An Bài

Chương 59: Âm Dương Cách Biệt




Một người một ma đứng chần chừ trước cửa của một căn nhà hai tầng cơ bản trong thành phố. Cổng được khóa từ bên trong chứng tỏ trong nhà vẫn có người, nhưng cô vẫn không biết phải nói như thế nào khi vào trong nhà.

Hồn ma bên cạnh thì trở nên rất phấn khích bởi vì sắp gặp được bạn trai mà mình ngày nhớ đêm mong. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ gì đó, cô gái sửa sang lại đầu tóc và trang phục của mình rồi quay qua hỏi cô:

- Nhìn em bây giờ có đẹp không ạ? – Vừa nói vừa nở nụ cười đáng yêu nhìn cô.

Với một người có thể nhìn thấy ma quỷ thì cô không thấy đáng yêu chút nào. Mặc dù đã trở về với diện mạo lúc còn sống, nhưng mà gương mặt tái xanh, đôi mắt thâm đen cùng đôi mắt trắng dã sau khi cười lên dễ khiến cho người đối diện trợn tròn mắt mà ngất xỉu.

- Đẹp hay không thì cậu ta cũng đâu có thấy cô. – Gia Hân trung thực nói như tạt một gáo nước lạnh vào mặt của Ngân Hà.

Nghe vậy cô ấy có vẻ không phục nói:

- Nhưng mà tại sao chị lại chuẩn bị nước mắt trâu cái làm gì?

- Tôi chỉ cầm để phòng trường hợp cậu ta không tin có ma quỷ thôi chứ tôi cũng không tính cho cậu ta sử dụng. Dùng rồi lại vô tình khai mở con mắt thứ ba thì tôi lại hại đời của một người à. Bây giờ cũng không phải là ban đêm, không thể bắt cậu ta nhìn qua háng để thấy cô được*. Nhưng mà sao cô biết?

Cô ấy không thể nói rõ với Gia Hân là đã rình mò khi cô chuẩn bị đồ để đi đến đây được. Mặc dù là nhờ cậy nhưng cô ấy cũng cảm thấy mình hơi phiền phức và sợ Gia Hân đổi ý muốn bắt cô ấy lại, cho nên muốn rình trộm xem cô có chuẩn bị đồ để bắt ma không. Nghe cô hỏi thì cô ấy cũng chỉ giả vờ xem xét quần áo của mình để từ chối trả lời.

Nhưng mà chắc Ngân Hà chưa nhìn thấy được bản lãnh của cô, bởi vì giờ Gia Hân có thể chế ngự ma quỷ bất cứ lúc nào bằng hai pháp khí mà cô đem theo. La bàn cổ kia bây giờ có thể làm nơi nốt linh hồn tạm thời mà không làm ảnh hưởng đến linh khí hay hồn phách của hồn ma đang trú ngự.

Cô còn đứng chần chừ trước cổng mà không dám rung chuông vì không biết sẽ dùng cái cớ gì hợp lý để được gặp chàng trai ấy. Nhưng chưa kịp để cô có thêm thời gian suy nghĩ, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt sầu não, dường như mới đi chợ về lái xe lao tới trước cổng. Thấy người lạ mặt, người phụ nữ hỏi:

- Con tới tìm ai vậy?

- Con tới tìm bạn Minh Đức ạ. Không biết bạn ấy có ở nhà không. Từ khi bạn ấy bị tai nạn đến giờ con không có ở trong thành phố cho nên giờ mới có thời gian tới để thăm ạ. – Cô nở một nụ cười hiền lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt nói. May mắn trước khi tới đây cô có mua một giỏ hoa quả, tính là lấy cớ tới thăm bệnh để được gặp cậu ta.

Người phụ nữ mở cửa cho Gia Hân vào nhà rồi nói:

- Nó có ở nhà đấy. Vết thương cũng đã lành rồi nhưng mà nó không gặp ai hết, chỉ đóng cửa ở trong phòng một mình. – Nói tới đây người phụ nữ cũng chỉ biết thở dài buồn bã, nhưng vì nghĩ còn đang có khách nên cũng nở một nụ cười nhẹ nói tiếp – Để cô thuyết phục xem nó có xuống nhà không đã nhé. Con thông cảm cho nó.



Sau khi cô đáp lại thì người phụ nữ xách đồ ăn mua về đem vào trong bếp, sau đó rót cho cô một cốc nước rồi mới đi lên phòng của con trai.

