đỗ Ngôn Mạch mỉm cười, hôn môi y, thấp giọng nói: “Anh Hoa cúc, em đã nói sẽ không để anh xin em, nhưng lần này… em muốn nghe anh xin.”

Xin? An Cúc Nhạc ngơ ngẩn, không hiểu mô tê gì.

“Ừm.” Đỗ Ngôn Mạch đẩy ba ngón tay vào một lúc, nhẹ nhàng chuyển động, cọ xát bên mép thịt, buộc An Cúc Nhạc kêu oang oảng “đừng mà đừng mà” rồi mới nói tiếp: “Anh Hoa cúc, xin em một lần đi, sau này anh muốn gì… em cũng cho anh hết.”

Dứt lời, cậu rút ngón tay ra, đổi thành dương v*t nóng rẫy tỳ ngay cửa huyệt mấp máy của đối phương.

An Cúc Nhạc nấc một tiếng, trong đầu gần như có thể lập tức mô tả hình dạng quy đầu thô to của cậu thanh niên, cùng với màu sắc, gân máu…

“Anh Hoa cúc…” Cậu thanh niên nói bằng giọng khàn khàn, cho thấy cậu ấy nhịn cũng cực lắm.

An Cúc Nhạc hé miệng mấy lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói tiếng nào, y chưa bao giờ keo kiệt lời tình tứ trên giường: Vào đi, thao tôi, chơi tôi, sâu hơn nữa… Nhưng nghĩ lại, câu nào cũng là giọng điệu ra lệnh, chưa từng thật sự xin cậu ấy. Bị cậu trai nhỏ hơn mình 13 tuổi thao mông, làm đến chẳng còn hình người, lại còn là… mình cầu xin.

Nghĩ như thế, trong đầu lại càng mất tự nhiên.

Đỗ Ngôn Mạch dùng một tay khác mơn trớn, xoa gò má An Cúc Nhạc, vuốt ve khóe mắt ươn ướt của y, giống như đang dụ dỗ y vậy. An Cúc Nhạc cắn ngón cái của cậu ấy, dùng răng nhọn cạ nhè nhẹ, cạ một hồi lại trở thành một dạng âu yếm.

Y ngậm ngón tay của đối phương, lửa tình trong cơ thể bùng cháy, dương v*t tê ngứa, cuối cùng dứt khoát chấp nhận số phận: Xin thì xin vậy.

“Xin cậu…” Hai chữ đầu vừa ra khỏi miệng, những câu sau có vẻ không khó nói lắm, An Cúc Nhạc che ngực, nơi đó nóng như thiêu đốt, tựa như đang cổ vũ y thổ lộ tất cả kỳ vọng trước mặt cậu thanh niên luôn một thể: “Tôi chết mất… tôi muốn… xin cậu đấy, cậu đừng rời khỏi… A!”

Nửa câu còn lại bị vật nóng bỗng nhiên đâm vào đảo lộn hoàn toàn, huyệt sau đã được mở rộng không gặp chút trở ngại nào, ngậm nuốt vật hung hãn của đối phương.

Cả người An Cúc Nhạc ứa mồ hôi, màu da đỏ hồng lạ thường, nhất là đôi má vừa đỏ vừa nóng hừng hực, xâm nhập bất ngờ làm y suýt nữa đứng không vững, Đỗ Ngôn Mạch đưa tay vững vàng đỡ lấy y từ phía sau, cùng lúc đó dương v*t đâm vào tới hết, ghim y tại chỗ.

“A a…” An Cúc Nhạc hoa mắt, cậu thanh niên vừa đâm vừa đỡ hông y điều chỉnh tư thế, An Cúc Nhạc chậm rãi ngã ngồi trên người cậu ấy.

Nơi gắn kết không tách rời, lưng y dán sát lồng ngực rắn chắc của cậu thanh niên, bên trong ẩn chứa nhịp đập của sinh mệnh, thình thịch thình thịch, hòa cùng rung động của va đập bên dưới, trọng lượng cơ thể khiến cho nơi kết hợp càng sát rạt, dương v*t của đối phương cứng như gậy gỗ, gần như đâm xuyên thấu người y.

Cậu ấy quá cứng, An Cúc Nhạc thấy đau bụng, không khỏi dùng đầu gối chống đất, muốn tránh thoát một chút, thế mà cứ bị kéo trở về.

