Trời vừa gần sáng, ba đứa con gái đang ôm nhau trong mộng đẹp thì một tiếng đoàn nổ vực dậy khắp không gian yên tĩnh đánh thứ. Mọi người đều cảm nhận được sự rung chuyển cực lớn mà tiếng nổ mang lại, vừa như động đất, cũng vừa như tiếng bom nổ mạnh.
Hoảng loạn tỉnh dậy và chạy xuống dưới lầu xem xét tình hình, vừa hay Gia Hưng cũng vừa ra khỏi phòng với khuôn mặt ngái ngủ, bố mẹ Gia Hân thì mở cửa phòng kêu lên xem bốn đứa trên lầu đã tỉnh chưa để xem xét bên ngoài có việc gì.
Nhưng dường như tiếng nổ ấy chỉ là ảo mộng bởi vì sau tiếng nổ đó, không có gì bất thường nữa xảy ra. Tuy nhiên, vì đã thức giấc một cách đột ngột, cho nên mọi người cũng không còn tâm trạng mà đi ngủ nữa.
Bởi vì sáng nay Đan Nhi có một buổi chụp hình cuối cùng trước khi về lại Sài Gòn, còn Linh Lan phải về nhà chuẩn bị đi lên trường bởi vì hôm nay có buổi chào cờ, cho nên chưa kịp đi ăn sáng cùng nhau, mọi người ai cũng về nhà nấy.
Vừa tiến hai đứa kia ra xe taxi thì mẹ cô mới đi hóng chuyện với mấy bà hàng xóm trở về. Bà Liên chạy vào trong nhà uống một ly nữa cho đỡ khô họng rồi nói:
- Tôi nghe mấy bà hàng xóm bảo, tiếng nổ sáng nay không phải do lốp xe ô tô, nổ hóa chất hay bom đâu. Nghe bảo là ở trên núi Ngũ Hành Sơn đấy. Giờ bên đấy phong tỏa để tìm nguyên do rồi. May mắn không có người chết, chỉ có hai người canh đền bị thương thôi. Không biết lại có chuyện gì nữa.
Bà vừa kể dứt câu thì Gia Hưng đi từ trên lầu xuống, áo quần gọn gàng, tóc tai thì được vuốt kiểu lịch sự để chuẩn bị đi làm. Thấy con trai đi làm từ sớm, bà Liên hỏi:
- Sao không ăn sáng rồi đi làm hở con? Mẹ mới mua đồ ăn sáng về rồi này.
Với lấy chìa khóa và mũ bảo hiểm trên tủ đựng dày, Gia Hưng nói:
- Sáng nay con có nghĩ ra một số thứ cho nên là muốn lên công ty sớm để làm ạ. Tiện đường thì con mua bánh mì lên công ty ăn luôn, mẹ đừng lo.
- Đúng đấy mẹ, mẹ đừng lo. Nó lớn rồi tự biết lo cho mình rồi. Có khi chắc sáng nay bận đi đón cô nào đi làm đó chứ không phải lên công ty nữa đâu mẹ à.
- Chị tự lo việc của chị trước đi đã. Đúng là hai đứa con nhà này không làm cho người khác bớt lo được. – Nói rồi bà Liên bỏ vào phòng.
Ơ. Cô là đang nói thật mà. Ít có khi nào nó chuẩn bị tư trang và phong cách bảnh tỏn như vậy để đi làm đâu.
Mà còn sớm chán, cô phải lên luyện khí chút xíu đã. Mấy hôm nay có hơi chểnh mảng rồi, kiểu gì cũng bị thầy Long gõ đầu cho xem.
oOo.
Sáng sớm thứ 2 đầu tuần, có vẻ như ai ai cũng cảm thấy ngày nghỉ cuối tuần chưa đủ để phục hồi lại năng lượng, cho nên khuôn mặt mọi người không có vẻ nào là tràn đầy sức sống cả.
