09/10/2022
Tiếng cười nói rôm rả vang vọng ở gian nhà ngoài.
Mọi người đang ngồi ăn uống thụ lộc và nói chuyện.
Sau buổi lễ thì anh Tùng đã ngủ mất nên mọi người đã đặt anh ấy nằm nghỉ ở trong xe.
Phủ thờ này có một khoảng sân rất rộng được lát gạch nâu gốm chống trơn trượt, đủ để 7 chiếc xe ô tô 6 chỗ xếp dàn thành hàng ngang đậu.
Sát đó có một hồ thủy sinh đá cảnh nho nhỏ, nước luôn chảy luân phiên tạo ra tiếng róc rách vui tai. Dưới nước thì có một vài con cá chép cảnh nhẹ nhàng bơi quanh theo từng cặp.
Tiếng nói chuyện xa dần, từ khoảng sân nhìn ra ngoài cách khoảng 50m có một công viên nho nhỏ rợp đầy bóng mát. Vì đang gần giữa trưa nên khá là vắng.
Ngồi trong kia và ăn uống với người lạ khiến cô không thấy thoải mái nên đã lấy cớ ra ngoài ghế đá công viên để hóng mát.
Dù ngoài trời dưới cái nắng gần 30 độ như thế này nhưng ngồi dưới bóng cây vẫn mát mẻ lạ thường.
Cô nhìn xa xa, dưới bóng cây si già cỗi đối diện có một cụ ông mang đồ bộ người già đang ngồi. Tay ông chống gậy nhìn xa xăm, nhưng bất chợt quay lại nhìn cô.
Thấy vậy cô mỉm cười coi như chào hỏi.
Rồi ông ấy quay đi, lại nhìn vào khoảng không xa xăm.
Bỗng có người ngồi vào bên cạnh cô, cô quay sang nhìn và thấy anh.
Trần Quốc Thiện đã ngồi yên vị trên ghế đá và nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh của anh nhìn thẳng vào mắt cô như muốn tìm tòi, đào sâu cái gì đó đang ngự trị ở tâm trí cô ngay lúc này.
Đôi mắt ấy làm cô có chút bối rồi.
Đã gần 8 năm rồi mà đôi mắt của anh vẫn đẹp như vậy.
- Trùng hợp thật đấy, không ngờ lại gặp được em ở đây. – Anh mở lời trước
- Ừm, trùng hợp thật. – Đáp lời rồi Gia Hân không nói thêm gì nữa.
Cuộc trò chuyện dường như đóng băng lại.
Thực sự cô không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào. Nhưng mà với một người đã từng bước chân vào trường báo chí không cho phép cô kết thúc cuộc nói chuyện một cách lãng xẹt như thế.
- Anh về lúc nào vậy? – Cô hỏi.
Lần cuối cùng cô gặp anh là vào ngày hè năm lên lớp 11, khi mà đội văn nghệ của trường làm liên hoan để tiễn anh đi du học.
Cũng đã rất lâu rồi kể từ ngày đó, cô cũng không liên lạc gì nữa vì sau sự kiện ngày hôm đó thì cô và anh không thể duy trì mối quan hệ bạn bè như trước.
Anh quay qua nhìn cô, nghi hoặc nói:
- Anh vẫn luôn ở đây mà.
Vẫn luôn? Là sao?
Trước khi vào Đại học, cô nghe chị trưởng ban văn nghệ trường cô bảo là gia đình anh chuẩn bị chuyển sang nước ngoài định cư để sống với anh luôn, sẽ không trở về nữa.
Đến hiện tại cô vẫn nghĩ là vậy.
- Nhưng không phải anh định cư ở Anh rồi sao?
- Không. Anh về lâu rồi – Rồi quay lại nhìn cô – Về 6 năm trước rồi.
Quốc Thiện học rất giỏi và nhà có điều kiện kinh tế rất ổn khi có thể bỏ ra gần 1 tỷ một năm cho anh ấy đi học.
