Gia Hưng nhíu mày rút từ trong túi ra chiếc vòng ngọc và truyền âm với Mộc Tinh:
- Có đúng là ngươi chưa hề thấy Yêu Châu của ta phát sáng chứ?
Mộc Tinh đang ở vườn kính phía sau biệt thự xem xem đám hoa cỏ tinh con đang nháo nhào đòi ăn bất chợt nghe truyền âm cũng giật mình. Hắn ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói:
- Vâng thưa chủ nhân. Mộc Tinh cũng đã dò la khắp thành phố nhưng Yêu Châu vẫn không có tín hiệu phản hồi.
Hắn ta vừa nói xong thì ở trong nhà, Giao Long cũng vừa cắt đứt truyền âm, bên tai hắn ta không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Phía sau lưng Mộc Tinh, một kẻ cao khoảng hai mét rưới với các cành cây đang mọc khắp người, khuôn mặt thì mọc đầy rêu tiến tới. Kẻ đó đưa cho hắn ta một bình xịt nhỏ rồi kính cẩn hỏi:
- Chủ nhân gọi ngài có chuyện gì ạ?
- Không có gì. Ngoài chuyện của đứa con gái kia ra thì còn gì khác nữa. – Hắn ta vừa nói vừa xịt lên đám cây cối trong nhà kính.
Đám cây cỏ được tướt mát thì run lên vì vui sướng, có đứa còn hóa thành hình người la hét thích thú:"mát quá, mát quá", không biết rằng ngoài trời hiện tại thời tiết đang ở khoảng 15 độ C. Chúng là đám cây cỏ đã khai trí được ngài Mộc Tinh đem về đây nuôi dưỡng. Mỗi ngày ở trong ngôi nhà toàn là kính này, vừa được hưởng ánh nắng, vừa được tắm mình bằng thứ nước đặc biệt khiến chúng trở nên khỏe mạnh hơn, hơn nữa, còn được vui chơi cùng với đồng bạn. Cuộc sống không thể nào tuyệt với hơn thế.
- Chủ nhân tại sao phải cứ suy nghĩ về cô gái loài người kia chứ, trong khi với năng lực đó có thể làm rung chuyển cả một vùng trời. Nếu ngài ấy chịu thay đổi suy nghĩ thì giới yêu của chúng ta cũng không cần phải trốn chui trốn lủi như vậy. – Tên cao kều và thôi kệch nói với giọng điệu bất mãn.
- Cẩn thận mồm miệng của người. Với năng lực của ngài ấy thì muốn nghe những gì ta với ngươi đang nói chỉ là chuyện trở bàn tay. Đến lúc đó ngài ấy nổi giận, ta cũng không thể cứu được ngươi.
Mộc Tinh nhớ lại quãng thời gian hắn tìm tới Giao Long trong lốt của một đứa trẻ loài người. Mặc dù chỉ trong hình hài của một đứa trẻ đang học mẫu giáo, nhưng khí chất xung quanh của ngài ấy toát ra khiến cho không một đứa trẻ nào dám lại gần. Khi hắn ta đang ẩn thân đi tới sau lưng ngài ấy thì đứa trẻ kỳ lạ đang chăm chú xếp hình kia nói nhỏ bằng một giọng non nớt:
- Biến đi chỗ khác trước khi ra nổi giận.
Lúc nghe câu nói của ngài ấy, hắn bị hoảng sợ không hề nhẹ. Mọi người nói, sư tử là chúa sơn lâm, nhưng thực chất ở giới yêu bọn họ, rắn mới là loài đứng đầu trên tất cả. Vì sự nghiệp của giống loài mình, hắn ta đã đi khắp nơi để tìm kiếm những Giao Long với năng lực mạnh mẽ, nhưng chỉ có ngài ấy là khiến hắn ta có ý nghĩ muốn phục tùng.
- Ta chỉ muốn tìm gặp người có chút chuyện. Không biết ngài có thể nói chuyện với ta một chút xíu không. – Mộc Tinh lấy lòng nói.
- Không rảnh. – Cậu bé nhỏ nhắn vẫn kiên nhẫn xếp gỗ lạnh lùng đáp.
Nghe thấy người trước mặt nói chuyện không nể nang như vậy, hắn ta không cảm thấy khó chịu mà vẫn kiên nhẫn hỏi.
- Ngài vẫn chỉ đang xếp gỗ thôi mà, vẫn có thể nghe ta nói được mà.
- Chuẩn bị đến giờ ăn. – Đứa trẻ vẫn kiệm lời nói.