Minh Ngọc với đôi mắt như gấu trúc chào cô với vẻ mặt uể oải và thiếu sức sống:
- Chào bà, bà đến sớm vậy.
- Chào buổi sáng. Hôm qua thức khuya lắm à, sao hôm nay nhìn bơ phờ vậy?
Cô ấy đứng trước máy pha cà phê trong góc văn phòng rồi đứng đợt cho từng giọt cà phê cuối cùng rơi vào trong ly, nâng lên, hớp một ngụm nhỏ rồi nói:
- Gia Hân ơi, tui không biết hiện tại việc tôi còn làm ở đây là một lựa chọn chính xác không nữa. Đúng là hiện thực tàn khốc, kiếm tiền không dễ chút nào.
Biểu hiện này cô khá quen thuộc. Đây là biểu hiện của dân làm sáng tạo nội dung bị bí ý tưởng sau khi bị sếp trả về bắt sửa và viết lại. Thường thì biểu hiện này đều giống như kinh nguyệt có từng tháng vậy, gặp nhiều sẽ quen.
Hồi trước có một bạn nhân viên mới vào làm, thấy những cô cậu content creator có những biểu hiện giông giống thế này, cuống cuồng lên an ủi cộng với động viên. Không ngờ hôm sau, người biểu hiện lạ không có một biểu hiện lạ nào giống như ngày hôm qua, còn yêu đời hơn bình thường, khiến cho bạn nhân viên mới choáng váng và nghi ngờ nhân sinh quan của bản thân.
Tâm trạng giữa bí ý tưởng và thông qua bản thảo nó khác biệt lắm. Cứ làm rồi sẽ quen.
Để thổi bay cái tâm trạng tồi tệ của ngày thứ hai đầu tuần, người sếp tâm lý Minh Tùng thường tổ chức một buổi showcase độc thoại cho nhỏ cho mọi người giao lưu, nói những chuyện trên trời dưới đất, trò chơi có thưởng nho nhỏ hoặc đấu tố nhau vui vẻ. Cho nên, mỗi sáng thứ hai đầu tuần thì những công ty khác trong tòa nhà đểu yên ắng làm việc, riêng chỉ mình công ty cô là ồn ào nguyên buổi sáng có lúc kéo tời buổi chiều.
Vì đặc thù nghề nghiệp thì tính sáng tạo cùng các kỹ năng ứng xử giải quyết tình huống rất được chú trọng trong công ty. Sự uể oải kéo dài có thể làm thui chột đi sức sáng tạo vô biên của một con người, cũng là rào cản khiến công ty trước dài trong môi trường đầy dẫy sự cạnh tranh này.
Như mọi khi thì ngoài sự tham gia của mọi người trong công ty thì có vợ của sếp – chị Bảo Trang tới tham gia. Làm kinh doanh cá nhân khiến chị ấy có rất nhiều thời gian tham dự sự kiện hoặc tới công ty cùng chồng mình. Càng vui hơn nữa thì lúc chị ấy tới, mọi người trong công ty sẽ được khao hôm thì bánh, hôm thì trà sữa, không có ngày nào trùng với ngày nào.
Sau khi rối rít cầm hộ sếp cùng vợ của sếp trà sữa đủ cho gần 50 nhân viên trong công ty, mọi người mỗi người một ly rồi quay vào phòng họp bắt đầu cho một buổi đấu tố hài hước đối với đồng nghiệp của mình.
Cả đống người người cười vui vẻ làm ầm khắp cả căn phòng, Gia Hân cũng vậy. Cô có đứng dậy góp vui một vài chuyện đội quần của Kiều Oanh và Duy Khánh khiến hai đứa đứng dậy phản đối và mọi người thì cười như xé vải.
Nói hết lượt mình, cô ngồi xuống. Nhìn mọi người vui vẻ cười nói chuyện này, cô cảm thấy rất may mắn khi gia nhập công ty này, nơi vừa có môi trường tự do sáng tạo, đồng nghiệp hòa đồng cộng với người sếp tâm lý. Đều là một trong những người gia nhập công ty sớm, Gia Hân hiểu mọi người ở đây đều coi nhau như gia đình, không có chuyện đấu đá, chỉ có chuyện giúp đỡ nhau cùng phát triển.
