Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 29




Rõ ràng bản thân nàng là nữ hài tử, nhưng không hiểu vì sao Bồ Đào cứ cảm thấy áy náy vì nàng đã chiếm đoạt Thượng Quan Khâm.

Nàng cảm thấy sư phụ trước kia cho dù có ngàn người theo đuổi, vạn người ái mộ, nhưng hắn đều giống như một vị tiên tử cao cao tại thượng, mà hiện giờ vị tiên tử này đã bị nàng kéo xuống hồng trần.

Bồ Đào nhíu mày lại.

Chuyện đêm qua nàng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là bị đau rồi ngủ thiếp đi.

Có lẽ lần tiếp theo sẽ có thể thuần thục hơn......

Lần tiếp theo......

Bồ Đào ”chát!” một tiếng tự vả mặt mình, sau đó lắc đầu thật mạnh như muốn xua đuổi đi ý đồ không thuần khiết của mình.

Thật ra thân thể Bồ Đào rất khỏe, quấn quít lấy Thượng Quan Khâm nằm một hồi đã hết đau, nhưng trên người ê ẩm, trời lại nóng, nên nhịn không được đứng dậy, nhanh chóng chải đầu, mặc một bộ trang phục mới, mặt cũng chưa kịp rửa liền vội vã đẩy hai cánh cửa sổ ra, một cơn gió mát rười rượi lập tức vi vu thổi vào trong phòng, lúc này sắc mặt của Thượng Quan Khâm mới tốt hơn được một chút.

Nhưng hắn vẫn nằm trên giường không dậy nổi, Bồ Đào không hiểu rõ lắm chuyện nam nữ, nhưng ít nhất nàng biết, sau khi làm xong chuyện này, thường thường nữ hài tử thân hình đều suy yếu hơn. Nhưng không biết tại sao hiện giờ, người thu dọn chiến trường là nàng, người mở cửa gọi người chuẩn bị nước tắm rửa cũng là nàng.

Rốt cuộc nước để tắm cũng đã được mang lên, Bồ Đào ngăn không cho hạ nhân vào phòng, chỉ hoa hoa tay làm dấu nói với Khổ bà bà "Sư phụ không thoải mái, tựa vào đầu giường không dậy nổi. Ta cũng muốn tắm rửa, đem thêm một bồn nước khác lên đi. Khổ bà bà, ta qua phòng của bà tắm, còn điểm tâm thì mang đến đây đi."

Khổ bà bà ho khan một tiếng, nảy lòng nghi ngờ, nhưng thấy bộ dáng sinh long hoạt hổ của Bồ Đào, liền nhanh chóng triệt tiêu nỗi nghi ngờ của mình đi.

"Có phải Khâm thiếu gia bị cảm nóng hay không, ta đi gọi đại phu."

Bồ Đào thấy việc này không nên để lộ ra, đang tính lên tiếng cự tuyệt, nhưng Thượng Quan Khâm lại ngồi dậy, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng nói "Kêu đại phu đến đây đi. Ta có chút không thoải mái."

Vì thế Thượng Quan Khâm tự một mình một phòng đóng cửa lại tắm, một lúc sau đại phu đến.

Bồ Đào cởi quần áo ra, vào bồn tắm trong phòng của Khổ bà bà.

Vết máu và chất dịch màu trắng chậm rãi tan mất trong nước.

Sau khi tắm rửa xong, tinh thần tỉnh táo sảng khoái hẳn ra, Bồ Đào phát hiện trên ngực mình có mấy dấu ấn hồng hồng, mặt đỏ lên, vội lấy vạt áo che khuất lại. Lúc đi ra còn cố tình làm ra điệu bộ của một công tử, nhấc lấy chiếc khay điểm tâm của Khổ bà bà rồi nhấc chân bước vào căn phòng Thượng Quan Khâm đang tắm.

Lúc đến cạnh cửa, vừa lúc nghe được tiếng đại phu đang nói.

Bồ Đào ngừng lại.

