Gia Hân không thể thoát khỏi cảm giác hỗn độn ở trong đầu, cơ thể mệt nhọc dường như cũng không thể theo kịp mới tốc độ nhảy số thần kinh trong não bộ. Rất lâu rồi kể ngày cuối cùng cô có cảm giác mệt mỏi đến thế. Mọi người xung quanh có nói như thế nào cũng không thể nào chui lọt vào tai.
Thấy cô có biểu hiện mệt mỏi, Kiều Oanh hỏi:
- Chị mệt à? – Rồi đưa tay áp lên trán của cô để đo nhiệt độ - Trán chị hơi nóng rồi đấy. Chắc là bị cảm rồi đó. Thôi hôm nay chị xin về sớm đi mà nghỉ ngơi.
- Ừm. Đầu chị nó hơi lâng lâng. Nhưng mà cũng gần hết buổi rồi. Chị gắng xíu rồi về cũng được.
- Nhưng mà giờ chị ở lại cũng có làm được gì đâu. Thôi cứ về nghỉ đi, việc còn lại để tụi em tự làm cũng được.
Đưa hay tay xoa xoa thái dương, cô nói:
- Vậy chị về trước nha. Cảm ơn mấy đứa. – Nói xong cô thu dọn đồ đạc ở trên bàn cho vào túi. Trước khi về ghé qua phòng của Minh Tùng để xin phép anh về trước.
Lết lát mãi mới đi xuống nhà xe và lái xe về phía con đường đường quen thuộc, cô không biết một thế lực siêu nhiên nào đã cho cô sức mạnh về nhà an toàn.
Vì đầu óc không tỉnh táo, cô không thấy được sau lưng cô, khi mặt trời dần dần lặn xuống sau từng dãy núi thì ánh trời chiều tỏa ra màu đỏ như máu. Áng mây trôi lững thững che đi một vài ánh sáng từ mặt trời chiếu ra khiến không gian tại đường chân trời giống như một con Phượng Hoàng tung rộng cánh trên bầu trời xanh thẳm.
Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh~
Sư thầy Thích Minh Triết ngẩn đầu nhìn hiện tượng kỳ lạ xuất hiện ở phía xa xa rồi lắc lắc đầu nói:
- Cuối cùng vẫn không tránh khỏi. Dục hỏa trung sinh, để có một thời thái bình thịnh thế, cần phải trải qua thời gian hỗn loạn, nhân tâm nao núng. – Rồi ông ngước nhìn lên tượng Quán Thế Âm Bồ Tát đang đứng sững sững ở trên cao rồi nói - Những gì đã được an bài thì cũng đã vào đúng quỹ đạo rồi. Giờ phải xem tạo hóa như thế nào thôi?
Cùng thời điểm này có một chàng trai đang ngồi trong một tòa nhà cao ở giữa trung tâm thành phố, ánh mắt anh ta nhìn ra ngoài khung cửa kính nhìn ra bầu trời rồi nhếch khuôn miệng của mình lên nở nụ cười đắc thắng.
oOo.
Gia Hân lết về nhà trong tình trạng đỡ đẫn. Bà Liên đã về nhà sau buổi họp ban giám hiệu vào mỗi ngày thứ 6, còn ông Mạnh thì đang tưới nước cho vườn cây yêu quý của ông. Thấy con gái về sớm, ông Mạnh hỏi:
- Sao hôm nay về sớm vậy con? Còn 30 phút nữa công ty mới tới giờ tan ca lận mà.
- Con hơi mệt nên xin về sớm ạ. Chắc con bị cảm rồi nên con lên phòng ngủ chút đây ạ. Tới giờ ăn cơm thì mọi người gọi con nhé.
Ông Mạnh nhìn cô với vẻ mặt lo lắng nói:
- Thế con lên thay đồ rồi ngủ một chút nhé. Nếu mệt quá thì bố sẽ mang đồ ăn với thuốc lên cho con. Để bố vào nấu cháo cho con. – Nói xong ông thấy vườn cây cũng đã đủ nước rồi cho nên chạy vào dành một bên bếp của vợ để nấu cháo cho con gái yêu.