Ngân Hà thì co rúm ngồi sát bên cạnh cô. Mặc dù đã xin phép gia tiên nhà này để cho linh hồn của Ngân Hà vào nhà, nhưng mà họ sợ hai người làm chuyện xấu cho nên bay lơ lửng ở phía đối diện với vẻ mặt cảnh giác. Có người còn nhận ra Ngân Hà là bạn gái đã mất trong vụ tai nạn với cháu chắt của mình, tuy nhiên cũng vẫn không buông lỏng cảnh giác.

Khác với các hồn ma "chưa làm thủ tục" qua bên thế giới bên kia, gia tiên là những thế hệ trước trong gia đình. Họ được con cháu thờ cúng đầy đủ thì càng trở nên mạnh mẽ, từ đó màu sắc cũng sẽ phân hóa theo từng màu riêng biệt của linh hồn, càng chuyển dần màu về màu trắng thì gia tiên nhà đó càng mạnh. Kích thước cũng không giống như kích thước khi còn sống, giờ chỉ cao khoảng 20 phân, thỉnh thoảng tỏa ra nguồn ánh sáng tùy theo sức mạnh.

Cũng giống như lúc còn sinh thời, ai lớn tuổi nhất trong dòng họ thì có quyền lực lớn nhất, con cháu phải nghe theo sự sắp đặt của người đó. Nếu không có sự nhất quán phân quyền này thì âm đức lộn xộn, phần dương cũng không thể nào mà hưng thịnh được.

Mặc dù đã xin phép từ trước, người đứng đầu gia tiên vừa thấy mẹ của Minh Đức đã lên lầu thì hỏi lại cô:

- Con đem cô bé này tới đây làm gì? Mặc dù hai đứa đã từng yêu nhau nhưng âm dương cách biệt, không thể ở mãi đây được. Chẳng lẽ con không biết điều này sao?

Nghe người có quyền lớn nhất của gia tiên ở đây, Gia Hân hạ âm lượng xuống và thành thật nói:

- Cô bé này có nguyện vọng gặp người yêu lần cuối trước khi đi xuống địa phủ cho nên con chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của cô ấy mà thôi. Tuyệt đối sẽ không làm hại đến cậu ấy.

Ông lão lớn tuổi tính nói gì đấy thì bà lão hiền hậu phía bên cạnh đẩy đẩy nói:

- Ông cũng biết tình hình thằng bé như thế nào rồi đấy. Có thể cô ấy có thể giúp thằng bé thì sao.

Thấy vợ mình nói cũng có lý cho nên ông im lặng xem xét tình hình.

Phía trên lầu, người mẹ vẫn kiên nhẫn đập cửa phòng của con trai và khuyên con mình xuống lầu để gặp khách. Nhưng đáp lại sự khuyên nhủ của người mẹ chỉ là tiếng vọng khước từ từ trong phòng vang ra.

Hết cách không biết làm thế nào, bất ngờ vị khách tự xưng là bạn của con trai mình đi tận lên trên lầu nói:

- Để con gọi cậu ấy ra ngoài cho, cô cứ yên tâm đi xuống đi ạ.

Tuy thấy hơi đột ngột nhưng mà cũng hết cách, người phụ nữ đồng ý và đi xuống phòng bếp, bà cần chuẩn bị đồ ăn cho con trai, mấy ngày nay may mắn nó đã ăn được một bữa hoàn chỉnh rồi.

Hồn ma đứng phía ngoài cửa phòng với cô không dám tiến vào. Một mặt là không dám, một mặt là sợ gia tiên nhà bạn trai của mình. Sau khi chần chờ một chút, Gia Hân cũng đã gõ gõ vào cửa.

Chàng trai trong phòng tưởng mẹ của mình lại tới làm phiền cho nên hét to ra phía cửa:

- Con nói là con không gặp.

Tiếng hét qua một cánh cửa cũng không quá lớn, nhưng làm cho hồn ma bên cạnh rúng động không thôi. Nước mắt trên gương mặt hồn ma không ngăn được mà từ từ rơi xuống.

"Đúng thật sự là anh ấy rồi. Anh ấy còn sống. May quá." – Ngân Hà lẩm nhẩm nói. Có đôi khi, phải nghe được tiếng nói của nhau thì trái tim mới thổn thức và biết là đối phương còn đang tồn tại. Dù âm dương cách biệt nhưng thật may mắn, anh vẫn còn tồn tại.