Ở gần đó, có một vài đứa trẻ khác đang thấy cậu bé lẩm bẩm thì hét lên mạch với cô giáo:
- Cô ơi, bạn Gia Hưng lại lẩm bẩm nói chuyện rồi ạ. Huhu con sợ quá. Có lúc nào bạn ấy thấy ma không ạ?
Thấy một bạn lớn tiếng khóc lóc, mấy đứa trẻ khác cũng bị ảnh hưởng nên khóc theo. Trong nháy mắt, lớp học đã tràn ngập tiếng trẻ con khóc. Cô giáo thực tập thấy vậy thì chân tay luống cuống đi dỗ dành từng đứa trẻ đang nhiệt tình khóc lóc. Chủ nhiệm của lớp thì tiến lại gần cậu bé nhìn có vẻ rất ngoan này rồi kiên nhẫn nói:
- Gia Hưng à, cô biết em là một bản nhỏ rất ngoan, nhưng mà, lần sau em đừng nói chuyện một mình nữa nhé. Các bạn khác sẽ bị dọa sợ mất.
- Nhưng mà em đâu có nói chuyện một mình đâu. – Vừa nói thì cậu bé quay đầu nhìn về phía cô giáo của mình với đôi mắt ngây thơ chưa hiểu sự đời.
Những gì cậu bé nói khiến người phụ nữ rợn tóc gáy. Mắt cô giáo đảo khắp phòng rồi cười gượng với cậu bé:
- Vậy con đang nói chuyện với ai thế? – Nhưng cậu bé quay lại với đống gỗ mà không trả lời khiến cô giáo của mình lạnh gáy và chuồn đi mất.
Mộc Tinh thấy vậy thì ôm bụng cười lớn. Hắn ta không ngờ khuôn mặt nghiêm túc ấy với chỉ vài câu nói mà đã dọa đám người thường này đổ mồ hôi hột.
- Buồn cười lắm à? – Cậu bé nhíu mày nhìn về phía hắn ta nói.
Thế là từ đó, hắn cứ bám theo ngài ấy không rời, cho đến khi hắn biết được trong lòng Giao Long có sức mạnh cường đại này lại đang chứa đựng một cô gái loài người đã chết vài trăm năm. Thế là hắn đưa ra đề nghị về việc giúp người ấy hóa rồng để dễ dàng xuống âm phủ tìm người, không ngờ ngài ấy lại đồng ý ngay từ khắc.
Nhưng không ngờ, sau khi ngài ấy lấy lại được thân xác và Yêu Châu thì hắn ta lại tìm thấy cô gái kia. Nếu sự việc bị bại lộ thì có thể ngài ấy sẽ không có ý định độ kiếp hóa Rồng nữa.
- Ngài Mộc Tinh ơi, bọn con có thể được đi ra khỏi ngôi nhà này được không ạ. Bọn con muốn xem thế giới loài người như thế nào? – Đột nhiên có một đứa trẻ trần như nhộng trông giống trẻ em 1 tuổi lao tới ôm chân của hắn ta. Trên đỉnh đầu trọc lóc của một nhúm lá cây xanh ngắt nhìn đáng yêu không thể chịu được.
- Loài người siêu hung ác. Nếu thấy được các con, họ sẽ bắt các con lại rồi chặt ra từng khúc đem đi để làm thuốc. Vậy, các con có muốn ra ngoài nữa không? – Hắn ta ngồi xuống để ngang bằng tầm nhìn với đứa trẻ rồi nhẹ nhàng nói.
Lời hù dọa của hắn đã thành công làm cho đám Mộc Tinh vừa khai trí đồng thanh khóc vang cả căn nhà. Tiếng khóc dường như lớn đến nỗi khiến cho căn nhà nhìn có vẻ vững chãi này run lên.
- Chỉ cần các con ngoan ngoãn ở trong này thì sẽ không có việc gì xảy ra cả.
Sau khi nghe hắn nói, đám trẻ cũng yên tĩnh trở lại và thề rằng sẽ không ra ngoài để tránh con người ác độc muốn ăn chúng. Chỉ cần chúng lớn lên như ngài Mộc Tinh thì đám người kia sẽ không thể nào bắt nạt được chúng nữa – chúng nghĩ.
...
Lúc này ở trong nhà, sau khi nghe Mộc Tinh chắc nịch nói, Giao Long cũng không bỏ xuống được nghi ngờ. Lúc hắn và Hoa ở cùng nhau, hắn đã đặt một mảnh yêu khí lên linh hồn của cô ấy, cho nên, chỉ cần cô ấy ở gần thì Yêu Châu sẽ xuất hiện phản ứng. Tuy nhiên, sau khi lấy được thân xác về, hắn chưa từng một lần thấy Yêu Châu phát sáng.
