An Bài

Chương 68: Hồ Yêu




Đứa bé mang một bộ áo dài màu đỏ thẫm liên tục chạy về phía trước, nhanh đến nỗi bỏ lại cặp đôi nam nữ phía sau một khoản xa, tuy nhiên, vẫn không khiến cho bản thân mình mất dấu với hai người đang đi theo sau. Mái tóc ngắn ngang vai liên tục tung bay trong không trung, kèm theo đó là tiếng cười khanh khách khoái chí của đứa bé vang vọng lại trong con ngõ nhỏ.

Tiếng ồn ào náo nhiệt bị bỏ lại sau lưng. Bước qua những con ngõ vòng vèo và yên tĩnh để theo sau đứa bé kia, hai người không ngờ rằng, ở trong trung tâm của phố cổ, lại có những cung đường vắng người đến kỳ lạ như thế này.

Bất chợt, đứa bé dừng lại ở cửa một ngôi nhà vẫn mang nét cổ kính với tone chủ đạo là màu vàng, như chờ đợi hai người kia đuổi kịp mình. Khi thấy hai người chạy hồng hộc đuổi tới, cô bé tươi cười quay lại hỏi cặp nam nữ:

- Hai anh chị đi theo em có chuyện gì không ạ?

Người con gái tươi cười cúi xuống vừa tầm với cô bé tầm 6 7 tuổi và nói:

- Em đánh rơi vòng tay này. Anh chị chạy theo để trả lại cho em nhưng mà gọi mãi em không có dừng lại. – Nói rồi cô gái đưa ra chiếc vòng tay tết bằng dây đỏ như máu mà cô bé kia đánh rơi, nhưng rồi, lại bị ánh sáng kỳ lạ của viên ngọc màu trắng trên chiếc vòng dây thu hút. – Chiếc vòng này em mua ở đâu vậy? Lần đầu tiên chị thấy một vòng dây đẹp như thế này.

Cô bé tươi cười một cách thân thiện rồi trả lời:

- Đây là vòng dây tình duyên rất linh thiêng ạ. Vòng này em bán nhưng phải đi cùng một đôi, nếu chị muốn mua em có thể bán cho chị. – Rồi nhìn qua người đàn ông rồi nói tiếp – Anh trai có muốn mua tặng chị gái này để thể hiện tình yêu không ạ? Nó linh lắm đó.

Vừa nói xong câu đó, gương mặt cô bé kia như tối dần đi và nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Thấy không được thoải mái cho lắm, người đàn ông quay lưng lại rồi nói với bạn gái của mình:

- Trả vòng dây xong rồi, chúng ta về thôi. Muộn rồi.

Cô gái bên cạnh như không vừa ý, nũng nịu nói:



- Hay là mua vòng tay này đã rồi về. Em thấy chắc nó cũng linh nghiệm đấy. Chúng ta mua làm vòng đôi được không? – Vừa nói vừa nắm tay phải người đàn ông rồi lắc qua lắc lại làm nũng.

- Không được. Hôm trước chúng ta mới mua đồng hồ đôi rồi đó, em không thấy đủ sao? – Người đàn ông nhíu mày.

Thấy người yêu của mình không thỏa mãn điều mà mình mong muốn, cô gái giận dỗi, buông tay người đàn ông ra rồi nói lẫy:

- Em không biết. Nếu anh không muốn mua thì có nghĩa anh không yêu em. Em biết ngay mà. Bọn đàn ông các anh là đồ tồi.

Hai người cứ giằng co mãi, tới cuối cùng thì người con trai cũng thỏa hiệp, đồng ý mua cùng cô.

Cô gái vui vẻ hỏi bé gái phía đối diện:

- Anh ấy đồng ý rồi. Em có thể bán cho anh chị được không? Bao nhiêu tiền để chị trả? – Nói rồi cô lôi ví da màu đen từ trong túi của người đàn ông ra rồi hỏi với thái độ mong chờ, nhưng cô bé phía trước cười thật tươi rồi nói.

- Ở chỗ em chỉ có một chiếc thôi, nhưng mà trong nhà của em có. Với lại vòng này phải làm lễ thắt tơ hồng mới linh nghiệm được. – Xong cô bé đẩy cửa gỗ son phía sau lưng rồi mời hai người vào.

Cửa được mở toang ra, khiến cho người bên ngoài có thể thấy rõ được quang cảnh phía bên trong. Ngôi nhà này giống như các ngôi nhà khác trong phố cổ, với kiểu kiến trúc Trung Hoa, sân vườn hứng nắng ở chính giữa khu vườn như cổng trời, khiến cho toàn bộ không gian được thắp sáng tự nhiên.

