An Bài

Chương 43




Sau khi cô vệ sinh cá nhân xong xuống dưới nhà thì 3 đứa trẻ trong nhà cũng đã đi học hết cả. Hoàng Lân thì mấy ngày này không về nhà vì ngôi nhà nhận thiết kế bên kia đang trong giai đoạn gặp ráp nội thất và trang trí sân vườn cho nên anh ấy cần phải theo sát tiến độ để tránh sai sót.

Thầy Long đang ngồi chờ Gia Hân ở dưới nhà. Thấy cô xuống ông hỏi:

- Sáng nay con có cần đi làm sớm không?

- 8 giờ con mới bắt đầu vào làm nhưng mà nếu cần thì xin phép tới muộn chút cũng được ạ.

Lúc này cô mới để ý ông đã thay một bộ đồ chỉnh chu hơn thường ngày, túi vải bên cạnh đựng một đống đồ lỉnh khỉnh khiến nó phồng to ra và cây kiếm gỗ đào thường ngày được treo trên tường trong phòng khách cũng được ông lấy xuống và đặt cẩn thận ở trên bàn.

- Thầy có chuyện gấp cần phải đi, may là con xuống sớm không thì chắc ta phải dời thời gian đưa cô bé Diễm Phương lại rồi. Bên hiệp hội liên lạc cho thầy nói rằng trận pháp phong ấn ở núi Ngũ Hành Sơn có dấu hiệu yếu đi, sợ vật bên trong chạy ra ngoài cho nên thầy phải tới xem sao. – Nói rồi ông đứng dậy, lôi từ trong túi áo ra tờ giấy hình người đang chứa đựng âm hồn của Diễm Phương cho cô rồi bảo – Tới gặp trụ trì Minh Triết rồi đưa cho ông ấy nhé. Ông ấy sẽ biết làm gì.

Cô vừa nhận tờ giấy thì ông quay người đi ngay và không ngoảnh lại. Trong nhà bây giờ vắng tanh chỉ còn một mình cô đứng giữa phòng khách cùng với một oán hồn bị cấm khẩu.

Trước khi ông đi đã viết thêm nét 禁口màu đỏ có nghĩa là cấm khẩu lên phía mặt sau của người giấy không thì nếu cô bé kia lải nhải trên đường đi chắc người đi đường cũng tưởng cô bị thần kinh nên chửi rủa một mình mất.

Gia Hân cảm thấy rất cảm ơn người bạn thân thời đại học của cô khi không lôi cô đi học tiếng Trung thay vì tiếng Anh để làm tín chỉ ngoại ngữ để ra trường, không thì nhìn mấy chữ tượng hình Hán Việt này chắc cô lên cơn tiền đình mất.



Nhà không cần khép cửa cho nên cô đi thẳng ra ngoài. Ánh nắng mặt trời chiếu lên ngôi nhà cổ khiến nó tỏa ánh vàng rực rỡ ở phía sau lưng cô, nếu có người nhìn từ phía chính diện thì sẽ giống như cô đang khoác một chiếc áo choàng đượm đầy ánh sáng chính nghĩa.

oOo.

Cổng chùa được mở từ sáng sớm nhưng cũng không phải ngày rằm hay đầu tháng nên khá ít người đi hành hương, tuy nhiên hương khói cùng tiếng tụng kinh gõ mõ1 vẫn liên tục không bao giờ dứt.

Đậu xe ở bãi đỗ xe, Gia Hân đi lên bậc thang cao dẫn tới thẳng chính điện bởi vì giờ này sư thầy Thích Minh Triết đang tiếp tăng độ chúng ở trong này. Đến bậc cuối cùng thì cô dừng lại, nhìn vào bên trong thì thấy tăng ni đang ngồi trên đệm bồ đề quay mặt vào trong hướng của tượng Phật mạ vàng lớn chính giữa chính điện và đang ngồi nghe trụ trì thuyết giảng Đạo.

Ngoài tiếng nói chuyện đều đều giảng giải Phật pháp ra thì trong điện lặng im phăng phăng, kể cả một đám nhóc đầu trọc nhỏ nhắn dễ thương ngồi sát sư thầy nhất cũng không dám nhúc nhích chỉ một centimet.

Khung cảnh này thực sự khiến cô tài nào muốn phá hỏng.

Bên cạnh trụ trì có một vài tăng ni lớn tuổi hơn hướng mắt ra nhìn phía ngoài cửa cho nên lúc cô đứng ở mái hiên thì có một người nhẹ nhàng bước ra ngoài và tiến tới chỗ cô đang đứng rồi hỏi:

- Không biết đạo hữu đến đây có việc gì? Nếu mà hành hương thì chắc đạo hữu phải ngồi chờ một lát nữa vì chút nữa buổi Thuyết pháp buổi sáng mới xong.

