An Bài

Chương 64: Nhân Vật Tầm Cỡ




Gia Hân chăm chú đọc các mẩu tin kinh tế mà cô tìm được trên mạng. Sau một chút thời gian dò hỏi Gia Hưng, cô đã biết người đàn ông mà cô gặp hai lần với luôn yêu khí cuộn trào mãnh liệt xung quanh là ai.

Ông ta chính là Trương Nhật Trung, nhà sáng lập và là chủ tịch hội đồng quản trị công ty Viena, chủ sở hữu của Trung tâm nghiên cứu và phát triển công nghệ AI mà Gia Hưng đang làm việc. Công ty này không chỉ đứng đầu về sản xuất các thiết bị công nghệ cao trên cả nước, mà còn trải rộng ra các lĩnh vực như giáo dục, khách sạn, trung tâm thương mại, logistic, v..v.

Mặc dù là tỷ phú tầm cỡ nhưng ông ta rất kín tiếng, chỉ có một vài lần nhận phỏng vấn ở các bài báo kinh tế trong nước, hay là đại tham gia các hội thảo kinh doanh quốc tế, còn các thông tin cá nhân thì khá là ít ỏi.

Trời đã tối thế này rồi, cô cũng không thể làm phiền thầy Minh Triết được. Vả lại, thầy cũng không sử dụng điện thoại, cho nên sáng sớm mai cô sẽ qua thăm sư thầy một chuyến. Trực giác của cô có niềm tin mạnh mẽ là phải tìm hiểu về người đàn ông này, ông ta đem đến nguồn yêu khí mạnh mẽ mà cô không thể nào ngó lơ được.

Buổi chiều, cô có hỏi qua thầy Long về việc yêu ma có tự dung tự tác đi vào trong chùa được không, thì thầy Long bảo:

- Mặc dù đền chùa không hạn chế các thành phần được bước vào nghe Kinh, giảng đạo, nhưng chốn này là nơi linh thiêng, chứ đầy Phật khí mạnh mẽ, yêu ma không thể chịu được. Cho nên, dù muốn hay không thì nếu không thể nói là không có thì chỉ có thể nói là hiếm khí chúng có thể bén mảng tới.

- Nhưng giả dụ, có một con yêu ma sở hữu yêu khí cường đại lại có thể bước vào cổng chùa thì sao ạ?

Thầy Long nhàn nhã trả lời:

- Một là chùa đó không thiêng, yêu ma quỷ quái có thể bước vào được. Hai là chúng mượn thể xác người để trốn vào trong chùa, tránh khỏi năng lượng Phật pháp đánh vào yêu đan của chúng. Ba là người đó bị yêu ma thâu tóm điều khiển nên có yêu khí quẩn quanh thân thể. Bốn là con nhìn nhầm.



Cô chắc nịch nói:

- Sao mà con có thể nhìn nhầm được? Vả lại chùa đó linh thiêng lắm. Vậy có thể chắc chắn rằng yêu ma đang chiếm dụng thân xác của con người không hả thầy?

- Cũng không hẳn. Cũng có thể người đó tiếp xúc với yêu khí lâu ngày, khiến yêu khí an sâu vào trong linh hồn. Họ vẫn là người nhưng bị vấy bẩn bởi yêu khí thôi.

- Nhưng mà không phải những người bị yêu khí bào mòn linh hồn thì sẽ chết dần chết mòn hả thầy?

- Nghe con kể ta cũng thấy lạ, thường thì yêu ma nhân khác biệt, 1 phần tiếp xúc trăm phần hại. Nhưng mà con bảo người kia rất bình thường, thì ta không biết giải thích như thế nào về vấn đề này. Ta nghĩ cũng có thể có một thứ vừa khiến con người dù tiếp xúc với yêu khí mạnh mẽ như thế nào thì cũng không có những ảnh hưởng tiêu cực đến thể xác và linh hồn của con người. Việc này con cứ tìm hiểu thêm đi, để ta vào phòng sách tìm thêm thông tin về thứ này xem.

Ngoài những thông tin kinh tế ra thì còn một vài thông tin người đàn ông này làm đại diện để làm từ thiện ở các khu vực vùng sâu vùng xa, quyên góp quỹ mổ tim cho bệnh nhi hay tài trợ học bổng cho các trẻ em mồ côi.