An Cúc Nhạc kêu í ới, lông mu thô ráp của cậu thanh niên cọ xát quanh kẽ mông của y, mang đến cảm giác vừa tê vừa ngứa.

May là Đỗ Ngôn Mạch không thúc quá mạnh, trước tiên cậu nhấp chầm chậm một hồi, sau đó tách chân An Cúc Nhạc ra, nhìn vách tường kia hỏi: “Anh thích em lúc nào nhất?”

“… Hả?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Còn nhớ khi mới bắt đầu, em làm anh thế này đây.” Còn chưa dứt lời, cậu đã giữ chặt hai phiến mông của An Cúc Nhạc, dồn sức thúc hông, phát nào phát nấy đều đụng vào chỗ sâu nhất, mỗi lần đều khai phá người dưới thân đến mức không còn cách nào tiếp nạp thêm nữa, ngay cả nếp uốn cũng bị kéo thẳng. An Cúc Nhạc choáng đầu hoa mắt, chỉ có thể ê ê a a theo tần suất va chạm, sướng đến phát điên.

“Không… a không…” Cách làm này quá kích thích, thổi bay hết sạch lý trí của y, nước mắt cũng bị ép ra. An Cúc Nhạc nói mê nói sảng, lớ ngớ kêu lung tung: “Không được, sâu quá, tôi chịu không nổi… a… ưm…”

An Cúc Nhạc thất thần, trong mê man chợt nhìn thấy cậu thanh niên… không phải, là dáng vẻ trẻ trung của cậu thiếu niên trong ảnh. Trong thoáng chốc, cảm giác cứ như trở lại ngày xưa ấy, y bị một con tuấn mã trẻ tuổi không được thỏa mãn đè dưới thân, thao không ngừng nghỉ.

Đỗ Ngôn Mạch cắn lỗ tai y, vừa làm vừa hỏi: “Anh thích em nhỏ tuổi hơn… hay là em bây giờ?”

Cậu đổi sang cách làm khác, gậy th*t lùi ra hơn phân nửa, nửa còn lại hết nhấn rồi cạ ở tuyến tiền liệt của An Cúc Nhạc, không chừa bất cứ khe hở nào, điểm nhạy cảm bị nhắm vào công kích, khoái cảm tụ hội gần như có thể dìm chết người ta, khiến người ta quên mất nguyên hình.

An Cúc Nhạc sung sướng không thể tả, tiếng thở dốc từ từ lẫn với tiếng khóc, sau cùng thậm chí không phát ra được tiếng nào.

Sau này Đỗ Ngôn Mạch học rất nhiều cách làm, nhất là nửa năm nay, có lẽ do biết tuổi thực của y, mỗi khi lên giường lại băn khoăn làm sao cho phù hợp hơn, An Cúc Nhạc cũng hưởng thụ đấy, nhưng đồng thời lại có một chút bất an và bất mãn, so với suy nghĩ ấu trĩ không chịu nhận mình già, nhiều hơn nữa chính là…

“Vậy tôi thì sao…”

Đỗ Ngôn Mạch: “?”

An Cúc Nhạc quay đầu, con ngươi màu nâu sậm dập dờn một màn nước mỏng manh, đẹp động lòng người: “Cậu thích tôi bây giờ… hay là trước đây?”

Hỏi xong, y lập tức quay đầu đi chỗ khác, điệu bộ tôi biết đáp án rồi cậu nói sao cũng vô dụng.

Thấy vậy, Đỗ Ngôn Mạch hơi sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười, ôm ghì y vào lòng, kề sát tai y nói khẽ: “Không phải em nói em có thể biến thái hơn anh nhiều sao?”

An Cúc Nhạc ngơ ngác.

Đỗ Ngôn Mạch thúc hông một cái: “Anh nói cả đời, tức là mai này em phải đẩy xe lăn và thay tã giúp anh… đúng không? Em thật chờ mong.”

Chờ mong cái gì? Chờ mong tôi liệt nửa người đến thế à?

An Cúc Nhạc dùng cặp mắt sáng trong lườm đối phương, Đỗ Ngôn Mạch âu yếm hôn khóe miệng y một cái: “Như vậy bất luận anh muốn đi đâu cũng phải nhờ em đẩy, hơn nữa lúc thay tã vừa khéo có thể làm một lần.” Ánh mắt cậu ấy nóng rực, nét mặt nghiêm túc, chứng tỏ không phải nói đùa.

