- Ngươi làm bắt đồ đệ của ta làm gì? Thả nó ra. – Thầy Long giận dữ nói.
- Lâu ngày mới gặp lại mà sư huynh đã muốn ra lệnh cho đệ rồi à. Cũng chẳng có ý định gì. Chỉ muốn mượn tạm tượng đồng đen của huynh một vài ngày rồi sau đó sẽ trả lại, nhưng mà sợ huynh từ chối, nên mời đồ đệ của huynh tới làm khách. Khi nào huynh cho ta mượn, thì ta sẽ trả cậu ta về với không một vết xước. – Người ở đầu dây bên kia từ tốn trả lời. Nghe giọng nói thì cũng biết được rằng, ông ta rất đắc ý với những gì mình làm.
Thầy Long yên lặng một chút rồi nói:
- Được. Ta gặp ngươi ở đâu?
- Sư huynh à. Huynh biết điều như thế là tốt đấy. Nhưng đừng dại mà lập kế bẫy ta. Dù sao thì chúng ta là sư huynh đệ cùng chung một thầy, tội gì phải suy nghĩ tính kế vậy chứ.
- Đừng lòng vòng nữa. Cho ta thời gian địa chỉ đi, ta sẽ mang đến cho ngươi. – Nói rồi ông cúp điện thoại.
Ông biết hắn ta sẽ không làm gì Hoàng Lân, nhưng vì đồ đệ của mình, ông không thể không giao tượng đồng đó cho hắn. Thở dài một hơi rồi hướng mắt về phía phủ thờ. Tượng đồng đen trải qua bao nhiêu trải qua bao nhiêu thời gian vẫn sáng loáng và đẹp đẽ.
oOo.
Sáng sớm, chị Trinh hốt hoảng chạy tới trụ sở công an thành phố. Chồng của chị ấy cả đêm không về nhưng cũng không nhận điện thoại làm cho cả gia đình tràn đầy lo lắng và sợ hãi. Đến sáng hôm nay thì bên cảnh sát mới gọi điện thoại báo cho chị ấy là chồng chị ấy có ý định tự tử bất thành và yêu cầu chị lên đưa chồng mình về khiến toàn thân chị ấy rụng rời và cùng với bố đánh xe lên đây.
Đáng lý ra thì đối với những vụ việc như thế này, bên cảnh sát có thể dựa vào giấy tờ tùy thân để đưa anh ta về với gia đình. Tuy nhiên, vụ án này có hơi đặc thù, cho nên Đội điều tra đặc biệt phải chờ bên Hiệp Hội kiểm tra và đưa anh ta về trạng thái bình thường, sau đó lấy khẩu cung rồi mới cho trở về nhà.
Quốc Thiện ngồi trong phòng làm việc nghiêm túc nhìn bản điều tra liên quan đến vụ án, anh hơi nhíu mày. Mấy tháng trước anh gặp chị Trinh ở trụ sở bởi vì lúc đấy anh ta xảy ra vấn đề tranh chấp với khác cổ đông khác khi kinh doanh, dẫn đến đánh nhau toác đầu chảy máu. Chị Trinh đến cùng với luật sư là để bảo lãnh anh ta, đồng thời giải quyết vụ án lừa đảo và hành hung người mà anh ta đang là bị can.
Nhưng sau đó, bỗng dưng những vị cổ đông đấy rút lại đơn kiện, anh ta cũng làm ăn khấm khá hơn, các chi nhánh cũng mở khắp nơi trong thành phố. Anh ta từ một người đứng trên bợ vực phá sản và liên quan đến án dân sự thì lột xác trở thành doanh nhân tiêu biểu chi trong vài tháng.
Lúc đầu, người trong Hiệp hội có hỏi anh ta đã làm giao dịch với ai thì anh ta im lặng và không nói gì. Mặc dù anh ta suýt mất mạng vì sự trao đổi đó, nhưng anh ta sợ tiền tài và danh vọng hiện tại của anh ta sẽ biến mất. Tuy nhiên, khi nghe được là tên đó chưa chết và sẽ đến lấy mạng anh ta thêm lần nữa thì anh ta thật sự sợ hãi và nói sự thật.