Ngân Hà hướng mắt về phía Gia Hân, hy vọng cô có thể nhanh chóng gọi anh ra ngoài. Nhận thấy ánh mắt đẫm lệ của hồn ma bên cạnh, Gia Hân không nhanh không chậm nói:

- Cậu Minh Đức đúng không? Tôi có chuyện cần gặp cậu.

Người trong phòng vẫn không phản ứng.



Sự bực dọc vì mất buổi sáng cuối tuần của cô trào lên như muốn bùng nổ, tuy nhiên cố gắng kiềm chế lại rồi nói tiếp:

- Chẳng lẽ cậu không muốn gặp Ngân Hà nữa sao?

Vừa dứt lời thì bên trong xuất hiện tiếng động lớn. Bất thình lình từ trong phòng có người lao ra.

Đó là một thanh niên gầy gò, râu tóc xồm xoàm, khuôn mặt thiếu ngủ trầm trọng nhìn có vẻ như già thêm 10 tuổi so với tuổi thật.

Thấy bạn trai của mình như vậy, nước mắt của Ngân Hà đang được kiềm chế lại lại lần nữa trào ra. Tiến lại gần cậu ta, Ngân Hà dang đôi tay ôm lấy cậu ấy lẩm bẩm liên tục:

- Tại sao vậy? Sao anh lại trở nên như thế này?

Người thanh niên dù gì cũng là người thường, cho nên không cảm nhận được gì cả, đôi mắt thiếu ngủ tiều tụy nhưng vẫn tràn đầy hy vọng hỏi cô:

- Cô ấy chưa chết đúng không? Thấy chưa, tôi đã bảo mà. Bố mẹ tôi chỉ lừa tôi vì không muốn tôi yêu cô ấy thôi. – Cậu ta cười nói, nước mắt trào ra, không biết đang vui hay đang buồn.

Dù biết sự thật như thế nào thì cũng muốn tự lừa mình dối người như vậy. Tuy không nỡ phá tan ảo mộng của cậu ta, Gia Hân vẫn thành thật nói:

- Không. Cô ấy mất rồi, nhưng linh hồn cô ấy muốn gặp cậu lần cuối trước khi xuống địa phủ.

- Sao mà có ma quỷ được? Cô ấy chưa chết. Nếu không thì sao trong mơ cô ấy không về tìm tôi. Các người chỉ giỏi nói dối người khác. – Nói xong thì dường như nhận thấy được sự thật, quỳ xuống ôm mặt khóc nói – Cô ấy nói, dù ra sao đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ về tìm tôi, sao cô ấy không tìm tôi, vì sao. Tôi đã cố nằm ngủ để gặp cô ấy nhưng trong mơ, đến cả tiếng gọi cô ấy không không nỡ cho tôi nghe. Chắc cô ấy còn hận tôi khi để cô ấy chết đi một mình mà vẫn hiên ngang sống sót. Chắc là...

Người thanh niên vẫn nhẹ nhàng rơi nước mắt rồi tự hỏi. Ai nói đàn ông không thể khóc. Vui thì cười, buồn thì khóc chính là bản năng, không thể kiềm chế được cũng không thể lờ đi được.

Sau khi để cậu ta khóc một hồi thì cô nói:

- Cô ấy muốn đi tìm cậu nhưng không thể, cô ấy cũng không trách cậu đâu. Cô ấy cũng đã hết thọ mệnh của mình rồi, không phải lỗi do cậu. Không biết cậu có tin hay không, nhưng mà cô ấy đang ở đây, ngay bên cạnh cậu.

Thấy người mình yêu thương khóc trong giằn vặt, hồn ma cũng không khống chế được gào khóc:

- Em không trách anh đâu. Anh đừng giằn vặt bản thân mình nữa. Anh phải khỏe mạnh, phải lạc quan lên không thì sao em nỡ mà đi được.

Vậy thế là trong mắt cô, một ma một người ôm nhau khóc. Gia tiên đứng bên cạnh cũng thở dài bất lực. Ai cũng muốn cháu chắt mình sống hạnh phúc, nhưng mà gặp chuyện như vậy, cũng không thể giúp đỡ được, chỉ hy vọng nó vượt qua đã là may mắn rồi.