Nhìn ông lăng xăng đi nấu đồ ăn cho cô như vậy, cô nở nụ cười trìu mến, dường như mệt mỏi cũng xua tan bớt đi phần nào. Bố cô luôn luôn như vậy. Khi nào hai chị em cô đau ôm thì bố luôn là người nấu đồ ăn cho hai chị em. Không phải bởi vì mẹ cô vô tâm hay lười biếng gì, nhưng mà ông luôn dành để nấu bữa ăn đặc biệt dành cho người ốm cho hai đứa với niềm tin là ông nấu hai đứa sẽ khỏi nhanh hơn (mà cũng có thể là sợ vợ vừa nấu vừa càu nhàu hai đứa không biết giữ gìn sức khỏe khiến con mình đau càng thêm đau).
Lúc bước qua phòng bếp để lên cầu thang, bà Liên bước ra ngoài nhìn con gái nói:
- Đấy. Mẹ biết ngay mà. Chúng mày không bao giờ để mẹ bớt lo. Đã bảo hay trở trời thì bớt uống mấy thứ đồ đá lạnh lẽo rồi mà không nghe. Thôi chị lên nhà đi để tôi nấu cho chị một nồi nước xông hơi cho đỡ cảm. Mà chút nữa lên phòng cấm có tắm nước lạnh nữa đấy. Nghe chưa?
- Vâng ạ. – Mệt mỏi trả lời, Gia Hân bước từng bước nặng nhọc lên trên phòng của mình.
Cô cảm thấy cơ thể của mình trở nên rệu rã, không còn sức sống. Đầu thì đau như búa bổ, tưởng chừng như là phải lấy tay đập mạnh lên đầu mới bớt đau. Vì đang lên cơn sốt từ từ cho nên người cô đổ mồ môi ước hết cả lưng và tóc.
Xối người qua bằng nước nóng rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ, cô ngã lăn ra giường ngủ đến bất tỉnh. Cho đến khi trời chuyển dần sang đêm đen, đèn đường đã được bật sáng lên hết thì cô bị bố mẹ lay tỉnh để ăn cháo vào uống thuốc thì mới tỉnh táo hơn chút ít.
- Dậy ăn chút cháo đi con rồi ngủ tiếp. – Bố Gia Hân dựng cả người cô dậy tựa vào thành giường rồi nói.
Bà Liên đứng một bên thì dùng súng nhiệt độ để đo xem cô bao nhiêu độ.
- 38,5 độ này. Chắc sốt cảm rồi. Ăn đi rồi uống một viên thuốc hạ sốt thử xem thế nào, không thì phải nhập viện thôi. Mẹ sợ con nó bị sốt xuất huyết bố ạ.
- Ừ cứ uống thuốc rồi theo dõi thử xem trước đã. – Nói rồi ông đưa muỗng cháo tới trước miệng cô rồi nói – Mở miệng ăn một chút đi con.
Gia Hân mở miệng ăn theo quán tính, muỗng cháo nóng hổi từ miệng chảy uống yết hầu khiến cho cơn đói cồn cào trở nên lắng xuống. Khuôn miệng hết khô khốc, cô nói với bố:
- Để con tự mình ăn cũng được ạ. – Rồi toan cầm lấy cái thìa và tô cháo nghi ngút khói nhưng ông Mạng cản lại rồi nói.
- Thôi để bố đút cho rồi con uống thuốc. Để con tự ăn thì lại nguội mất. – Nói xong thì thôi một hơi vào thìa cháo mới múc cho bớt nguội rồi đưa lên miệng của con gái.
Bà Liên đứng bên cạnh cảm giác hơi ngứa mắt nói bâng quơ:
- Lớn rồi ông còn chiều nó làm gì nữa. Haizz, không thể nói lại mấy bố con nhà này mà. – Dù nói vậy nhưng bà vẫn kiên nhẫn đứng đợi đứa con gái giờ này đang trở nên yếu ớt húp từng muỗng từng muỗng cháo.
Sau khi thấy mình ăn không nổi nữa thì Gia Hân ra hiệu không muốn ăn nữa và với tay muốn lấy ly nước cùng viên thuốc hạ sốt trên tay bà Liên. Hiểu ý, bà Liên tiến lại gần, đưa thuốc cho cô rồi chờ viên thuốc trôi từ cổ họng xuống dạ dày rồi nói:
- Chắc chút nữa sẽ bớt sốt thôi. Con cứ ngủ tiếp đi, nếu tối trở sốt nữa thì uống thêm một viên nữa, không thì gọi bố mẹ chở đi cấp cứu nhé. – Với giọng điệu khá dịu dàng so với thường ngày, bà đặt ly nước cùng vỉ thuốc còn lại ở tủ đầu giường rồi mở cửa sổ cho thoáng khí trong phòng rồi cả hai thu dọn đồ đi xuống dưới lầu.