Không có lý nào lại bỏ dở việc học giữa chừng như vậy.
- Tại sao vậy?
- Có một số chuyện nên anh phải về.
Anh đáp. Khuôn mặt trầm buồn quay lại nhìn xa xăm.
Cũng lâu rồi cô không có liên lạc với những người trong đội văn nghệ nên không biết được việc anh đã về nước là đương nhiên.
Có thể anh có nhiều chuyện khó nói, cho nên cô cũng không hỏi nhiều nữa. Dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của người ta.
Cô đánh trống lảng hỏi sang chuyện khác:
- Em không ngờ anh lại quen biết gia đình sếp của em đấy.
Nghe cô nói vậy, anh cũng kể qua là anh là con trai chú của chị Trang. Vì mọi người trong nhà sợ chị Trang bị lừa cho nên muốn anh đi cùng cho an tâm.
Reng reng reng.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại của cô vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện.
Là mẹ cô gọi tới.
- Alo mẹ ạ.
- --------------------------------------------------------------------------------------
Cô lật đật chạy vào trong bệnh viện cùng với Linh Lan đang chạy theo ở đằng sau.
Tới phòng bệnh VIP khoa cấp cứu và mở cửa, cô thấy mẹ cô đang ngồi hơi nức nở, Gia Hưng thì đang đứng sau vô vai mẹ an ủi.
Bố cô thì ngủ nhưng vẫn đang truyền dịch.
Cô bước tới, ngồi xuống chiếc ghế được đặc bên phía còn lại rồi hỏi với giọng hơi run rấy;
- Bố bị sao vậy mẹ?
Mẹ cô nắm lấy tay còn lại của bố, vẫn nhìn ông và trả lời:
- Mẹ cũng không biết. Mới ăn cơm trưa xong, không biết vì sao bố con lại bị ngất, đầu thì đập xuống sàn. Lúc đấy chỉ có mình mẹ ở nhà thôi nên cuống quá không biết làm gì nên chỉ gọi cấp cứu đến để đưa bố con đi bệnh viện.
Rồi mẹ cô nói rằng sau khi chụp X-quang não thì bác sĩ bảo không có vấn đề gì lớn, nhưng không tìm được nguyên nhân dẫn đến việc ông bị ngất xỉu. Cho nên, ông ấy cần ở bệnh viện để theo dõi thêm.
Mẹ cô vẫn tiếp tục khóc làm cô cũng rưng rưng nước mắt theo.
Bố cô sẽ khỏe lại thôi. Cô tin là vậy.
Lúc này thì người hiếm khi mở lời nhất lại cất lời an ủi:
- Mẹ yên tâm. Bố sẽ không sao đâu. Chuyện ở trên công ty thì con sẽ thu xếp dùm bố. Cho nên mẹ cứ yên tâm.
Sau đó Gia Hưng xin phép tới công xưởng để giải quyết tiếp vấn đề nan giải của công ty gia đình mình.
Khi quay lưng lại, không ai biết gương mặt của anh hơi tối lại, mang đầy sát khí.
- ------------------------------------------------------------
Bố cô đã tỉnh lại nhưng cơ thể vẫn yếu ớt, gương mặt thì tái xanh như người bị mất máu.
Gia đình cô Giang – cô ruột của cô cũng đến thăm bệnh anh trai của mình. Đi cùng cô còn có Dương Minh Hoàng, con trai út của cô ấy.
Cô của Gia Hân là một người phụ nữ mạnh mẽ, tài năng. Sau khi lấy chồng và sinh ra hai đứa con trai thì cô vẫn lăn xả ra ngoài để phát triển nhà hàng đồ chay của mình. Chồng cô thì là kiến trúc sư có tên tuổi khi thiết kế đã thiết kế Quảng trường Trường Sa cho thành phố. Đứa con trai lớn thì đang du học năm cuối ở bên Úc còn con trai nhỏ Minh Hoàng thì đang học ở 1 trường đại học trong thành phố.