Sau khi được bảo lãnh ra khỏi đồn Công an, anh ta buồn bực tới quán bar lớn nhất để giải sầu. Đột nhiên, có một người đàn ông tới hỏi anh ta có muốn thoát khỏi mớ bòng bong này không, chỉ cần anh ta làm giao dịch và đồng ý với một điều kiện mà thôi. Lúc đang say khướt, anh ta đồng ý ngay với điều kiện là anh ta và vợ sẽ không bao giờ có con. Không ngờ sau lần đó, hắn tay phất lên nhanh chóng.
Mặc dù hắn hơi áy náy với vợ mới cưới, nhưng có tiền rồi thì anh ta có con với ai chẳng được. Anh ta chỉ hứa là không có con với vợ mình thôi mà. Nhưng điều anh ta thực sự không biết là, thứ mà anh ta thực sự đem ra đổi, chính là cả tính mạng và linh hồn của bản thân mình
Điều đáng nói ở đây là, những gì xảy ra với anh ta rất giống những người đã nhảy cầu mà mấy tháng nay. Họ cũng là nhảy cầu trong khi bản thân không có khó khăn hay mẫu thuẫn gì khác từ tiền bạc, danh vọng hay cả tình cảm. Cho nên, có thể nhóm các vụ tự tử này với nhau và lập hồ sơ Đặc biệt cho chúng, bởi vì tất cả là Ngư Tinh đứng đằng sau.
Chị Trinh hớt ha hớt hải đi vào phòng khu vực riêng của Đội. Thấy Quốc Thiện, chị ấy tiến tới bàn của anh rồi ngồi xuống, hỏi:
- Anh Quốc Thiện, chồng em có làm sao không ạ?
- Em cứ bình tĩnh. Anh ta không sao. Chỉ là đang nằm nghỉ ở phòng điều tra một chút. – Anh trấn an. Nói là nằm nghỉ nhưng anh ta đang được thẩm vấn thêm một lần nữa, bởi vì nghi ngờ lừa đào và đe dọa cổ đông.
- Không sao là may rồi. – Chị Trinh thở phào nhẹ nhõm. Nhiều ngày nay, chồng chị ấy có nhiều biểu hiện rất lạ. Hay ngẩn người cùng nói chuyện một mình. Không ngờ mọi chuyện lại ra như vậy.
Quốc Thiện suy nghĩ một chút, xong đưa bản điều tra cho chị Trinh, rồi nói:
- Anh nghĩ em nên biết chuyện này. – Rồi anh đưa bản điều tra cho chị Trinh.
Bởi vì đặc thù vụ án, cho nên, sẽ có hai bản điều tra. Một bản là ghi rõ ràng do Đội điều tra đặc biệt lưu trữ, còn bản còn lại sẽ được lưu trữ trong Phòng lưu trữ lưu lại và đưa vào hệ thống. Bản anh đưa cho chị Trinh đọc chính là bản bên Đội không lưu trữ, nói tóm gọn sự việc với con mắt của một người bình thường.
Đọc xong, chị Trinh tái mặt. Sao anh ta có thể vì tiền tài mà dùng lời hứa đó để trao đổi chứ? Thảo nào khi nghe mẹ chồng hối thúc hai người có con, anh ta lại lấy cớ hai người công việc bận để lấp liếm.
Trước khi cưới chị, anh ta thực sự chẳng có gì ngoài một tấm bằng đại học và zero kinh nghiệm làm việc. Nhưng chị Trinh thực sự thích anh ta, bởi vì anh ta rất săn sóc và nghe lời. Vì chiều theo con gái, bố mẹ chị đã cho anh ta một số vốn để làm ăn, và bằng tài nói chuyện ngon ngọt, anh ta đã thuyết phục thêm một vài người bạn để mở một trung tâm fitness lớn.