Nếu ông ta có là yêu quái đi chăng nước thì những gì ông ta làm cũng được coi là một công dân tốt điển hình hết mình cống hiến cho xã hội, cô cũng không có lý do gì để đề cao danh nghĩ trảm yêu trừ ma để quấy rối ông ta. Nhưng mà hy vọng với tổng tài sản và quyền lực của ông ta, Trương Nhật Trung không có gây hại đối với xã hội.

Nhưng mà, dù biết được một vài thông tin của người đàn ông bí ẩn ấy, Gia Hân vẫn không thể hỏi tại sao Gia Hưng và Linh Lan gặp nhau có vẻ thân mật như vậy. Đáp lại câu hỏi dồn dập của cô, cậu chỉ trả lời:

- Linh Lan chỉ đưa trà gạo mà chị ấy làm cho em thôi. Cũng không có gì hết cả.

Sao mà không có gì được em trai à? Gia Hân là chị gái của Gia Hưng bấy lâu nay, cho nên biết được em mình có thích mấy loại nước uống như vậy đâu. Mà kể cả có đi nước thì cậu cũng không nhận đồ uống từ người không thân thiết. Đằng này còn xuống dưới chờ người ta để lấy đồ. Không có gì mới là lạ.

- Mày tưởng chị ngu à? – Gia Hân nhăn mặt hỏi.

- Tin hay không thì tùy Miêu. – Nói xong Gia Hưng hờ hữu bỏ lên phòng.

Moi thông tin từ Gia Hưng không được, Gia Hân gọi điện thoại ngay cho cô bạn thân hỏi:

- Mày với em tao có dan díu mập mờ gì với nhau mà giấu tao đúng không?

- Làm gì có gì chứ? Sao mày nói vậy? – Vì là gọi điện facetime cho nên Gia Hân có thể bắt trọn biểu cảm của Linh Lan ở phía đầu dây bên kia.

Thấy cô ấy vẫn đang ngơ ngác hỏi lại, Gia Hân gửi ngay hình ảnh mà cô chụp được lúc chiều với khuôn mặt hơi bực dọc vì cô bạn thân giấu diếm mình mà thân cận với em trai.



Nhận được hình ảnh mà Gia Hân gửi, Linh Lan bất ngờ hỏi:

- Sao mày có được tấm hình này?

- Tao thấy tận mắt đấy, ngay trước mặt tao. Nói, mày với em tao đang ở giai đoạn này rồi. – Mặt mày cô nguy hiểm nhìn như muốn đâm thủng màn hình điện thoại nhìn Linh Lan.

- Tao thừa nhận. Tao thích em trai mày, nhưng chúng tao vẫn chưa đâu vào đâu cả. Hiện giờ tao vẫn còn đang tán tỉnh em mày đấy. – Cô ấy thành thật nói.

- Tại sao mày không nói với tao? Tại sao em tao lại xuống đợi mày trong khi mày đang tán tỉnh nó chứ? – Gia Hân hỏi một tràng, tuy nhiên Linh Lan vẫn kiên nhẫn trả lời hết thắc mắc của cô.

- Thì tao sợ mày đùa với Gia Hưng làm cậu ấy thẹn lại ghét tao. Lúc chiều cũng là do tao nói là nếu mà cậu ấy không xuống thì tao sẽ đứng dưới lầu mãi không về, cho nên hết cách, cậu ấy phải xuống lấy. Nhưng mà mày biết tính tao đấy, tao chuẩn bị hơi lâu. – Nói xong cô ấy cười gượng.

Cô biết bạn thân mình là chúa lề mề. Lúc gọi điện rủ đi đầu thì lúc nào cũng bảo tao đi rồi đây nhưng cũng mấy ít nhất 30 phút để tới chỗ hẹn dù nơi đó cách nhà cô ấy chỉ tầm 15 phút.