Mặc dù cô đã ghé qua chùa vài lần nhưng chỉ có gặp qua vài người cho nên có một số người không nhớ mặt cô và không biết cô là ai.

- Thầy của tôi là thầy Long có nhờ tôi qua đây để bàn với sư thầy Minh Triết một số việc. Không biết bây giờ tôi có thể gặp thầy không ạ?

- Chắc thí chủ cần phải chờ một chút nữa bởi vì...

Vị tăng ni chưa nói hết câu thì chợt phía sau lưng có một giọng nói nhẹ nhàng:

- Không cần chờ đâu. Buổi Thuyết pháp hôm nay cũng xong rồi. Con đi theo ta.

Ở phía sau lưng thì tăng ni đang lũ lượt cất gọn đệm bồ đề rồi bước ra khỏi chính điện khiến cho khung cảnh dù có hơi náo nhiệt chút ít nhưng cũng không làm mất đi tính trang nghiêm của nơi thờ phụng Đức phật.

Nắng cũng chưa quá gắt cho nên thầy Minh Triết dẫn cô đến cái đình mà ông ấy hay đánh cờ cùng với thầy Long. Hoa sen đang ở trong mùa nở rộ đẹp nhất cho nên khi ánh nắng chiếu vào càng làm tăng thêm vẻ đẹp thanh cao và tinh khiết.

Không cầm lòng được, Gia Hân vội lôi điện thoại từ trong túi ra chụp chụp đôi ba kiểu, màu ảnh đẹp đến nỗi không cần phải chỉnh sửa thêm bất kỳ hiệu ứng nào nữa.



Ở phía đối diện thì sư thầy từ tốn pha trà tiếp cô, mặc dù cô đã nói là cô sẽ đi ngày sau khi hoàn thành xong việc thầy Long nhờ cậy nhưng mà ông ấy vẫn rất cần mẫn pha trà khiến cô không thể nào từ chối tiếp được.

Đúng là phong phạm người tu Phật, pha trà theo cách đơn giản nhất nhưng mà không khiến người ta cảm thấy đột ngột tí nào.

- Ta có nghe thầy của con nói trước rồi. Nhưng mà thầy của con nhờ cậy đem cô bé ấy vào đây đã được mẹ cô bé kia cho phép chưa? – Rót cho cô một ly trà rồi sư thầy hỏi.

- Dạ rồi ạ. Sau khi thu phục được Diễm Phương thì thầy của con đã tới gặp mẹ cô bé và nói địa chỉ của chùa rồi ạ. Mẹ cô bé nói là sẽ tới đây vào chiều nay ạ.

Sau khi biết con gái mình bị bắt lại, đương nhiên mẹ Diễm Phương rất buồn, nhưng suy nghĩ đến việc nếu thả con gái mình ra để cô bé đi hại người khác thì bà đành đứt ruột chấp nhận. Bà không muốn cô bé ấy dính phải mạng người rồi bị đày xuống địa ngục, tội lỗi khi tự cắt đứt mạng sống của mình đã là đủ lớn rồi, bà không muốn con mình mãi mãi không được siêu sinh.

Lôi từ trong túi áo được khóa chặt ra một người giấy đặt lên trên bàn để đưa cho thầy Long rồi cô tò mò hỏi:

- Thầy con nói là sư thầy2 sẽ tụng kinh siêu thoát cho cô bé ạ. Như vậy là như thế nào ạ?

- Ta sẽ đặt linh hồn cô bé tại chính điện dưới chân Phật tổ để cô bé hằng ngày được nghe giảng kinh siêu độ giúp rũ bỏ oán niệm, để tâm thức bình thản hơn, bớt phần nào đau khổ khi qua thế giới bên kia.

Gia Hân hy vọng cô bé kia có thể rũ bỏ được sự hận thù đối với những người đã tổn thương cô bé. Ác giả ác báo là lẽ tự nhiên, những kẻ đó dù có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ chịu quả báo mà thôi.

Sau khi thấy đến thời gian phải đi thì cô xin phép ra về, trước khi đi thì sư thầy có nói với cô rằng: "Cuộc sống của chúng ta được định hình bởi chính tâm trí của chúng ta. Chúng ta sẽ trở thành những gì chúng ta nghĩ. Con hãy vững tinh với con đường con đã chọn. Trọng trách tuy lớn nhưng sẽ có người soi sáng cho con thôi."