Tuy nhiên, thay vì có cây cối và hòn non bộ, ở giữa khoảng sân chính là một bức tượng hồ ly chín đuôi lớn bằng gỗ. Xung quanh nó có những sợi dây đỏ được quấn chằng chịt đến nỗi khó có thể thấy được màu sắc của bức tượng.

Gia Hân cùng Quốc Thiện cẩn thận đi vào khuôn viên ngôi nhà.

Bé gái phía trước im lặng dẫn đường cho hai người tiến vào phòng khách ở chính giữa ngôi nhà, nơi có một người phụ nữ xinh đẹp yêu mị, mang một bộ áo yếm cùng chân váy xòe cách tân khác hợp thời, tóc tai thì được bối cố định phía sau khiến cho các nét trên khuôn mặt được hiện ra rõ ràng. Một tay người phụ nữ phe phẩy chiếc quạt, một tay thì chống cằm dựa trên bàn trà bên cạnh với đôi mắt nhắm chặt ngồi im lặng trên chiếc ghế gỗ cổ xưa như đang thiu thiu vào giấc ngủ.

Tiến lại gần người phụ nữ, đứa bé nhẹ nhàng lên tiếng:

- Thưa cô, có người muốn mua vòng Uyên Ương ạ. – Nói xong thì tiến đến đứng bên cạnh của người phụ nữ xinh đẹp kia.

Nghe tiếng gọi, ừ một tiếng rồi mở mắt, nhìn vào hai người lạ vừa mới tiến vào nhà của mình nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, nói:

- Hai người muốn mua vòng tay Đồng Tâm hay vòng tay Lương Duyên?

- Hai vòng này khác nhà à? Cũng không phải là liên quan đến nhân duyên sao? – Gia Hân thắc mắc hỏi.

- Khác nhau. Nếu hai người vẫn chưa thành hôn thì dùng vòng tay Đồng Tâm để gắn kết tình cảm rồi tiến đến cam kết dài lâu, còn đã thành hôn thì vòng tay Lương Duyên giúp cho tình cảm thêm bền chặt. Nhìn hai người có vẻ mới yêu nhau chưa lâu, vậy thì lấy vòng Đồng Tâm là hợp nhất. – Vẫn trả lời bằng giọng điệu uể oải, nhưng xung quanh người phụ nữ vẫn mang không khí yêu mị và câu dẫn.



- Thế bao nhiêu tiền ạ? – Gia Hân nhanh nhẹn hỏi. Người con trai ở bên cạnh thì vẫn im lặng nắm lấy tay trái cô nhìn về phía một lớn một nhỏ đối diện.

- Còn tuỳ vào sợi dây liên kết tình cảm của các người. Nếu càng bền chặt thì giá càng thấp, và ngược lại thì giá càng cao. – Nói rồi ra hiệu cho cô bé kia lấy từ trong hộp gỗ tinh xảo ra một sợi dây chỉ đỏ dài tầm 10 mét cùng với hai cái vòng tay giống nhau như đúc.

Sau khi cô bé kia lấy đồ từ trong hộp ra thì có một cô bé khác cũng có mái tóc được cắt bằng ngang vai* cầm một cây nến màu đỏ mới tinh đi vào và đặt trên bàn trà phía bên trái người phụ nữ.

Thoát ra khỏi trạng thái uể oải, người phụ nữ ngồi dậy nghiêm chỉnh. Sau đó vừa búng tay một cái, ngọn nến bên cạnh bùng lên ngọn lửa màu xanh. Với tay lấy một đầu dây từ cuộn chỉ, buộc hình cánh bướm dưới chân ngọn nến, sau đó đưa cuộn chỉ cho đứa bé gần mình nhất ra hiệu đưa cho hai người:

- Hai người cùng nhau giăng sợi chỉ này quanh bữa tượng hồ ly kia đi. Đến lúc nào cuộn dây hết, tôi sẽ nói cho hai người giá của nó bao nhiêu. – Nói xong đưa cây quạt cho đứa bé còn lại để bảo nó quạt tiếp còn mình thì ngồi thẳng lưng nhắm mắt lại.

Gia Hân và Quốc Thiện nắm cuộn chỉ rồi bắt đầu giăng chỉ vòng quanh bức tượng hồ ly chín đuôi ngẩng cao đầu kia. Cô thấy được, người phụ nữ kia là không phải người, sau lưng có sáu cái đuôi đang ngoe nguẩy ở phía sau lưng.

Hai người vừa đi vòng quanh vừa cảnh giác hướng mắt về phía người phụ nữ diễm lệ kia. Tuy nhiên, sau khoảng 2 3 vòng thì người phụ nữ mở mắt ra, đôi mắt màu vàng sáng rực tức giận nhìn vào hai người rồi hét lớn:

- Chết tiệt.

