Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 56: Trăng tròn




Bởi vì Thượng Quan Khâm đã tìm được Bồ Đào, nên Thuấn Ảnh Giáo trên giang hồ chợt im hơi lặng tiếng.

Nhưng nửa năm nay, Thuấn Ảnh Giáo đã cùng với hai môn phái khác xuất thân từ Tây Vực là Ma Giáo và Ngũ Độc Môn phát triển lớn mạnh, được xưng là Tam Đại Tà giáo.

Từ cuộc huyết tẩy Thượng Quan gia lần trước, Thượng Quan Khâm đã thu hồi hơn phân nửa số tài sản và sản nghiệp của Thượng Quan gia. Thuấn Ảnh giáo bành trướng thế lực như ngày nay đều dựa vào số tài lực này.

Hiện giờ ngoại trừ các môn phái lớn như Thiếu Lâm, Võ Đang có lịch sử tồn tại lâu đời từ mấy trăm năm nay, Thiên Sơn Tam môn, Thuấn Ảnh Giáo mới nổi lên, còn lại các gia môn như Thượng Quan gia, Nam Cung gia, Mộ Dung gia...vì nguyên nhân nào đó bị huyết tẩy, bị tổn thương nguyên khí...đã sớm không còn được thanh thế như lúc trước.

Không phải Bồ Đào không hiểu tại sao sư phụ lại làm như vậy, nhưng quả thật khó mà chấp nhận hậu quả.

Không chấp nhận được, vậy chi bằng không nghĩ đến nữa.

Đây là cách Bồ Đào thường trốn tránh vấn đề.

Vì thế Thượng Quan Khâm vẫn chính là Thượng Quan Khâm.

Mà không phải là ác nhân có mái tóc bạc trắng như tuyết.

Không phải là người đã cấu kết với Thiên Sơn tam Môn diệt trừ Thượng Quan gia để nhiễu loạn giang hồ.

Hắn chỉ là sư phụ của nàng.

Là người nàng yêu.

Là cha hai tiểu bảo của nàng.

Là đại bảo của nàng.

------------------------

"Binh Khí Phổ Bài Danh đã trì hoãn một năm, tại sao nay lại tổ chức lại?"

Thượng Quan Khâm đã bớt sốt, Bồ Đào ôm một tiểu bảo, hỏi đại bảo đang ôm một tiểu bảo khác ngồi bên cạnh.

"Thuấn Ảnh Giáo vẫn không có hành động gì, Thiên Sơn Tam môn cũng không nhận được vụ giao dịch nào quan trọng. Nửa năm nay, rất nhiều các gia tộc, môn phái ngầm tu thân dưỡng tính, đã dần dần khôi phục lại thế lực, nhưng Huyết Y Phiêu Linh vẫn còn trong tay ta, Tuyết Nguyệt Phiêu Linh ở Thiên Sơn, Thủy Nguyệt Phiêu Linh ở Ma giáo. Chỉ cần ba bản bí tịch võ công này không biến mất, giang hồ sẽ vĩnh viễn cũng không bình lặng nổi."

"Sư phụ...... Tại sao phải làm như thế......"

"Vì tìm ngươi......"

Bồ Đào kinh ngạc ngẩng đầu, thấy đại bảo đang cúi đầu nựng nịu tiểu bảo, không khỏi thắc mắc "Tại sao ngươi vẫn thích ôm Mặc Tuyết hơn?"

"Bởi vì tướng mạo nàng giống ngươi......"

Bồ Đào nhìn Mặc Lâm trong lòng nói "Tương lai không biết Lâm nhi muốn trở thành người như thế nào?"

Thượng Quan Khâm ngừng một chút, cười nói "Chỉ cần không học theo cha của nó là được rồi......"

Bồ Đào nhìn nhìn đại bảo tiên tử, cười vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm nhi, nói "Lâm nhi, da ngươi thật mịn màng, trắng trẻo giống như cha của ngươi vậy, nếu tương lai không có cơm ăn, vậy đi làm tiểu bạch kiểm cũng không đến nỗi nào..."

"Bồ Đào."

Thượng Quan Khâm có lòng tốt ho khan một tiếng nhắc nhở, Bồ Đào sợ hãi thè đầu lưỡi ra.