An Cúc Nhạc há to miệng, á khẩu hồi lâu. Thần linh ơi, ở đây có biến thái! Tên biến thái này là do y nuông chiều mà ra.

… Mà càng biến thái là, bụng dưới của y siết lại một cái, suýt chút nữa bắn tinh.

An Cúc Nhạc chợt nhớ cái câu mình thường nói Kiều Khả Nam: “Hai người đúng là nồi méo úp vung mẻ.”

Nói cho cố vào mà mình cũng thế thôi.

Hoặc là người người đều giống nhau, trên đời này, ai cũng là một miếng xếp hình, lồi đằng này, lõm đằng kia, chờ đợi bổ khuyết.

Chưa chắc mảnh nào cũng khớp, nhưng chúng có thể bổ sung thiếu sót, giúp nhau trọn vẹn, không bị rời rạc.

Nghĩ như thế, An Cúc Nhạc xoay người ôm lấy cậu thanh niên, ôm thật chặt. Đỗ Ngôn Mạch mặc y bấu víu, tách chân y ra nhấn vào: “Anh Hoa cúc, bất luận lúc nào… anh cũng là tốt nhất.”

Tốt ơi là tốt, tốt hơn bất cứ người nào hay chuyện nào.

“A!” Kèm theo lời này, bụng dưới của An Cúc Nhạc bỗng thít lại, khoái cảm hệt như luồng điện, tinh dịch bắn ra phun hết lên cơ bụng từng múi rõ ràng của Đỗ Ngôn Mạch.

An Cúc Nhạc há miệng thở hổn hển, ánh mắt mơ màng, thình lình bắn tinh khiến y không khỏi ngẩn ngơ. Đỗ Ngôn Mạch vuốt tinh dịch trên bụng xuống, đè y dưới đất rút ra hơn phân nửa, rồi lại ưỡn hông đâm về phía trước.

An Cúc Nhạc chưa bắn xong, đường ruột co rút, vẫn chìm trong trạng thái nhạy cảm, bây giờ tuyến tiền liệt bị kích thích, cảm giác tê dại bé nhỏ nhưng rõ rệt quanh quẩn tại nửa người dưới, toàn thân gồm cả xương như nhũn ra, cả người run bần bật.

Y nghẹn ngào nắm chặt cánh tay Đỗ Ngôn Mạch, giọng pha lẫn nức nở: “Không được, không được, không được thật đó…”

Đỗ Ngôn Mạch quá hiểu y, gồm cả cực hạn của cơ thể y, cậu giảm chậm tốc độ, nhưng vẫn không dừng lại.

Chỉ chốc lát sau, An Cúc Nhạc không kêu được dù chỉ một chữ, y trợn trắng mắt, tình ái quá mãnh liệt đốt nóng toàn thân, cậu nhỏ đằng trước không còn cương, chỉ run rẩy tiết nước một cách tội nghiệp, chất lỏng chảy ra ở trạng thái nửa trong suốt. Cao trào không tiếng động này kéo dài rất lâu, lâu đến mức khi An Cúc Nhạc phục hồi tinh thần lại, mặt đã tèm nhem nước mắt.

Thân là trùm Google, dĩ nhiên Đỗ Ngôn Mạch biết chuyện này là thế nào, cậu hôn gò má ướt đẫm của người trong ngực, dương v*t ghim trong cơ thể An Cúc Nhạc cùng cảm nhận được khoái cảm của y —— Lối trong chật hẹp co thắt từng đợt, ngậm gậy th*t không chịu nhả.

Thỏa mãn người xong, cuối cùng Đỗ Ngôn Mạch cũng có thể phóng túng bản thân, thỏa thích rong ruổi.

“A… a… ưm…” An Cúc Nhạc khẽ thở dốc, tròng mắt màu cọ ngập tràn hơi nước, khóe mắt ửng đỏ, cả người run nhè nhẹ, dáng vẻ mơ màng đó, hệt như một thiếu nữ lần đầu được sủng hạnh không có kinh nghiệm gì…

Đỗ Ngôn Mạch bật cười vì cách hình dung lạ đời chợt hiện trong lòng, âu yếm hôn y một cái, trong đầu thầm nghĩ bất luận anh ấy qua mấy tuổi, chắc chắn vẫn có thể làm mình si mê, không thể kiềm chế như thế này.