Hy vọng là vậy!

Sau khi bước ra cổng chùa thì cũng đã quá giờ bắt đầu làm việc khoảng 30 phút, Gia Hân phải chạy nhanh về thôi bởi vì trên công ty cũng sắp có một cuộc họp vào 9 giờ 15.

Bãi đậu xe máy và xe ô tô có loáng thoáng vài ba chiếc xe cộ cho nên không quá tốn nhiều thời gian để lấy xe. Ánh nắng cũng bắt đầu hơi trở gắt nhưng cũng không đến nỗi phải nheo mắt mới thấy được khung cảnh xung quanh.

Đội mũ bảo hiểm vào thì chợt cô thấy một bóng người đang mang áo quần chỉnh tề đang bước từ trong ô tô đi xuống. Ông ta mang khí chất rất thành đạt và chỉnh tề nhưng điều mà thu hút ánh nhìn của Gia Hân không phải bộ đồ hàng hiệu hay chiếc xe bạc tỷ của ông ta mà chính là luồng khí màu tím tỏa xung quanh ông ta khiến cô không thể nào rời mắt được.

Theo cô quan sát những ngày gần đây thì cô có thể nhìn được 3 loại khí với màu sắc đặc trưng như đen, tím và vàng. Màu đen thì đại diện cho âm hồn, màu vàng thì đại diện cho năng lượng thần linh, nhưng màu tím thì lại đại diện cho năng lượng yêu ma. Không biết người này là ai mà có thể mang năng lượng quỷ khí mạnh mẽ như thế này.



Cô thấy ông ta thật tự nhiên bước vào cổng chùa và không có bất cứ vấn đề gì xảy ra cả.

Nhìn theo bóng ông ta đến khi khuất bóng thì Gia Hân nổ máy chạy đi. Nghi hoặc lớn cũng không có sức nặng bằng việc chút xíu nữa cô phải báo cáo trong buổi họp, tới muộn chắc cô phải khóc mất.

oOo.

Ở bên này thì trên đỉnh núi Thủy Sơn thuộc Ngũ Hành Sơn đã đông nghịch người nhưng không phải là du khách tham quan. Sáng này thì bên ban quản lý đã cho ngừng tiếp nhận khách du lịch đến đây một ngày để giải quyết việc hệ trọng.

Ngũ Hành Sơn gồm 6 ngọn núi đá vôi tự nhiên gồm Thổ Sơn, Dương Hỏa Sơn, Âm Hỏa Sơn, Thủy Sơn, Mộc Sơn, và Kim Sơn. Các địa điểm của chúng đã tạo nên một trận pháp Ngũ Hành tự nhiên nhưng tràn đầy uy lực, dù đã trải qua bao nhiêu năm thì trận pháp này cũng không có chút nào bị hao mòn. Các vật dẫn khí Ngũ hành đã được đặt ở đây cả nghìn năm nhưng sáng sớm hôm nay thì tu sĩ quét dọn ở Thủy Sơn thì thấy Thần vật đã bị lệch khỏi vị trí vốn có của nó.

Sự việc này khiến cả Đạo giáo hoang mang bởi vì dưới phong ấn đang trấn giữ một thứ khiến người đời phải khiếp sợ khi nó thoát ra ngoài. Đạo sĩ của hiệp hội liên tục đi khắp các ngọn núi khác để kiểm tra phong ấn. Nhưng mau mắn là chỉ có ở Hỏa sơn có một lỗ hổng nhỏ đủ để một con chuột chui lọt thôi, chỉ cần tu bổ là làm phép dịch chuyển thần vật về vị trí thì sẽ ổn thỏa.

Vật đó bị phong ấn cả nghìn năm rồi, có khi đã tự tan biến vào hư vô không biết chừng. Tuy nhiên, để người xưa ở thời kỳ thịnh vượng của Đạo giáo phải phong ấn ở đây thì thứ đó cũng không phải vật tầm thường, không thể lơ là được

oOo.

1. Nếu ở chỗ này mình miêu tả sai về sinh hoạt của chùa chiền Việt Nam thì mọi người thông cảm nha vì gia đình mình không có ai theo Phật cả với lại là mẹ mình bảo con gái chưa lấy chồng đừng nên đi chùa cho nên chưa bao giờ mình đi chùa cả. Nhưng mà mình sẽ cố gắng tìm hiểu sao cho sát với thực tế nhất.

2. Ở bên nhà Phật có cách xưng hô riêng dự theo tuổi đời và tuổi đạo nhưng mình không rõ lắm. Nếu mình xưng hô sai thì mong mọi người góp ý để mình sửa với ạ.