Lúc này Thượng Quan Khâm mới nói "Tháng sau là Binh Khí Phổ Bài Danh, mười ngày nữa chúng ta khởi hành lên đường, không dẫn theo Lâm nhi và Tuyết nhi được."

"A! Vậy sao được!"

Thượng Quan Khâm ngừng lại một lát, giận dữ nói "Vậy thôi! Không lẽ chúng ta ẵm theo hai đứa nhỏ đi luận võ?"

Bồ Đào nhíu mi "Chỉ cần sớm chiếm chỗ ngồi cho tốt, mang theo mấy bầu sữa trâu cho tiểu Quý, tiểu Bảo là được rồi. Hai đứa nó chưa cắn hột dưa được!"

"Á......" Xem ra Thượng Quan Khâm chưa nghĩ đến vấn đề lại phức tạp như vậy......

"Á......" đột nhiên Bồ Đào nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất "Á......chắc phải mang theo hai chồng tả lót......"

"......"

"Sư phụ, lần này ai đứng ra tổ chức vậy?" Bồ Đào cười ngây ngô chuyển đề tài, không nói đến chuyện mao xí nữa.

Thượng Quan Khâm nghịch nghịch sợi dây cột tóc, nhẹ nhàng nói "Ma giáo."

Bồ Đào hết cười nổi.

Thượng Quan Khâm lại cười "Nói là hy vọng khôi phục lại hòa bình trong võ lâm ..... Có lẽ......cũng chỉ vì muốn tìm ngươi thôi......"

Bồ Đào cúi đầu xuống không lên tiếng, chỉ nựng nựng Mặc Lâm, trong lòng ngũ vị tạp trần, chỉ chốc lát tiểu Mặc Lâm đã bị Bồ Đào nựng đến khóc toáng lên.

"Oa oa------"

"A! A......"

------------------------------------

Hai bảo bảo đã ngủ say.

Màn đêm buông xuống, khí trời oi bức, sau khi Thượng Quan Khâm tắm xong, khoác một bộ đồ, leo lên giường ngủ.

Tất nhiên là hắn nhuộm tóc.

Cho nên trước khi tắm rửa, hắn tránh né Bồ Đào, không cho Bồ Đào nhìn thấy mái tóc ác ma kia của hắn.

Đêm nay trăng tròn.

Thượng Quan Khâm nói sợ nội công phát tác trở nên không giống người, vì thế trời còn chưa tối đã ngủ sớm, hy vọng có thể ngủ qua một đêm bất an này.

Trên bàn lộ ra một khối lụa trắng.

Bồ Đào cầm bút lông, viết viết vẽ vẽ.

Trên miếng lụa viết "Thiên Sơn Tam môn không tham gia, nhưng nhất định sẽ mang theo tin tức của Tuyết Nguyệt Phiêu Linh đến xem náo nhiệt."

Đầu bút ngừng lại một chút, Bồ Đào thầm nghĩ "Thiên Sơn Tam môn thật thần bí, Hồng Dạ cũng không tiết lộ gì nhiều về tổ chức này, hơn nữa không biết tiểu Tiêu kia rốt cuộc là ai, Mộ Dung Thân Phi...... đang ở trong tay hắn sao?"

Tâm tình nặng nề, tiếp tục viết "Huyết Y Phiêu Linh và Tuyết Nguyệt Phiêu Linh, sư phụ đã luyện thành, trong cuộc luận võ ở Binh Khí phổ bài danh sư phụ nhất định sẽ sử dụng kiếm, nếu Thiên Sơn Tam môn tham gia, không chừng cũng sẽ sử Tuyết Nguyệt Phiêu Linh......"

Đầu bút lại một lần nữa ngừng lại, Bồ Đào thầm nghĩ "Nếu xảy ra cuộc giao đấu, không biết sư phụ có thể thắng hay không? Có đúng là sư phụ đã giao bí tịch thật cho Thiên Sơn Tam môn hay không?"

Vấn đề là ở chỗ của Quý Tử Thiến kia......

Quý Tử Thiến nhất định sẽ ra tay đối với sư phụ.