"Không sao...... Người bình thường đều bị trầy xước chút đỉnh như vậy, trường hợp của Phó gia chủ ngài cũng thuộc loại nhẹ rồi, cho nên về sau khi viên phòng cần phải đợi cho trơn tru hơn, như vậy sẽ không chảy máu nữa...... Vừa rồi ngài tắm rửa lại dính nước, miệng vết thương sẽ lâu khép lại hơn, tóm lại hôm nay đừng tắm rửa nữa. À.....à...... Ngài muốn rửa cũng được, nơi này lão phu có chút dược...... Còn có cái này......thuốc bôi trơn...... Vốn là đặc chế cho gia chủ, nhưng phu nhân lại qua đời sớm......nên ngài cứ lấy dùng đi. Lần sau cô nương ấy đến đây, ngài nên làm tốt công tác chuẩn bị để trơn tru hơn, nếu không cô nương ấy chịu khổ sở, mà ngài cũng bị ra máu."

Bồ Đào ngừng lại một lúc, quyết định không đi vào, tránh sang một bên, lại nghe đại phu nói "Aizz... rốt cuộc thân đồng tử của Phó gia chủ ngài cũng bị phá a, lão phu chứng kiến ngài trưởng thành, thấy ngài không có một chút hứng thú nào đối với loại chuyện này, còn sợ ngài bị đoạn tụ...... Ặc, khục khục...... Vậy lão phu xin cáo lui trước."

Đại phu riêng của Thượng Quan gia sờ soạng chòm râu bạc của lão, hành lễ từ biệt rời đi.

Bồ Đào do dự một chút rồi vẫn đi vào, quả nhiên Thượng Quan Khâm thay đổi một bồn nước mới, vẫn còn đang tiếp tục tắm rửa.

Nhưng hắn đã búi tóc lên gọn gàng, nhưng vì búi tóc thấp lè tè nên dây cột tóc và phần đuôi tóc đều rơi vào trong bồn nước, nửa người bên trên để trần tựa vào cạnh bồn tắm, Bồ Đào nhìn vòm ngực tinh tráng và những ngón tay tinh tế của hắn mà nuốt nước miếng.

"Ăn cơm thôi!" Bồ Đào nói.

"Ta ngâm một hồi nữa đã......" Thượng Quan Khâm thản nhiên nói, nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, do dự một hồi rồi nói "Loại chuyện như tối hôm qua...... ngươi có còn muốn làm nữa không......"

Bồ Đào đang bới cơm, nghe vậy tay run lên, suýt chút nữa làm rơi bát.

"Đại phu nói...... Ta là người...... đối với loại chuyện này......không ham thích mấy...... Ta cũng đã nghĩ nửa ngày rồi, chỉ cần Bồ Đào ngươi muốn, ta nhất định cho ngươi......"

Lúc nói những lời này, Thượng Quan Khâm úp mặt vào cánh tay.

Bồ Đào ngây ngốc ra gần nửa ngày mới ý thức được sư phụ nàng đang thẹn thùng.

Chỉ cần ngươi muốn...... Ta nhất định cho ngươi......

Chỉ cần ngươi muốn...... Ta nhất định cho ngươi......

Ta nhất định cho ngươi...... Ta nhất định cho ngươi...... Ta nhất định cho ngươi............

Trong khoảnh khắc này, Bồ Đào chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tâm thần như bay bổng lên chín tầng mây.

Vài ngày sau, mọi chuyện đều chậm rãi khôi phục lại bình thường, có lẽ hai người vốn thân thiết như vậy từ trước đến nay nên Bồ Đào cảm thấy cuộc sống không có gì thay đổi. Thượng Quan Khâm cũng khôi phục lại như thường, phe phẩy cây quạt tránh nóng dưới bóng râm, chỉ điểm nàng luyện võ.

Tối đến hai người vẫn ngủ chung với nhau như trước đây, chỉ là Bồ Đào nhớ lại đêm đó đau như thế nào, bao lời nói chưa kịp ra tới cửa miệng đều nuốt xuống, nỗi ham muốn nhất thời biến mất.