Biết mình bị lộ, Gia Hân phát khí, kéo mạnh sợi dây đang buộc chắt ở cây nến về phía cô khiến cây nến lao tới, bắt lửa vào đống sợi chỉ đỏ chằng chịt trên thân tượng, khiến nó bùng lên một đám lửa màu xanh lục không khói và đầy quỷ dị.

Người ta thường nói, hồ yêu trời sinh có thuật mê hoặc. Chúng dẫn dụ con mồi bằng những đốm lửa hồ ly màu xanh lục, sau đó hút dương khí của họ không thương tiếc.

Hồ yêu thấy những sợi chỉ đỏ của mình bị bốc cháy thì điên cuồng hét lớn biến trở về nguyên dạng với móng vuốt lớn, tai trên đầu, sáu cái đuôi sau lưng và da mọc lông trắng lao về phía hai người cô.

Để tránh chiêu, hai người nhảy bật ra hai bên. Móng vuốt sắt nhọn cùng yêu lực dồi dào khiến cho chỗ lúc nãy hai người đứng bị lõm xuống một khoảng sâu.

Từ hai bên, hàng chục con hồ yêu nhỏ lao tới hai người như những mũi tên, khiến cho Gia Hân không thể nào không lôi vòng tay xu cổ cùng với la bàn gỗ đào ra đánh trả. Quốc Thiện bên này cũng không có rảnh tay được, phải liên tục sử dụng Thần Quyền để đánh văng những con hồ yêu này bay ra ngoài.

Để tránh trận chiến trong này ảnh hưởng đến bên ngoài, cô phóng ra bốn lá bùa ra bốn góc của căn nhà, sau đó phát khí vào la bàn khiến nó bay lên không trung để làm mắt trận trấn giữ Khốn Trận vây hồ yêu lại một chỗ, tránh nó trốn được ra ngoài.

...

Một con hồ yêu sáu đuôi có thể đánh ngang tay với cô, tuy nhiên, do có Quốc Thiện cùng la bàn trợ giúp, cô đã có thể dùng vòng tay yêu quý của mình để trói cô ta lại.

Sau một trận hỗn chiến, xác hồ yêu con nằm la liệt, bàn ghế bị đánh gãy tứ tung. Bức tường lớn ở giữa phòng khách cũng bị đánh vỡ, làm lộ ra một căn phòng lớn có đầy những ngọn nến đang cháy dở ở phía sau. Có cái thì đã cháy hết, có cái thì vẫn sáng bừng ngọn lửa xanh huyền bí, nhưng điểm chung, nó được nối với bức tượng hồ ly bằng sợi dây chỉ đỏ vô hình – lúc này đang bốc cháy một cách mãnh liệt.

Mắt thấy kế hoạch được thiết kế chỉnh chu bị phá hỏng trong tức khắc cùng với xác con cháu ở xung quanh, ánh mắt màu vàng kim sáng lên, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt giận dữ nói:



- Không ngờ những kẻ Đạo sĩ như ngươi có thể lần ra chỗ này của ta.

- Chỉ trách các ngươi ngu dốt, không phân biệt đâu là người thường, đâu là thầy pháp. – Nói rồi cô lắc lắc chiếc vòng ngọc tinh xảo ở trên tay.

Chiếc vòng này là Hoàng Lân cho cô, có thể che giấu được linh khí ở trong cơ thể, làm cho yêu ma quỷ quái không biết được bản thân người đeo là thầy pháp.

Gia Hân lôi từ trong túi ra một thanh kiếm bằng gỗ đào nhỏ bằng bàn tay và truyền khí vào khiến nó phóng to ra kích thước ban đầu, sau đó chỉ mũi kiếm vào mặt tên hồ yêu ở đối diện rồi hỏi:

- Nói, người làm những thứ này vì mục đích gì?

Nghe cô hỏi, cô ta quay mặt làm ngơ, khinh bỉ nhìn cô nói:

- Người phàm chết tiệt, đừng để ta thoát ra được. Nếu thoát ra ngoài ta sẽ hút khô dương khí nhà ngươi, khiến cho nhà người đoạn tử tuyệt tôn.

Nghe cô ta mắng chửi, Gia Hân lạnh lùng và im lặng, nhấc vòng tay tiền cổ lên, đánh liên lục vào người cô ta. Da dày thịt béo của hồ ly khiến cô ta có sức chịu đựng lớn nhưng không quá mười phát đánh vì nó không chỉ đánh lên da thịt mà còn đánh vào sâu trên yêu hồn của cô ta. Cô ta đau đớn trả lời:

- Ta nói, ta nói được chưa.