An Bài

Chương 4




Vào lúc mọi người đang làm việc hối hả, sếp Tùng mới tới. Khi mọi người quay lại để chào sếp thì thấy Mỹ Anh đi cùng và đang khoác vào tay Minh Tùng.

Khuôn mặt trông có vẻ không được khỏe của anh ta quét ngang mọi người gật đầu rồi quay lưng đi vào phòng cùng với Mỹ Anh.

Rầm. Sau khi phòng riêng của Minh Tùng đóng cửa lại. Mọi người rì rầm bàn tán.

Không ngờ công khai vậy luôn. Một người mà kể cả đồng nghiệp nữ hay nam đều tin rằng sẽ không công khai đi làm với tiểu tam tin đồn.

Mặc dù hai bàn tay không rời khỏi màn bàn phím máy tính nhưng giao diện Word 2013 không có xuất hiện thêm từ ngữ nào cả.Gia Hân cô đang ngẩn người.

Cô cảm thấy sếp Tùng có gì đó là lạ so với thường ngày. Một cảm giác khác thường mà cô không thể gọi tên đó là gì.

Mỹ Anh thì dù điệu cười thảo mai luôn xuất hiện trên khuôn mặt tưởng chừng dễ thương hiền lành đó hôm nay cô cũng cảm thấy có điều gì đó khó hiểu.

Mọi người vẫn xì xào bàn tán to nhỏ.

Chợt có một bàn tay đập nhẹ vào vai, cô giật mình quay lưng lại. Là Minh Ngọc.

- Bà làm tôi giật mình đấy. Nhanh nhanh, vô lại vai bên kia của tôi đi. Bố tôi bảo không nên đập vào một bên vai như vậy.

Vội đưa bàn tay đập nhẹ vào một bên vai khác của cô, Minh Ngọc xin lỗi rồi nói nhỏ:

- Bà thấy chưa? Tôi đã nói là chính mắt tôi trông thấy mà. Nhưng mà cũng không ngờ sếp Tùng lại là người không phân biệt được trà xanh với trà đào đấy. Mà nghe bảo team bà dừng project mới vì tiu đây kia rồi. Giờ bà tính sao?

- Đang chờ Mỹ Anh ra ngoài rồi tôi vào thuyết phục lại đây. Hi vọng ổn. – Vừa nói cô vừa sắp xếp tài liệu đã được in từ sáng rồi vớ lấy cuốn sổ, bút cùng điện thoại ở trên bài – Thôi Mỹ Anh ra rồi kìa. Tôi vào đây.

- Cố gắng nha. – Nói rồi cô ấy quay trở lại bàn làm việc của mình.

Mỹ Anh bước ra ngoài với khuôn tươi cười. Thấy cô đi tới thì cười nhìn cô với khuôn mặt đắc thắng.

- Chị vào tìm sếp à? Em nghĩ cũng không phải níu kéo làm gì? Giờ hiện tại chắc mọi người trong team của chị phải điều qua tổ của em rồi. Biết làm sao đây, em xin lỗi nha.

Cô nhíu mày, đáp lại:

- Hiện tại tôi vẫn chưa nghe được thông tin gì từ sếp là luân chuyển nội bộ cả, cô không cần phải khẳng định sẽ thực hiện như thế. Với lại, tôi chưa thử sao cô biết không thành?

Cô ta không nói gì. Chỉ cười khuẩy như chế nhạo cô là một kẻ ngốc rồi õng ẹo bước về bàn của mình.

Mọi người sau khi thấy cô ta trở ra thì cũng không nói gì thêm, yên lặng trở lại làm việc. Đọc thêm nhiề???? tг????????ện ở ﹟ Tгù mTг????????ện.V???? ﹟

Cô gõ cửa cộc cộc.

Vào đi – Sau khi nghe tiếng Minh Tùng thì cô vặn tay nắm cửa bước vào.

Phòng hơi tối, rèm cửa được kéo hết lại, nguồn duy nhất cung cấp ánh sáng cho căn phòng là chiếc màn hình iMac đang mở trên bàn làm việc. Ánh sáng hắt vào khuôn mặt khiến cho khuôn mặt tái xanh của anh ta trở nên xám xịt hơn.

Cô hơi thấy rùng mình, phòng vừa tối vừa lạnh làm da gà cô nổi lên.



- Phòng tối quá em bị quáng gà nên xin phép sếp em mở rèm ạ.