Thượng Quan Khâm vẫn mặc chiếc áo lụa trắng bàng bạc đi ngủ như thường lệ, cho tới bây giờ cũng không có chủ động yêu cầu làm gì cả.

Nhưng trước khi ngủ luôn ôm chặt Bồ Đào hôn.

Vì thế hai người luyện tập hôn nhau càng ngày càng thành thục.

Vài lần đam mê bùng cháy mạnh mẽ, rốt cuộc vào lúc cuối tháng, hai người lại làm một lần nữa.

Lần này......biết nói như thế nào đây......

Vẫn đau.

Thượng Quan Khâm vẫn không có chút kinh nghiệm nào, nhưng ít ra lần này hai người đều không chảy máu.

Vì thế Bồ Đào nhớ tới quyển bí tịch đã hương tiêu ngọc vẫn kia, có lẽ có thể đào lên nghiên cứu lại.

Khi đó Bồ Đào giữ chặt Thượng Quan Khâm hỏi hắn, chỉ cần không bị người khác phát hiện, có phải Bồ Đào có thể cùng với sư phụ luyến yêu cả đời hay không.

Lúc ấy Thượng Quan Khâm nói, cho dù có bị phát hiện ra cũng không sao, ta liền đi theo ngươi là được rồi, rời bỏ nơi này, tìm một nơi có thể chứa chấp hai người chúng ta, mặc kệ ra sao, chỉ cần ngươi đừng rời bỏ ta, cả đời này ta đều đi theo ngươi.

Vì thế Bồ Đào lại cảm thấy được thế giới toàn màu hồng, quá vui sướng mà không để ý Thượng Quan Khâm rốt cuộc đã nói cụ thể những gì.

Mãi thật lâu sau này khi nàng nhớ lại mới rơi lệ đầy mặt nhận ra rằng, câu thề thốt trọn đời sẽ không rời khỏi nàng, Thượng Quan Khâm hắn đã sớm nói qua.

Cuối cùng Mộ Dung Thân Phi cũng đến.

Ngày hôm đó tuyết đầu mùa rơi.

Thượng Quan Tuyết níu váy trốn sau lưng Bồ Đào, mặt mày đỏ bừng, khẩn trương muốn chết.

Trong lòng Bồ Đào khóc ròng nói "Ngươi sợ hắn sao? Ta cũng sợ a a a a......"

Khi xe ngựa dừng lại, dưới cơn mưa hoa và tiếng pháo nổ giòn giã, Mộ Dung Thân Phi cầm cây quạt phe phẩy bước ra.

Vẫn là kiểu cột tóc đang thịnh hành nhất ở Liễu Châu, chia mái tóc ra hai bên uốn lượn dợn sóng, cây quạt làm từ lông chim khổng tước thập phần hoa lệ đẹp đẽ.

Mộ Dung Thân Phi vẫn không hề thay đổi, vừa xuất hiện liền tản ra một phong thái yêu tinh.

Bồ Đào lén lui về phía sau tránh hắn, lúc này mới phát hiện nha đầu Tuyết nhi đã sớm đỏ mặt, nghiêm nghị đứng phía sau.

Hài tử này......

Mộ Dung Thân Phi vô cùng lễ phép, không hề thay đổi chút nào so với lần đầu tiên hắn đến đây vào năm hắn mười ba tuổi.

Thượng Quan Thanh Khuê vô cùng hài lòng đứa con rể này, mà Lưu Thủy trưởng lão đáng thương còn chưa kịp nhờ người mua giùm Xuân Cung họa đồ đã bị đưa lên kiệu khiêng đến Mộ Dung gia ở Liễu Châu.

Bận rộn náo loạn cả ngày trời, Thượng Quan Khâm rốt cuộc cũng không kiếm ra được chút thời gian rảnh rỗi nào để đến bên cạnh Bồ Đào, còn bên kia Mộ Dung Thân Phi rất chăm sóc nha đầu Tuyết nhi, còn cười nói với nàng ấy "Tuyết nhi thật là xinh đẹp, Thân Phi đường đột giai nhân rồi!"

