Đôi mắt màu xanh lục của Mộc Tinh như pháp sáng, cơ thể hắn tỏa ra một mùi hương cây cỏ khắp cả căn phòng. Gia Hân cùng Quốc Thiện nhìn chằm chằm vào bóng người đứng đối diện với vẻ mặt đầy sự đề phòng. Hai người có cảm giác tên yêu tinh này có thực lực rất mạnh mẽ và không thể nào xem nhẹ được.
Hắn ta không ngờ rằng, chính mưu kế mà mình tin rằng là thông minh nhất lại không ngờ chính là thứ khiến bản thân mình bị bại lộ.
- Ta đã nói chúng ta sẽ gặp lại mà. Những tên kia bảo cô khó chơi, nhưng ta không tin. Không ngờ kẻ làm mưu kế của ta thất bại lại là cô. – Hắn vươn vai một cái, tháo chiếc vòng ngọc không có vẻ phù hợp với đàn ông ra và biến trở về với bộ dạng của một tên Mộc Tinh đầy mưu kế.
Áo vest thanh lịch bên ngoài bị xé rách toạc ra, để lộ làn da cũng trở nên thô ráp như vỏ cây, và những cây leo tóc tiên đang mọc quấn quanh cánh tay của hắn. Những ngón tay dài ngoằng của Mộc Tinh dơ lên ngắm nghía chiếc vòng ngọc rồi nhìn về phía Gia Hân nói tiếp:
- May là ta nhớ ra phải tháo chiếc vòng này ra. Không thì người ấy sẽ giết ta mất.
Ở phía sau lưng, cô giúp việc bị cảnh tượng trước mắt hù cho chết khiếp rồi ngất đi. Ai mà ngờ được kẻ mà hay lui tới đây với bộ dạng ưa nhìn và lịch sự này là một kẻ với bộ dạng gớm ghiếc không phải người như này chứ.
- Từ đâu mà ngươi có chiếc vòng này? – Cô hỏi và không quên liếc mắt đến người đàn ông có vẻ mặt tái nhợt nằm ở trên giường.
Dường như khung cảnh hỗn loạn như thế này cũng không làm ông ta tỉnh giấc. Mặc dù mảnh yêu hồn ấy đã được kéo ra, nhưng yêu khí vẫn còn đang anh hưởng đến linh hồn của ông Nhật Trung khiến ông ấy chưa thể tỉnh lại ngay được.
Những cành dây leo được phóng ra từ sau lưng Mộc Tinh đang bay lượn trên không trung và nhìn chằm chằm vào hai người như chực chờ được ra hiệu lệnh lao tới tóm gọn con mồi. Hắn ta cũng không vội vã mà hành động ngay mà nhìn vào Gia Hân nói:
- Có một người đưa nó cho ta. Nhờ vòng ngọc này mà sau khi ta gia tăng sức mạnh lên vẫn không bị đám Đạo sĩ các ngươi phát hiện được.
Chiếc vòng này là của Gia Hưng lấy được ở chỗ Linh Lan. Nhìn nó chỉ như một chiếc vòng ngọc hàng nhái giá rẻ, nhưng thực chất nó là một bảo vật mà ngài ấy đã lấy được từ một tên Đạo sĩ lăm băm. Tên Đạo sĩ đấy nói đây là vật tổ truyền nhưng vì sợ chết cho nên hắn đã đưa vòng ngọc này cho Giao Long để thả hắn ta ra. Chiếc vòng này chính là tín vật định tình năm xưa ngài ấy đã tặng cho người con gái đó, không ngờ sau mấy trăm năm, vật lại trở về với chủ cũ.
Để tránh ngài ấy nghi ngờ, hắn ta đã lấy cớ cần một bảo vật để che giấu yêu khí. May mắn thay, ngài ấy không hề nghi ngờ gì mà đưa vật này cho hắn cất giữ và sử dụng. Dù bằng bất cứ giá nào, hắn cũng sẽ không cho ngài ấy biết được là người ngài ấy cần tìm vẫn luôn ở cạnh ngài ấy, không thì những dự tính của hắn sẽ trở thành công cốc mất.
- Xui cho các ngươi là hôm nay lại gặp ta ở đây. Vừa hay ta đang đói bụng sau mấy ngày liền không hút được dương khí của con người. Các ngươi yên tâm, các ngươi sẽ trở thành một phần trong ta nhanh thôi. – Nói xong thì hắn ra hiệu cho những "cánh tay" sau lưng hắn vung về phía hai người.