Quang cảnh trước mặt muôn phần cảm động khiến Gia Hân cũng suy nghĩ lại về tình yêu chân thật là gì. Đôi khi, tình yêu chỉ là khi anh hạnh phúc thì em mới hạnh phúc, dù âm dương cách biệt thì cũng không vì ham muốn ích kỷ của bản thân khiến người kia phải đau khổ.

Nghe thì thấy dễ nhưng làm mới thấy khó.

Cho nên cô phóng ra luồng linh khí vào trong linh hồn của hồn ma. Hy vọng cô ấy không là cho cô thất vọng.

Người con trai đang khóc thì dừng lại. Anh ta tự dưng cảm thấy được sau lưng có sức nặng như có người đang ôm mình. Trên vai cũng có cảm giác ươn ướt như có ai đang tựa mắt vào vai mình đang khóc.

Bất ngờ ngước mắt lên phía bên cạnh, người mà mình ngày nhớ đêm mong cũng xuất hiện. Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, dù gương mặt vẫn tái nhợt nhưng mà vẫn nở một nụ cười yêu kiều như xưa.

Cô đi xuống lầu chờ hai người tâm sự. Gia tiên trong nhà cũng xuống theo, họ biết người con gái mà cháu mình yêu cũng sẽ không hại cháu của họ cho nên cũng muốn hai người có thời gian riêng.



Bởi vì cô có dăng một kết giới nhỏ cho nên mẹ của Minh Đức không nghe được trên lầu có động tĩnh gì. Thấy cô xuống thì hỏi:

- Nó vẫn không chịu xuống à?

- Không ạ. Cậu ấy bảo cần sửa soạn một chút ạ.

Nghe cô trả lời xong thì người phụ nữ quay về phòng bếp để tiếp tục công việc đang dang dở.

oOo.

Khoảng 15 phút sau, cô lại lên lầu. Hai người vẫn giữ tư thế như vậy cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Ngân Hà thấy cô đi lên nên cũng biết thời gian đã hết. Với cô ấy như vậy đã là đủ rồi và không muốn có thêm tham vọng không chính đáng nào nữa.

Dù sao số hai người đã hết duyên từ khoảnh khắc tai nạn định mệnh ấy, cô ấy không thể trái lại thiên mệnh được.

Cô ấy thoát khỏi vòng tay của người cô ấy yêu rất nhiều rồi nói:

- Thời gian đã hết, em phải đi xuống địa phủ rồi. Thời gian ở cùng anh là thời gian tươi đẹp nhất đối với em. Anh sau này phải hạnh phúc nhé, nếu không em sẽ giận anh đấy. Anh không muốn em giận mà đúng không. Sau này anh đừng lo, em vẫn sẽ chúc phúc và bảo vệ anh.

Nói rồi cô ấy hôn lên trán của cậu thanh niên rồi nói lời chào tạm biệt, sau đó không quay đầu lại mà bước đi tới bên cạnh cô.

- Mình đi thôi.

Hồn ma hiện hữu trước mắt Minh Đức cũng từ từ nhạt đi và vô hình trong mắt cậu ta. Mặc dù cậy ấy muốn giữ Ngân Hà lại nhưng lại sợ cô ấy giận. Minh Đức đã thực sự biết rằng kể từ bây giờ cho tới quãng thời gian dài đằng đẵng sau này, cậu ấy không thể gặp lại người mình yêu nữa rồi. Cô ấy sau này chỉ còn tồn tại trong ký ức tươi đẹp thời thanh xuân mà sau này dù rất lâu rất lâu cậu ấy vẫn không thể nào quên được.

Cuộc đời là thế. Có những cuộc gặp mặt dường như là cả đời, nhưng cũng có những cuộc gặp mặt đến rồi đi nhanh như một cơn gió nhưng để lại trong lòng giấu ấn không thể nào xóa nhòa đi được.

oOo.

1. Trong dân gian có một mẹo là khi mà cảm thấy mình bị ma quỷ theo sau thì đừng quay đầu lại mà chỉ nên cúi xuống nhìn qua háng để biết ma quỷ có theo sau không. Cái mẹo này thì cũng khá giống bên Thái. Mình biết cũng khá lâu rồi nhưng mà hồi đó còn nhỏ chỉ dùng cái này để chọc bọn con nít nhà bên thôi J