Đến lúc đó, nàng phải làm sao bây giờ.

Hắn có chịu giao Thủy Nguyệt Phiêu Linh cho sư phụ hay không?

Thấy nàng và sư phụ bên nhau, hắn có thương tâm hay không.

Bất tri bất giác, những suy nghĩ trong đầu này đều được viết hết lên mảnh lụa trắng, Bồ Đào cả kinh, vội vàng nhanh tay dọn dẹp, vứt bỏ hết.

Thở dài cả nửa ngày, nhìn nhìn cổ tay.

Thiên Hoa Loạn Vũ.

Thủy Nguyệt Phiêu Linh.

Ta biết phải làm thế nào với ngươi đây......

Nhăn mày lại, trên bầu trời trăng tròn mây tỏ.

Thượng Quan Khâm đột nhiên ho khan đứng bật dậy, Bồ Đào hồi thần, quay đầu lại, thấy hắn cũng đã ngồi xuống, ấn ấn ngực, bộ dáng như đang rất khó chịu.

"Sư phụ."

Bồ Đào đứng dậy bước đến gần, Thượng Quan Khâm nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi tròng mắt đỏ rực.

Bồ Đào chợt dừng bước lại.

Tuy trong lòng có tiếng nói là đừng tỏ vẻ như thế, nhưng cước bộ của nàng không thể tự kềm chế được mà lui về phía sau từng bước.

Không ngờ Thượng Quan Khâm lại cười phá lên "Khục khục...... A a...... Ngươi sợ ta sao?"

"Sư phụ?"

Bạch y tiên tử đứng dậy đi tới, Bồ Đào không ngừng lui từng bước từng bước về phía sau. Khóe miệng Thượng Quan Khâm nhếch lên cười thật quỷ dị, đôi mắt của hắn dưới ánh trăng như phát ra tia sáng đỏ sậm vô cùng khủng bố.

Bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chăm, tuy trong lòng Bồ Đào có tiếng nói không ngừng gào lên đây là sư phụ của mình, nhưng thân thể nàng căn bản không tự kềm chế được mà bị nỗi sợ hãi bào mòn đi.

Thượng Quan Khâm thấy Bồ Đào sợ tới mức đụng phải cái bàn sau lưng, hắn dừng lại, lắc lắc mái tóc đen, một tiếng "Xẹt" khẽ vang lên, đột nhiên một luồng hơi màu đỏ như máu tỏa ra khắp cơ thể hắn, trong nháy mắt như tẩy mất màu nhuộm đen của mái tóc, lộ ra từng sợi tóc bạc trắng như tuyết. Lúc này hắn không còn giống một vị tiên tử nữa, mà lại giống một ác ma khát máu hơn.

"Sư...... Sư phụ......"

"Quái lạ, không phải tất cả mọi người đều sợ ta sao, đêm nay trăng tròn, tại sao lại còn có người bên cạnh ta?"

Thượng Quan Khâm cười sáng lạn, vươn tay nâng giữ cằm Bồ Đào lại "Ngươi đặc biệt ở lại giúp ta à?"

"Ngươi không nhớ ra ta sao? Ta là Bồ Đào a!"

"Nhớ chứ, nhớ chứ, ngươi là Bồ Đào của ta. Hahaha!" Nhưng ánh mắt kia của hắn rõ ràng nói, ta không biết ngươi là ai!

Thượng Quan Khâm kề lại gần, một tay ấn Bồ Đào lên trên bàn.

Nhất thời cởi áo Bồ Đào, lộ ra đầu vai trắng như tuyết, trong mắt Thượng Quan Khâm tràn đầy ý cười cực kỳ khủng bố, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một lát, sau đó há miệng cắn lên bả vai của Bồ Đào.

Bồ Đào đau nhức thấu xương, không khỏi kêu la thảm thiết, cuống quít đẩy hắn ra, ấn giữ bả vai đang chảy máu bỏ chạy ra ngoài, phi thân ra khỏi cửa sổ. Tuy nội lực nàng bị phong tỏa, nhưng khinh công vẫn còn.

Nàng bị dọa sợ hãi vô cùng.