Lúc cô đến thì xách tới một lồng đồ ăn tối cho bố và mẹ cô, cùng sữa dinh dưỡng, và trái cây.
Cô cứ liên tục càm ràm với bố cô:
- Em đã nói với anh rồi, kiếm tiền thì kiếm tiền nhưng anh vẫn phải giữ gìn sức khỏe chứ. Đã đến tuổi nào rồi mà còn lơ là, bảo anh ngồi thiền vận động nhiều một chút cho cơ thể khỏe mạnh lại không làm. Đấy, ai bảo không nghe em.
Ông nội cô sinh chỉ được hai người con là bố cô và cô Giang cho nên hai người rất thân thiết với nhau. Nhìn thấy thế, cô lại nói với bố cô là tại sao không sinh cho cô một người anh trai lại sinh cho cô một đứa em trai như chó với mèo cơ chứ.
Vì rất thân thiết cho nên trong nhà cô vẫn luôn có phòng riêng cho gia đình cô và hai người con trai tới ở bất cứ lúc nào.
Bố nghe cô Giang nói cũng chỉ cười và sau khi uống xong thìa canh thì nói:
- Anh có tuổi rồi mà, bị cái này cái kia cũng đương nhiên.
Nghe ông Mạnh nói vậy, cô của Gia Hân lại tiếp tục càu nhàu giảng giải một đống thứ với ông về sức khỏe dưỡng sinh.
Sau khi nói đủ rồi thì nhìn qua chị dâu của mình, lo lắng hỏi:
- Chị đã đi xem lại chưa?
Mẹ cô cất đi chén canh gà bố đã uống hết rồi nói:
- Chị chỉ nghĩ mọi việc chỉ là trùng hợp thôi cho nên cũng không tính đến chuyện đi xem nhưng mà chắc mai chị sẽ tới xem cho an tâm. Đầu năm thầy có nói là cẩn thận tháng 7 âm lịch này nhưng chị cứ nghĩ là mình đã giải hạn rồi cho nên cũng không có chuyện gì lớn. Do chị chủ quan quá.
Gia Hân biết là gia đình năm nào cũng đi xem bói vào đầu năm nhưng mà chưa bao giờ cô đi theo bố mẹ cả và bố mẹ sau khi đi xem về cũng không nói gì với chị em cô ngoài việc cẩn thận xe cộ, ao, hồ, sông, suối các thứ.
Lúc đấy cô cũng không tin tưởng lắm cho nên cũng để chuyện đó ra ngoài tai.
Nhưng mà đã từng đi một lần rồi cho nên cô nghĩ là đôi khi đi xem cũng tốt, có một chút tâm linh gì đó để vịnh vào thì tâm trạng cũng đỡ bất an hơn.
- Mai con đi với mẹ nha. – Cô lên tiếng.
Mẹ cô ừ một tiếng rồi quay lại nhờ cô Giang mai tới trông nom bố cô dùm để bà đi.
Ráng chiều ngoài cửa sổ đang dần dần tắt, mẹ cô bảo cô đi xe về với cô Giang, tối nay một mình mẹ cô ở lại trông bố lại đủ. Nhưng cô bảo là cô còn trẻ, cô ở lại vẫn hơn. Tuy nhiên, mẹ cô rất cương quyết bảo cô về trước rồi sáng mai lại.
Bố cô cũng bảo có mẹ ở lại là đủ nên cô về nhà.
Đúng là cuộc sống mà, những chuyện không mong muốn lại tiếp tục kéo đến khiến con người ta không thở nổi.
- ----------------------------------------
Mộng Miên: Nam chính chính thức xuất hiện từ chương 8 nhưng chương 9 mới chính thức lộ diện. Nếu thấy hay thì comment hoặc sao cho mình thêm động lực để viết tiếp ạ.