Khi cánh cửa phòng được đóng lại thì đầu óc Gia Hân có vẻ tỉnh táo hơn chút ít do vừa mới ăn uống một chút xong. Cô hướng mắt nhìn ra quang cảnh ngoài trời thông qua cửa sổ phòng ngủ, bầu trời có khá nhiều mây khiến trăng lúc mờ lúc tỏ. Thật may mắn là so với những thành phố có nhiều tòa nhà chọc trời như Sài Gòn thì ở đây, cô vẫn có thể ngắm nhìn bầu trời thoáng đãng mà không có bất kỳ một thứ nào cản trở.
Gió hiu hiu thổi vào trong phòng mát rượi, khiến cho mắt của người con gái mệt mỏi đang nằm trên giường trở nên liu riu. Gia Hân chìm vào giấc ngủ lúc nào không ai hay biết, nhưng có thể ngoài kia, vầng trăng e ấp kia vẫn ở ngoài hướng vào trong phòng nhìn ngắm lấy khuôn mặt tiều tụy nhưng vẫn sắc nét của cô.
oOo.
Đến quá nửa đêm thì cơn sốt vẫn không hề thuyên giảm, mà kèm theo vào đó thì cô cảm thấy có một luồng khí kỳ lạ liên tục luân chuyển trong cơ thể, lúc nóng lúc lạnh như thế không ngừng nghỉ.
Cảm giác vừa nóng, vừa lạnh đó khiến cô lúc thì giống như đang nằm trong chảo dầu, lúc thì như đang ngồi trong động băng vĩnh cửu, đan điền thì vừa tụ khí vừa tản khí đan xen không biết lúc nào sẽ chấm dứt.
Trong cơn mê man, Gia Hân vẫn thấy được một bóng người tiến tới trước giường cô rồi nhìn chằm chằm vào người cô đang nằm trên giường. Dù cố gắng muốn mở mắt để nhìn rõ xem là ai đang tiến đến nhưng cô không thể nào không chế bản thân mình hé mở to đôi mắt ra nhìn người đối diện.
Âm thanh thều thào không rõ nam hay nữ cất lên trong không gian, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng khiến cho người đang đứng trở nên lấp lánh:
- Sao không biết phân biệt được cái gì nên ăn và không ăn vậy? – Đằng sau câu hỏi vu vơ này là một tiếng thở dài, không biết là vì trách móc hay là vì cam chịu.
Ngồi xuống một bên dường, người đó đưa tay lên trán cô gái. Bàn tay đưa tới đâu thì cơn nóng sốt của cô gái thuyên giảm đi phần nào. Cho nên theo quán tính, đầu cô gái cũng tiến lại gần nơi cung cấp khí lạnh làm giảm bớt nhiệt lượng đang tỏa ra từ trong người của cô.
Cô gái trước mặt vẫn không có dấu hiệu tỉnh.
Bàn tay vẫn đặt trên đầu của cô gái xinh đẹp một lúc lâu. Tưởng như cả thế kỷ trôi qua thì bàn tay đó mới đưa xuống. Đôi mắt nhuốm màu nghi hoặc một lúc rồi nói:
- Thôi vậy. – Rồi sau đó biến đi mất không một dấu vết, trả lại cho căn phòng sự yên tĩnh giống như chưa từng có ai ghé đến đây.
Sau khi người ấy đi, một đám mây lớn làm che khuất mặt trăng buổi đêm muộn, làm cho căn phòng trở nên u ám lạ thường. Nhưng bất ngờ, người con gái bất tỉnh nhân sự nằm trên giường phát ra luồng ánh sáng vàng thần bí, thắp sáng cả căn phòng.
Từ bên ngoài, thần cây phát hiện một luồng năng lượng bất thường thì hóa thân thành hình người xuất hiện dưới gốc cây bồ đề. Gương mặt già nua ngẩng lên nhìn cửa sổ căn phòng ở tầng 2 đang phát sáng.
Ông ấy nhìn chăm chú cho đến khi ánh sáng trong phòng tắt hẳn rồi ngẩn. Không một ai biết được ông ấy đang nghĩ gì.