Ta hận quân sinh sớm, quân hận ta sinh trễ.

Có lẽ một ngày nào đó, đôi mình rồi cũng sẽ già.

Già chát khú đế… Anh ấy tám mươi, mình sáu mươi bảy, đến lúc đó cho dù chênh lệch mười ba tuổi, người ngoài nhìn vào chẳng phải chỉ thấy hai lão già?

… Không, dựa theo trình độ sinh trưởng ngược của người dưới thân, có lẽ nhìn mình mới giống tám mươi tuổi.

Trán nhỏ mồ hôi, Đỗ Ngôn Mạch càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, chuyện này thật sự quá không ổn… Phiền não chưa từng tưởng tượng trong quá khứ thình lình nảy sinh, cậu liếc nhìn bức tường, bên trên là mình càng trẻ tuổi, nghĩ đến An Cúc Nhạc hỡ tí là nói “quen trai trẻ, dưỡng XX”, “tuổi xuân tốt biết bao”… Có thể nói mười tám tuổi là khao khát và ước mơ của tất cả mọi người, chắc anh ấy sẽ không nghĩ rằng… khi đó mình tốt hơn đâu nhỉ?

*呷幼齿, 顾 XX: Tách từ câu呷幼齿, 顾目睭 ý bảo một người nào đó cặp kè với một người trẻ tuổi sẽ được dưỡng mắt. Ở đây tác giả dùng XX thay chữ mắt chắc ý nói dưỡng nhiều thứ.

Cậu ôm chặt An Cúc Nhạc, mặt mày trầm tư. An Cúc Nhạc phát hiện điều không ổn, bèn vuốt ve mặt cậu, hỏi: “Sao vậy?” Nguồn:

“… Không có gì.” Đỗ Ngôn Mạch lại cử động, nhưng rõ ràng không tập trung như lúc vừa bắt đầu. Cậu vừa thúc vừa liếm cần cổ, xương quai xanh, ngực của An Cúc Nhạc… nơi nào cũng mịn màng không tỳ vết. Đối phương chăm chỉ bảo dưỡng da thịt thế nào, Đỗ Ngôn Mạch biết rất rõ, lúc trước y thậm chí còn nửa thật nửa giả nói: “Tôi sợ tôi không chăm chút nhiều thì trông sẽ già.”

Anh ấy nói đúng lắm, Đỗ Ngôn Mạch bắt đầu nghiêm túc suy tính: Có lẽ lúc anh ấy thoa kem dưỡng, mình cũng nên xài ké một chút.

Chiến đấu hăng say xong liền đói bụng, An Cúc Nhạc không còn sức, nếu phải ăn cơm do Đỗ Ngôn Mạch nấu thì thọc y một nhát cho rồi, từ nay âm dương cách biệt. Hai người gọi đồ ăn bên ngoài, An Cúc Nhạc cắn gà nướng của gia đình ông Ken (KFC), cuối cùng cam chịu số phận nói: “Hôm khác… đi tìm căn nào lớn chút đi.”

Đỗ Ngôn Mạch đưa tay lau vệt dầu bên khóe miệng y: “Không.”

Không? Không?!!

Bộp một tiếng, gà nướng trong miệng An Cúc Nhạc rớt xuống bàn.

Thấy mặt y trông như đứt từng khúc ruột, Đỗ Ngôn Mạch biết ngay y hiểu lầm, thế là vội vàng bổ sung: “Căn này là được rồi.”

An Cúc Nhạc lườm cậu ấy, sao thằng nhóc cậu chẳng bao giờ chịu nói luôn một hơi vậy chứ? Y hầm hừ nhặt đùi gà, khoa tay múa chân khắp bốn phía: “Căn này quá nhỏ.” Nhà cũ trước đây cũng không tính là lớn, nhưng lúc đó Đỗ Ngôn Mạch không hoàn toàn sống chung với y, hơn phân nửa đồ đạc đều đặt ở nhà mình, cho nên cũng tạm chấp nhận được, nhưng nếu sống chung lâu dài thì nhất định không cất đủ: “Cậu to xác như vậy, cỡ này sao đủ nhét?”

Đỗ Ngôn Mạch suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ôm lấy đầu gối, co lại thành một cục: “Thế này có nhỏ hơn chút nào không?”