- Thôi, coi như tao không biết chuyện gì, tao cũng sẽ không nói cho 2 đứa kia. Nhưng mà tao cảnh báo mày trước nha, kể cả tao cũng không hiểu rõ được tính cách của em tao nữa cho nên nếu có chuyện gì thì tao không chịu trách nghiệm đâu đấy. Tao cũng không hy vọng mày vào nhà làm em dâu tao rồi báo tao đâu – Gia Hân dối lòng nói.

Linh Lan cười tươi cảm kích với bạn thân của mình rồi trả lời:

- Cảm ơn bạn thân nhé. Lúc nào tao đãi mày đi ăn nhá. Nhân tiện mày gửi dùm tao những thứ mà em trai mày thích đi. Cũng gần tới sinh nhật cậu ấy rồi cho nên tao muốn chuẩn bị quà thật kỹ lưỡng.

- Ờ... Mày không nói tao cũng quên mất, để tạo chuẩn bị quà cho em tao không nó lại tạch mặt tao. Thôi nhé, tao phải chạy deadline tiếp đây.

Sinh nhật cô vừa qua Gia Hưng nó tặng cô một con BearBrick bản cương thi cao 280mm khá là khó kiếm, hiện nay vẫn đang còn đang được đặt trong phòng của cô. Không biết làm thế nào nó săn được nhưng mà đổi lại thì cô đã đổi lại bằng búp bê Victoriaque de Blois Porcelain mà vài năm trước cô đi Nhật mua được. Dù cũng không giống như là được tặng quà sinh nhật cho lắm, nhưng mà cô rất vui. Chắc năm nay cô sẽ kiếm một thứ quà sinh nhật mà em trai của cô không thể nào quên được.

oOo.

Ở bên này, sau khi Quốc Thiện nhận được bản khám nghiệm pháp y hoàn chỉnh của hai người đàn ông bị moi tim trên đỉnh núi Hỏa sơn, thì đội theo dõi ở Hội An không có thông tin nào khả quan cho lắm.

- Mặc dù chúng tôi đã tìm thấy được một cô bé khả nghi đã dẫn dắt một cặp đôi vào trong một ngõ nhỏ ở trong trung tâm phố cổ, nhưng mà sau khi chúng tôi lần mò theo thì mất dấu. Giống như những người kia biến mất vào trong không trung vậy.



Cũng không trách được mất người họ. Có thể có can đảm để theo dõi đối tượng có thể không phải là con người cũng đã quá can đảm rồi, nhưng mà rất khó để họ có thể thần không biết quỷ không hay mà lần ra dấu vết.

Trần Kiêm – tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, người đàn ông đã gần 50 nhưng đầu óc phản trinh sát vẫn rất nhạy bén. Vì ông đã tham gia rất nhiều các vụ án có những chi tiết không thể lý giải được, cho nên ông có rất nhiều kinh nghiệm trong người. Ông nói:

- Tôi có thể hiểu được. Nhưng chúng ta không thể để các vụ án cứ liên tục tiếp diễn như vậy được. Hai ngày trước cũng đã có một vụ án thương tâm xảy ra tương tự bởi vì chúng ta không thể kết thúc vụ án án này sớm. Thế này đi – Ông quay qua nói với Quốc Thiện – Trung úy Quốc Thiện, ngày mai cậu mới cố vấn Gia Hân tới đây chúng ta cùng bàn bạc đối sách. Tôi thấy càng để vụ này lâu thì chúng ta khó lòng nào làm an ổn lòng dân được.

Sau khi chỉ đạo các vụ án nhỏ khác, thì tổ đặc biệt mới được cho về nghỉ ngơi.

Quốc Thiện ra ngoài trụ sở để chuẩn bị trở về nhà. Khi ngước nhìn lên bầu trời, mặt trăng đỏ như máu kỳ dị như nhìn thẳng vào anh. Anh nhíu mày nghĩ: " Không biết chuyện gì tiếp đến sẽ xảy ra nữa đây."

Ở các nơi khác thì những người không phải người bình thường cũng giống như anh, nhìn lên bầu trời với một một tiếng thở dài đầy lo lắng. Tần số năng lượng của trái đất đang thay đổi mà không người nào không cảm nhận được.

Ở dưới tán cây bồ đề, thầy Thích Minh Triết than thở:

- Đã sắp đặt thì chạy không thoát. A di đà phật.