Với bản chất tham lam và kinh nghiệm quản lý non kém, đến hạn chia hoa hồng cho cổ đông nhưng vẫn không có tiền lãi để trả, anh ta bị những người đầu tư còn lại kiện. Thay vì xin lỗi cùng thuyết phục thì anh ta lại ra tay đánh người. Bố chị ấy đã ra mặt giúp anh ta đủ thứ mới có thể thoát tội hành hung. Ai ngờ, anh ta có thể đối xử với chị ấy như vậy.
- Không thể nào. Tại sao anh ta lại làm vậy chứ? Không thể nào... - Chị Trinh vẫn không tin là thật.
Quốc Thiện không trả lời. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Anh cũng không thể can thiệp được vào chuyện của người khác. Chỉ có người trong cuộc mới giải quyết được mà thôi.
oOo.
Gia Hân tràn đầy tinh thần vươn vai thức dậy. Từ khi luyện khí công, rất ít khi cô tỉnh dậy với tâm trạng mệt mỏi mà luôn luôn tràn đây năng lượng. Có lẽ tối hôm qua thực sự mỏi mệt, cho nên cô ngủ liền một giấc cho đến 8 giờ sáng.
Bên ngoài cũng vừa lúc có tiếng gõ cửa phòng:
- Miêu ơi, dậy đi con. Bố mua đồ ăn sáng rồi. Con dậy ăn nhé. Bố phải đi mẹ đi dạy rồi lên công ty đây. Bên công ty bố cũng đã xin nghỉ có con rồi. Nếu con còn thấy mệt thì nghỉ ở nhà hôm nay nhé. – Ông Mạnh nhẹ nhàng nói.
Tối hôm qua con gái mãi vẫn chưa thấy về khiến vợ chồng ông hốt hoảng gọi điện thoại liên tục mấy chục cuộc, sau một hồi lâu thì mới có người nhấc máy. Đầu dây bên kia tự xưng là bạn của con gái ông, bảo là Gia Hân bị ngất xỉu do mệt mỏi và cậu ấy chuẩn bị đưa con bé về nhà.
Ông bà lo lắng nhưng cũng không hỏi vì sao. Thấy con gái không có một vết xước nào được cậu thanh niên bế lên tận phòng, hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đi, cậu ấy cũng chính thức giới thiệu bản thân với hai người. Thấy người đàn ông đó chính trực và cương nghị, thì hai người cũng an tâm hơn phần nào.
Hai ông bà biết con gái có nhiều chuyện không muốn hai người biết được, cho nên hai người cũng nhắm mắt làm ngơ. Nhưng không phải là hai người không biết con gái mình đang làm gì. Bởi vì thầy Long đôi khi thông báo cho hai người biết một vài thứ về những gì con gái mình đang làm và những điều mà nó sẽ gặp phải. Bố mẹ nào chả thương con chứ. Nhưng mệnh trời khó trái, đành phải buông tay con ra để làm những điều nó cần phải làm.
Vuốt nhẹ tóc mai bên trán con gái, bà Liên buồn bã nói:
- Nhìn con bé bây giờ gầy hẳn đi. Đợt trước tôi còn thấy có mấy vết bầm trên người nó nữa. Ông nghĩ lựa chọn của chúng ta có đúng không? – Mặc dù bà hơi nghiêm khắc với hai con, nhưng không có nghĩ là bà không yêu bọn chúng.
- Chính chúng ta và cả con bé cũng không có sự lựa chọn. Tôi cũng xót con bé lắm chứ, nhưng đó là điều con bé cần làm, chúng ta phải ủng hộ mới phải. Chúng ta cũng đã làm tốt lắm rồi. Vợ chồng mình đã cho con bé một tuổi thơ lớn lên như những người bình thường vậy là đã đủ rồi. Không trông mong hai đứa con của chúng ta trở thành ông này bà kia. Chỉ cần chúng khỏe mạnh và vui vẻ đã là đủ rồi. – Ông Mạnh đặt tay lên vai bà Liên an ủi.
Tuy nhiên, hai người không biết là ở phía bên ngoài cửa, Gia Hưng ngẩn người nhìn vào trong phòng, không biết đang nghĩ gì.