“……” Nhóc à, cậu 23 tuổi rồi, đang yên lành tự dưng bán manh là chiêu gì đây? An Cúc Nhạc dở khóc dở cười: “Cậu thích chỗ này của tôi?”

“Ừm.” Đỗ Ngôn Mạch gật đầu, “Nơi anh từng ở, em đều thích.”

An Cúc Nhạc cười nói: “Tôi từng ở nhiều nơi lắm. Ở phía Nam còn một căn nữa… không biết bây giờ nó còn ở đó không.” Vật đổi sao dời, cảnh vật đổi thay, đời người thật sự không có thứ gì trường tồn, mấy năm trước căn nhà xập xệ của Lợi Diệu Dương cuối cùng cũng bị tháo dỡ, xây một tòa cao ốc mới toanh.

An Cúc Nhạc chẳng quan tâm lắm, dẫu sao những gì y coi trọng, dốc lòng trân quý, dùng đủ mọi cách chuyển dời, chung quy đều ở đây.

“… Anh Hoa cúc.” Chờ y ăn xong, Đỗ Ngôn Mạch lấy khăn ướt lau tay cho y, nói: “Nếu anh thích thì cứ tiếp tục sưu tầm đi.”

An Cúc Nhạc ngẩn ra, sau đó đỏ mặt, ấp a ấp úng, nửa ngày không thốt nên lời. Bị đương sự vạch trần hành vi cuồng theo dõi của mình, y chưa khóc lóc chạy mười con phố đã là vững tâm lắm rồi.

Đỗ Ngôn Mạch hôn gò má ửng đỏ của y, thổ lộ những lời băn khoăn suốt cả đêm: “Anh cũng xem em như vật sưu tầm của anh đi.” Vậy thì bất luận em đi đến đâu, vẫn sẽ thuộc về anh.

Vĩnh vĩnh viễn viễn, thuộc về anh.

An Cúc Nhạc còn chưa trả lời đã nghe cậu ấy nói: “Đừng từ chối… được không?”

Y chớp mắt nhìn cậu thanh niên, người trước mắt đã không còn là đứa trẻ năm đó khóc lóc ôm y nài nỉ “đừng không cần em”, nhưng thật ra ý nghĩ bày tỏ vẫn giống nhau, chỉ nhiều thêm chút thành phần bạo dạn và vô lại, biến thành: “Không được không cần em”.

Sao có thể không cần chứ?

An Cúc Nhạc bật cười, dịu dàng xoa mặt cậu ấy, mắng một tiếng: “Đồ ngốc.”

Vốn dĩ đã bó tay với cậu rồi, huống chi cậu còn trở nên ưu tú như vậy, bảo người ta từ chối thế nào đây?

Người năm đó y yêu chưa chắc là người tốt nhất, nhưng đối phương một mực cố gắng không ngừng nghỉ, hôm nay thật sự đã trở thành người tốt nhất, không gì sánh kịp.

Y bằng lòng dùng cả đời của mình trân trọng cậu ấy.

Vì vậy vào năm thứ tám quen nhau, cuối cùng hai người đã thật sự ở cùng một chỗ.

An Cúc Nhạc vẫn chuyển nhà, y tìm căn nhà lớn hơn, bên trong cũng có một vách tường to đùng, bóng hình của cậu thanh niên dán bên trên, còn dưới sàn nhà thì trải tấm thảm trước đó dày công chọn mua —— An Cúc Nhạc cãi lộn ầm ĩ với chủ nhà cũ để lấy về.

Ngày nghỉ nếu thời tiết tốt, Đỗ Ngôn Mạch sẽ nằm trên đó ngủ trưa, ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ, chiếu lên người cậu thanh niên, cậu ấy trông như một vật phát quang, hợp lại làm một với những gì y sưu tầm trên tường… Trong cả đời An Cúc Nhạc, đây là khoảnh khắc khiến y cảm nhận thấu đáo nhất rằng, mình được bao bọc bởi tình yêu.

Y nghĩ cuộc đời của mình tròng trành nghiêng ngả, từng ở nhiều nơi như thế, sưu tầm nhiều thứ như thế, nhưng không có thứ nào làm y vui vẻ hơn cậu thanh niên trước mặt.

Đây là kết cục tốt nhất.

Hết thảy mỹ mãn.