Gia Hân cùng Quốc Thiện nhanh chóng nhảy ra tránh đi chỗ khác. Tuy nhiên, dùng có là một phòng ngủ lớn đi chăng nữa thì nơi này cũng khó để cho hai người trốn thoát khỏi những đòn tấn công liên tục của Mộc Tinh. Bởi thế cho nên, Quốc Thiện nhanh chóng vác bổng ông Nhật Trung lên trên vai và cùng Gia Hân xông ra ban công và nhảy xuống đất.
Với chiều cao này mà nhảy xuống thì Gia Hân cũng không có một tí trầy xước nào, chỉ khổ cho Quốc Thiện còn phải vác một người nặng 70 kg theo khiến anh không thể nào không khuỵu đầu gối khi tiếp đấy. Sức nặng khiến đầu gối anh đau nói nhưng cũng không hề rên la một tiếng. Anh vẫn điềm nhiên đứng dậy và nhanh chóng đỡ người đàn ông tựa lên gốc cây gần đó.
Không có thời gian cho hai người chuẩn bị, phía trên ban công tầng hai, hàng chục dây leo uốn mình như xúc tu vẫn tiếp tục lao về phía của hai người và phá tan tành khung cửa kính đắt tiền không một chút thương tiếc.
Tiếng động lớn đến nỗi làm giật mình nữ chủ nhân duy nhất của căn nhà này. Vợ ông Nhật Trung bàng hoàng bật dậy và lao nhanh ra ngoài ban công tầng 3 để lần theo tiếng động lớn kinh người kia.
Khi vừa nhỏm đầu ra thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, bà sợ hãi không thể cử động được. Từng bó cơ cứ như bị đóng băng và các sợi dây thần kinh như bị ngừng hoạt động, cơ thể của bà chết lặng.
Khi thấy một bóng hình đang đứng như trời trồng ở ban công tầng phía trên, Gia Hân hét lớn:
- Tìm chỗ trốn nhanh đi. – Tầm hoạt động của những cành dây leo này rất lớn. Nếu bị đụng phải thì không thể nào tránh khỏi bị sây sát.
Cô ném chiếc kiếm gỗ đào về phía Quốc Thiện. Anh thủ thế rồi xông tới chén bay từng "cánh tay" của Mộc Tinh khiến nó đứt lìa và bắn ra một đống dịch nhầy màu hổ phách.
Bên này Gia Hân cũng nhanh chóng sử dụng la bàn đế phóng ra linh khí chặt đứng từng đám dây leo này. Tuy nhiên, sau khi bị chặt sợi này thì lại mọc ra sợi khác khiến hai người không còn đường lui.
Trước từng đợt tấn công dồn dập của Mộc Tinh, hai người bị đẩy dồn về phía góc tường rào cao chót vót. Trong hoàn cành bị những cánh tay linh hoạt này tấn công, Gia Hân cũng khó lòng nào mà sử dụng được trận pháp hay bùa chủ.
Những tưởng là sẽ chiến đấu với chúng đến khi kiệt sức thì đột nhiên, một thanh kiếm nhuộm đầy ánh sáng thần thánh, đầy sắc bén và to lớn được phóng về phía Mộc Tinh khiến tất cả các dây leo mà nó phóng ra nhanh chóng bị cắt sạch không còn một mạnh.
Nhưng lạ thay, vết cắt không chỉ không mọc ra nhành mới mà phát ra khói cùng tiếng xèo xèo như một miếng thịt đang được nấu chính một cách kỹ lưỡng ở trên chảo.
Mộc Tinh nhíu mày xem xét xung quanh một cách cẩn trọng. Không ngờ đám Đạo sĩ kia đến nhanh như vậy.
Chưa để hắn có cơ hội trở tay, khoảng một chục Đạo sĩ cùng pháp sư của Hiệp hội Đạo giáo lục tục đi vào từ cửa chính, dẫn đầu chính là phó chủ tịch Hiệp hội, chủ tịch Hiệp hội cơ sở ở thành phố và thầy Long.
- Ha ha, Mộc Tinh à, trốn lâu như vậy không ngờ được là ta tìm ra ngươi chứ gì? – Phó chủ tịch Hiệp hội cao ngạo nói. Sau khi biết được tượng đồng mà tông môn hắn cất giữ bị trộm mất, ông ta tính trở về, nhưng may thay linh tính mách bảo ở lại thành phố này một hai ngày, không thì sẽ bị cướp công mất.
Chủ tịch Hiệp hội thành phố nhíu mày. Những thành viên trong Hội phải mất ăn mất ngủ mấy ngày liền do la lần theo từng tia yêu khí mà tên này để lại cùng ngồi chực chờ ở máy đo rung độ yêu khí để tuy tìm tung tích của Mộc Tinh. Nhưng cuối cùng ông ta lại nhảy ra cướp hết mọi công sức rồi ra lệnh nhanh chóng cùng ông ta đi bắt Mộc Tinh, giống như người chỉ đạo công việc này trước đây vẫn là ông ta vậy.