"Không có." Nha đầu Tuyết nhi cúi thấp đầu xuống, Bồ Đào khiếp sợ, tiểu bá vương một thân xiêm y đỏ tiên diễm, tay cầm ngân tiên đánh đến trời long đất lở của năm đó đâu mất rồi ?!

Mộ Dung Thân Phi ý thức được ánh mắt của Bồ Đào, chuyển mắt nhìn lại, Bồ Đào đối diện với ánh mắt của hắn, lập tức sợ tới mức cúi đầu thật thấp xuống.

Không ngờ Mộ Dung Thân Phi lại đứng lên, rời khỏi yến tiệc trực tiếp đi tới bàn của Bồ Đào đang ngồi bên này.

"Lại tương ngộ, Kinh Hồng công tử, sau này chúng ta đã là người một nhà." Mộ Dung Thân Phi vô cùng......vô cùng ôn hòa nhìn Bồ Đào nói, không hề có một chút ánh mắt hoặc vẻ mặt biến thái nào. Nếu không phát sinh chuyện lần trước, Bồ Đào thật sự nghĩ rằng người này tuyệt đối là một người tao nhã bẩm sinh.

"Hãy đối xử tốt với nha đầu Tuyết nhi!"

Bồ Đào hoa hoa tay lên làm dấu, thật lòng nói.

"Sau này Tuyết nhi là thê tử của Thân Phi, kể từ hôm nay Thân Phi coi như là người của Thượng Quan gia, chiếu cố Tuyết nhi là trách nhiệm cả đời của Thân Phi."

Bồ Đào ngẩn người, tên này thực biết nói chuyện.

Chắc Thượng Quan Tuyết ngồi bên bàn bên kia xúc động lắm đây.

Thượng Quan Thanh Khuê nghe được những lời này thật cao hứng, tất cả mọi người trong đại sảnh đều bị những lời này của Mộ Dung Thân Phi làm cho mát lòng mát dạ.

Bồ Đào tâm thần không yên nhìn nhìn Mộ Dung Thân Phi, không biết hắn sẽ trả thù nàng như thế nào, không ngờ Mộ Dung Thân Phi chỉ gật gật đầu, trở lại ngồi cạnh bên người nha đầu Tuyết nhi kia, không hề liếc mắt nhìn Bồ Đào một cái.

Làm Bồ Đào cảm thấy mình quả thực đã suy nghĩ quá nhiều, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Buổi tối tất cả mọi người đều uống không ít rượu.

Sau khi Tứ đại trưởng lão xiêu xiêu vẹo vẹo bỏ về.

Thượng Quan Thanh Khuê còn ở lại trò chuyện cùng Mộ Dung Thân Phi.

Nha đầu Tuyết nhi chạy về phòng thêu thùa kim chỉ.

Lúc này Thượng Quan Phi cũng mang theo thê tử đến, đang cùng Liễu Như tán gẫu.

Tất cả mọi việc xảy ra đều hết sức êm đềm.

Thượng Quan Khâm mang theo Bồ Đào về phòng, trong làn gió đêm mát rượi, thong thả đi qua đình viện, bước dọc theo hồ.

Chung quanh thật nhiều hoa, Bồ Đào nhất thời cao hứng quên sạch sẽ chuyện Mộ Dung Thân Phi.

"Bồ Đào."

Thượng Quan Khâm dừng lại, nhíu nhíu mày, bắt chước Mộ Dung Thân Phi, đột nhiên lên tiếng.

"Chiếu cố ngươi là trách nhiệm của cả đời ta."

"Đừng, sư phụ, ngài đừng học thói ba hoa thiên đế của hắn."

"...... Vậy ta đây không nói nữa......" lập tức Thượng Quan Khâm buồn bực.

"Nói hết câu đã..." Bồ Đào nháy mắt nói "Bồ Đào thích nghe."