Tuy nhiên, đang cười hùa theo mọi người, Gia Hân để ý trên mặt của chị Hương có gì đó là lạ. Nét mặt thường ngày của chị ấy thường ngày tuy có chút nghiêm túc nhưng vẫn khiến cho mọi người không bị ngại tới gần.
Hôm nay chị ấy tối tăm hẳn ra, không khí xung quanh chị ấy cũng trầm xuống một cách lạ thường. Trên trán có một vài nét đen chồng chéo nhau, nhìn kỹ thì giống chữ X. Cô biết, chị ấy đang bị yêu ma đánh dấu.
oOo.
Chị Hương là một người phụ nữ giỏi giang, đã đi qua một đời chồng và tự mình nuôi hai đứa con nhỏ. Ngoài việc làm quản lý trên công ty, chị ấy cũng là chủ của một dãy nhà trọ cho thuê cùng một cửa hàng áo quần cho trẻ em, với lượng công việc không thể nào mà đếm xuể. Tuy nhiên, dù có bận tối mắt tối mũi thì vài trò nào chị ấy cũng đảm đương một cách hoàn hảo.
Buổi showcase vừa kết thúc, Gia Hân tiến lại gần bên chị Hương rồi nói:
- Chị Hương ơi, giờ chị có rảnh không? Em muốn gặp riêng chị một chút được không?
Dù có hơi nghi ngờ nhưng chị Hương vẫn đồng ý. Mặc dù không biết mở lời với chị Hương như thế nào, nhưng cô vẫn hy vọng cô ấy tin mình.
Hai người ra một góc vắng người trong căn phòng rồi chị Hương nói:
- Em tìm chị có việc gì vậy? – Rồi chị ấy nhớ ra – À em tính nói về chuyện muốn Thanh Nga xuất hiện trong một vài video của team em à? Đợt này con bé chắc rảnh đấy, có gì để chị thu xếp.
- Không phải chuyện này chị ạ. Chuyện đi quay thì chỉ cần xếp lịch là ổn thôi, nhưng mà em muốn gặp chị vì chuyện khác. – Nói rồi cô thở một hơi rồi nói – Chị có tin chuyện ma quỷ không?
Thật khó để giải thích cho một người không tin chuyện ma quỷ vì việc họ đang gặp phải. Nếu cô cam đoan chắc chắc chuyện này là thật thì người đó chỉ nghĩ cô đang hù dọa và tìm cách lừa tiền thôi, cho nên cô phải hỏi trước để tìm cách mở lời sau.
- Ừ, cũng không phải là không tin nhưng cũng không thể nói là chị tin, bởi vì chị đã gặp lần nào đâu. Nhưng mà theo truyền thống của ba mẹ thì chị vẫn ăn chay cùng với thờ phụng đầy đủ thôi. Sao vậy, em đang tìm thêm tư liệu để viết nội dung à? Chị cũng chẳng biết được nhiều chuyện về chủ đề này đâu, chắc em phải tìm người khác để tìm hiểu thêm rồi. – Rồi chị ngượng ngùng cười nhìn cô rồi nói.
- Không phải ạ, ý em không phải là vậy. Ý em là... - Rồi ngập ngừng một lúc rồi nói. – Nếu em nói là chị đang bị ma theo quỷ ám chị có tin em không? – Cô vừa nói vừa nhìn chị Hương nhưng chờ đợi câu trả lời của chị.
Khi chuyện của Thanh Nga xảy ra, chị ấy cũng được nghe kể về bản lĩnh của cô, nhưng mà chưa thực sự tận mắt chứng kiến. Đối với chị ấy thì cái gì không thấy chưa chắc đã là không có, và những thứ nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, cho nên dù có những điều nghi hoặc thì chị ấy cũng không đề cập và hỏi han nhiều, bởi vì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của chị ấy nhiều.