Vậy mà trước khi Thượng Quan Khâm đi ngủ, hắn bảo nàng ra ngoài, lúc đó nàng còn vỗ ngực thề sống thề chết "Không sợ! Ta ở lại bên ngươi!"

Bay lên nóc nhà, Bồ Đào xoay người nhìn nhìn vào trong phòng, phát hiện bên trong ngoại trừ hai tiểu bảo bảo đang say ngủ, không còn ai khác!

"Nhìn cái gì đó?"

Trên cổ bị hà một hơi nóng bỏng, Bồ Đào giật mình còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị Thượng Quan Khâm nhanh như quỷ mị ôm lấy từ đàng sau, bên tai vang lên tiếng cười khẽ điên cuồng của hắn "Theo ta......cùng đi giết người thôi......"

"Đừng!"

Thượng Quan Khâm không hiểu, lại liếm liếm dòng máu đang chảy trên vai Bồ Đào.

"Nội lực chính là sinh mệnh của ta, hiện giờ ta rất muốn giết người, theo ta đi thôi, càng khởi động nội lực, ta càng tiếp cận tử vong, thật là kỳ diệu......" Thượng Quan Khâm buông Bồ Đào ra, siết thân thể nàng lại gần, nhăn răng cười, nhìn nàng nói "Thân thể này nhanh chóng sẽ biến mất, ngươi nói đi, như vậy không tốt sao?"

"Không...... Đừng...... Sư phụ...... Đừng...... Đừng điên nữa...... Mau tỉnh lại......"

Bồ Đào bị kềm chặt, không thể động đậy, cũng không thể tránh tầm mắt sang nơi khác, đành căng da đầu lên đối diện với đôi mắt khủng bố kia của hắn.

Hy vọng có thể vực dậy ý thức của hắn.

"Ngươi đã từng nói ...... Ngươi không muốn chết......"

Thượng Quan Khâm chấn động mạnh, đôi con ngươi đỏ rực mị lên một cách phẫn nộ, vung bàn tay lên, một luồng lực đạo từ ngón tay hắn bắn vào phòng, điểm lên huyệt ngủ của hai tiểu bảo bảo.

"Ngươi điên rồi à? Ngươi làm gì vậy a!"

Dám ra tay đối với Lâm nhi và Tuyết nhi!

Bồ Đào lập tức nổi điên lên.

"Không chết được, không chết được! Giống như ta vậy a, muốn chết cũng không chết được!!"

Dứt lời lại ôm chặt lấy Bồ Đào, bay trở về phòng, trực tiếp ném nàng lên giường, nằm đè lên thân hình nàng.

Mãi cho đến khi xiêm y trên người đều bị Thượng Quan Khâm lột ra hết, Bồ Đào mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Một ngón tay của Thượng Quan Khâm đã đút vào trong người nàng, miệng hắn kề lên vết thương trên vai Bồ Đào không ngừng liếm máu nơi đó, răng môi hắn đều dính máu, còn tự liếm liếm đầu lưỡi của chính mình.

"Đừng mà!"

Trong mộng của nàng không phải như thế này!

Phút chốc, toàn thân đều bị Thượng Quan Khâm gây ra thương tích.

Chỗ nào chảy máu đều bị hắn liếm qua.

Thượng Quan Khâm ngước mắt lên, vẻ mặt ủy khuất nói "Ngươi không cho ta giết người, ta đâu còn cách nào khác? A a......"

Phía dưới của nàng vừa mới thích ứng đã bị Thượng Quan Khâm tiến thẳng vào.

"A!!!"

Bồ Đào đau đến không thở nổi, gắt gao giữ chặt bả vai của Thượng Quan Khâm, tức giận đến nỗi muốn cào lên vai hắn mấy đường, lại tiếc hận vì ban ngày nàng vừa mới cắt móng tay xong.

"Không cần...... A...... Đừng......"

Cả người Bồ Đào đều đau "Đừng ác như vậy mà...... Ngươi sẽ bị chảy máu......"

"Như vậy mới có thể chứng minh là ta còn sống......"

Đôi mắt màu đỏ rực của hắn hiện lên một tia thống khổ, kế tiếp là tiếng thở gấp hổn hển cả đêm.