Tuy nhiên trước mắt, phải bắt được Mộc Tinh trước đã, chuyện còn lại để sau. Ông đưa mắt nhìn về phía thầy Long đang thu hồi thanh kiếm với đôi mắt ngưỡng mộ.
Thanh kiếm này là thanh kiếm được truyền lại cho các đời chưởng môn Nhật Minh Tràng Đạo, có uy lực rất to lớn, chém sắt như chém bùn, và là vật đại kị của giới yêu ma quỷ quái. Nhưng đã từ lâu rồi, không ai thấy thầy Long sử dụng như một pháp khí trừ yêu. Không ngờ hôm nay lại được chiêm ngưỡng.
Ánh sáng thần thánh quanh thân kiếm khiến Mộc Tinh không thể nào dè chừng. Hắn biết thanh kiếm này. Thanh kiếm này do một thợ rèn có tiếng tăm thời đấy tạo thành cho một vị tướng hào kiệt, cùng xông pha qua các trận chiến, tắm máu của kẻ thù sang xâm lược. Nhưng khi vị tướng đấy chết bất đắc kỷ tử thì thanh kiếm ấy được chôn cùng với ông ta. Sau nó được phong là thần khí sau khi ông ta được vua phong lên hàng Thánh và được mọi người thờ phụng. Không ngờ, thanh kiếm này lại được bảo quản trong tay đám đạo sĩ.
Thầy Long liếc qua thanh kiếm đang run lên vì vui sướng khi đối mặt với một tên yêu quái và thở dài. Đấy là lý do vì sao ông không thường xuyên sử dụng thanh kiếm này. Tuy là thần kiếm nhưng nó không khác gì ma kiếm, bởi vì nó mạnh là do hấp thụ yêu hồn. Hấp thụ được càng nhiều, nó càng mạnh và càng khát "máu" hơn khi không phân biệt được đâu là kẻ địch, đâu là đồng đội. Nếu người sử dụng không biết tiết chế thì một cuộc chiến tanh máu sẽ nổ ra khiến khắp nơi lầm than.
Đây cũng là lý do mà sư phụ ông không truyền chức chưởng môn cho ông Liêm Khanh, bởi vì tâm của ông ta khá nặng và vị kỷ.
- Sao các ngươi không nghĩ là các ngươi tới đây không phải để bắt ta mà tới làm bữa ăn cho ta? Đám Đạo sĩ các ngươi ngoài việc thích chõ mũi vào chuyện của người khác ra thì cũng khá ngon miệng. Ta thích. – Hắn liếm miệng cười thách thức.
Phó chủ tịch Hiệp hội nghe kích thích thì không đợi được nữa mà lao lên. Hôm nay ông ta phải tiêu diệt được tên Mộc Tinh này thì cơ may lên chức của ông ta sẽ cao hơn trong nhiệm kỳ tới.
Thấy ông ta lao lên, mọi người ra sức ngăn cản nhưng bất thành. Thực lực của Mộc Tinh thực sự cao hơn so với những gì mà hắn biểu hiện ra bên ngoài nhiều. Việc này ai cũng biết nhưng với một kẻ đang bị quyền lực che mờ mắt thì không thể nào mà hiểu rõ được.
Ông ta lôi ra phù bằng gỗ bị sét đánh và tù và làm từ sừng trâu có buộc một miếng vải hồng ra thi pháp kêu gọi một đoàn quỷ binh xuất hiện để vây hãm và nghênh chiến với Mộc Tinh. Môn phái của ông ta giỏi nhất là luyện quỷ binh, cho nên đoàn quỷ binh đông đảo này là những gì mà ông ta tự hào nhất.
Mộc Tinh thấy thế thì cười khuẩy:
- Ngươi có thật sự là Đạo sĩ không vậy? Ngươi có biết Mộc là yếu tố kỳ diệu nhất trong Ngũ hành không. Bởi vì, nó hấp thụ được bất cứ thứ gì. – Hắn ta không sợ bất cứ thứ gì, chỉ trừ một thứ.
Nói vừa dứt câu, hắn phóng ra một luôn yêu khí màu xanh lục quét ngang qua đoàn quỷ binh đầy dũng mãnh kia. Mỗi một nơi hắn đi qua, quỷ binh chỗ đó bị tan thành mây khói.
Nhìn thấy công cụ kiếm ăn của mình từng bước từng bước bị ăn mất, ông ta mắt cắt không còn một giọt máu, cũng không kịp thu hồi đám lâu la còn lại mà nhìn chúng sợ hãi chạy biến đi mất.
Công sức mất chục năm của ông ta mất gần hết rồi.