- Chị chấp nhận ra đây nói chuyện với em không phải để em nói đùa. – Chị ấy nghiêm nghị nói – Hiện tại chị đang rất bình thường, không có vấn đề gì cả. Sao em lại nói như vậy mới chị chứ?
- Em không nói đùa đâu ạ. Em biết có thể chị không tin em, nhưng những gì em nói là có thật. Em có thể lựa chọn không nghe không thấy nhưng mà em không muốn mọi người gặp những điều không hay xảy ra. – Cô chân thành nói – Nhưng mà thế này đi, em đưa chị một lá bùa này, chị cứ mang theo bên người, bất kể là khi ngủ cũng không được tháo ra. Rồi chị sẽ tin những lời em nói.
Nói xong Gia Hân đưa một lá bùa Phá Sát mà cô đã vẽ mấy ngày trước cho chị ấy. Thường thì mỗi lần đưa lá này cho người tới nhờ vả thì cô sẽ lấy tiền, bởi vì những lá bùa kiểu này hiệu quả cao lại gọn nhẹ, dễ cầm và dễ sử dụng, nhưng mà hiện tại công không nghĩ là sẽ đòi tiền chị ấy. Hiện tại đánh dấu trên trán chị ấy càng đậm thì ma quỷ đánh dấu sẽ rất nhanh tìm đến chị ấy. Có lá bùa này bên người cô sẽ thấy yên tâm hơn.
Thực ra thì cô có thể xóa đi đánh dấu trên đầu chị ấy mà không một ai biết, nhưng mà đây là cách nhất thời, cô cần phải bắt tên yêu ma này. Nếu đã đánh dấu lên người thường thì chắc chắn sẽ hại người, càng hại thêm người thì nó sẽ càng mạnh, và rất khó để bắt nó lại.
Sau khi đưa lá bùa đặt lên tay của chị Hương rồi cô khẩn khoản muốn chị ấy nhận lấy.
Chị Hương tính từ chối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thật của Gia Hân thì suy nghĩ một lúc và nhận lá bùa vàng chữ đỏ này. Dù sao cũng là lá bùa mà thôi, nhận lấy chị ấy cũng sẽ không thiệt.
Chị Hương cười cảm ơn cô xong thì cũng đi trở về chỗ ngồi. Khi chị ấy cần lá bùa thì cô nhìn thấy yêu khí bám trên người chị ấy cũng tiêu đi bớt dù chữ x trên trán không bị mờ đi, nhưng cũng sẽ khiến cho yêu khí ảnh hưởng đến linh hồn và khiến cho chị ấy dễ bị bệnh hơn.
Hy vọng chị ấy nghe lời mình và không nghĩ mình là một đứa đồng bóng – Gia Hân nghĩ ngợi rồi thở dài trở về chỗ ngồi của mình.
Ở cách công ty của Gia Hân không xa, có một cái cây to lớn đang sung sướng hít thở nguồn dương khí dồi dào được thu dần vào trong từng chiếc lá. Nó sung sướng đến mức từng cành lá cũng như thân cây run lên giống như một người đang thưởng thức một món ăn ngon tuyệt vời.
Một đứa trẻ đi qua chỉ vào cái cái cây rồi nói với mẹ mình:
- Cái cây này động đậy này mẹ.
Mẹ cậu bé quá chú quan tâm đến lời con trai mình nói, chỉ nghĩ là con trai nhìn thấy cây lay do gió thổi và nghĩ cây biết động đậy:
- Chỉ biết nói lung tung, cây sao mà đi được. Đi về thôi. – Rồi đưa tay lôi con trai đi về.
Sau khi hai mẹ con đi, cái cây càng rúng lắc mạnh hơn như nghe hiểu những lời người mẹ nói. Rất tiếc, không ai thấy được cảnh mà chính khoa học không thể lý giải này.