Có khi nào, hắn đã bỏ sót cái gì không.
Tại sao Gia Hân có thể vào trong ký ức của hắn được. Ký ức này chỉ có một mình hắn có và cũng chỉ mình hắn sở hữu mà thôi. Hoa cô ấy trong khoảng thời gian hắn bị phong ấy, cũng đã trả qua nhiều kiếp rồi, hơi thở linh hồn cũng đã nhạt dần đi đến mức hắn không thể tìm thấy được.
Có thể hắn đang tưởng tưởng đi.
Hắn phải tăng cường tu luyện để hóa Rồng càng nhanh càng tốt. Dù đã trải qua mấy kiếp người thì cô ấy chắc vẫn còn đang đợi hắn ở đâu đó.
...
Gia Hân giật mình buông tay khỏi tâm thức của Linh Lan khiến cô ấy mở mắt choàng tỉnh. Thấy bạn thân của mình đổ mồ hôi hột và nhìn về một khoảng không vô định, Linh Lan tò mò hỏi:
- Sao thế? Mày đã nhìn thấy thứ gì rồi, kể cho tao nghe đi.
- Không có gì. Chỉ là ác mộng thường thôi. Chỉ cần tao xóa ác mộng đó cho mày thì mày sẽ không mơ thấy nó nữa.
Nghe bạn thân mình nói, Linh Lan thờ phào nhẹ nhõm:
- May là không phải ký ức tiền kiếp của tao. Mày biết không, mơ thấy mình bị đánh chết liên tục thật sự rất khó chịu đấy.
- Từ giờ trở đi mày sẽ không mơ thấy nữa đâu. – Nói xong cô điểm tay lần nữa vào tâm thức của Linh Lan rồi phong ấn ký ức đã được giấu rất sâu kia lại.
Tha lỗi cho cô vì không thể nói sự thật được.
Duyên phận kiếp trước của cô ấy đã chìm vào trong quá khứ rồi. Hiện tại, cô ấy cũng đã có duyên phận riêng được sắp đặt, cho nên, không thể để đoạn nghiệp duyên này lại được tiếp tục ở hiện tại nữa. Hơn nữa, nghiệp duyên này của cô ấy cũng không phải với một người bình thường.
Đây là lần nói dối duy nhất của cô đối với người bạn thân của mình. Dù biết đối với đoạn duyên nợ này, cô ấy cũng đã rất trông chờ, bởi vì dù hai người đã gặp nhau từ mấy trăm năm trước, nhưng kiếp này chính là kiếp tiếp theo kể từ kiếp mà hai người gặp nhau đó.
Đoạn nghiệp duyên này, cô phải tự tay chấm dứt nó cho cô ấy thôi.
- Thôi, tiện thể hôm nay nhà tao không có ai thì chúng mình đi ăn đi. Tao đang thèm ăn lẩu ý. Có một quán bên đường Phan Chu Trinh ngon lắm, mày với tao... - Cô ấy vẫn đang nói thao thao bất tuyệt và không nhận ra sự bất thường của mình.
Gia Hân ngoài mặt cố gắng tỏ ra bình thường hết mức có thể để tỏ ra rằng cô ấy đang không nói dối nhưng trong lòng cô đang rất khó chịu. Khi chứng kiến toàn bộ ký ức kiếp trước đó của hai người, cô biết được rằng họ yêu thương nhau rất nhiều. Tuy nhiên, giữa người và yêu ma đã định trước sẽ không bao giờ có kết quả tốt. Chấm dứt sớm âu cũng là cái số mà không ai có thể kháng cự.
- Ê mà đợt này sao không liên lạc với em mày vậy? – Đột nhiên Linh Lan hỏi khiến cô hơi giật mình.
- Nó đi nghiên cứu bên cộng hòa Séc rồi. Tao không biết lúc nào kết thúc nhưng nó bảo là vì bảo mật nên không được liên lạc với người nhà.
Nghe cô trả lời thì cô ấy cũng không nghi ngờ gì nữa mà chạy lên phòng thay đồ.
Nhìn thấy bạn mình không hề hay biết gì, Gia Hân cảm thấy như có tảng đá nặng đang đè lên tim của cô. Cô ấy cũng không biết được là, một tia nghiệt duyên đang dần dần quay trở lại kia cũng đã được bạn thân mình đưa tay ra ngăn chặn.
Mấy trăm năm chờ đợi của cô ấy, cũng đã không thể có kết quả rồi.
oOo.