- Mở rèm ở cuối phòng thôi. Tôi không thích ánh sáng lắm.

Kì lạ. Anh ta luôn là người sẵn sàng mở hết tất cả các rèm cửa trong phòng và luôn nổi khùng nếu nhân viên dọn vệ sinh buổi chiều quên mở rèm cho căn phòng đón ánh nắng vào sáng sớm mai mà.

Lắc đầu, cô đi vào vấn đề chính.

- Thưa sếp, em đã làm một bản kế hoạch phù hợp hơn cho kế hoạch mà sếp bảo sẽ hoãn ngày hôm qua ạ. – Rồi tiến tới đặt tập kẹp giấy lên bàn.

Minh Tùng ngẩng đầu lên, lớp kính cận không che dấu được đôi mắt trắng dã đang nhìn chằm chằm vào cô và tỏ ra khó chịu.

- Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng vào ngày hôm qua rồi cơ mà. Với lại, chiều nay tôi sẽ bọn bàn lại với team cô về việc luân chuyển nội bộ. Cô không cần phải phí thời gian với những chuyện vô bổ như thế này. – Rồi nép cặp tài liệu tới trước mặt cô.

Có một sự xúc phạm không hề nhẹ. Cô bực mình, nhặt cặp tài liệu lên định phản bác thì cánh cửa đã bị mở ra một cách lô lỗ.

Rầm – Một người phụ nữ khuôn mặt nhăn nhó bước vào. Dáng người cô ấy không cao nhưng lại mang một vẻ sang trọng của người con gái gia giáo.

- Sao tối nay anh không về nhà? Cam nó đợi anh cả buổi tối. Anh còn coi cái gia đình này ra gì không hả? – Người phụ nữ hét to.

Chị Bảo Trang đã cưới Minh Tùng 5 năm và có 1 đứa con gái 3 tuổi kháu khỉnh dễ thương. Hai người thường hay đi du lịch, chụp ảnh lưu niệm, dẫn con đi chơi ngày cuối tuần nhưng không biết tại sao trong vòng hơn 1 tuần trở lại, anh Tùng có những biểu hiện lại khiến chị Trang không thể không nghi ngờ.

Minh Ngọc đã nhắn tin cho chị rằng chị phải cẩn thận đối với Mỹ Anh nhưng chị không tin vì chị nghĩ chỉ cần tin tưởng chồng mình là đủ nhưng chị không ngờ cần phải phòng thêm trộm vào nhà.

Cửa phòng không đóng, nên mọi người bên ngoài cố lắng tai nghe động tĩnh ở bên trong. Bên ngoài yên ắng đến nỗi chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng động.

Nhưng mà thời buổi này, có nhiều người đầu óc không được tỉnh táo lắm lại thích đâm đầu vào chỗ chết. Điển hình là cô gái luôn ngụy trang bằng vẻ đang yêu ngây thơ đang bước từ tốn vào trong phòng này.

- Chị Trang, không phải lỗi của anh Tùng đâu. Do em, tối hôm qua phòng của em mất điện, sợ quá nên em nhờ anh Tùng ở lại một đêm. Không có chuyện gì xảy ra đâu chị đừng có trách anh ấy. – Rồi bước đến sát bàn làm việc rồi nói – Em xin lỗi chị, là em không đúng.

Gia Hân nội tâm kêu lên WTF, cô đang nghe thấy gì thế này? Một người ngoài như cô ở trong phòng chứng khiến chuyện riêng tư gia đình nhà người ta đã không hay rồi nhưng mà khi nghe Mỹ Anh nói vậy cô cảm thấy tai mình có vấn đề.

Cô tưởng mấy câu nói trà xanh kiểu này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và vài ba cái video Tiktok trà xanh đánh ghen các kiểu thôi chứ. Ai dè chính tai nghe mắt thấy.

Ước gì mắt mình mù tai mình điếc đi, cô nghĩ.

Đang định rón rén ra ngoài thì thấy vợ sếp Tùng lao đến tát vào má trái của Mỹ Anh một phát kêu giòn. Vì lực quá mạnh, cô ta ngã ra đất.

Mọi người bên bên ngoài chứng kiến thì kinh hồ, có nhiều người muốn nhìn cho rõ hơn nên đã tiến đến gần sát cửa phòng.

- Tôi không có hỏi cô? Tôi còn chưa tính sổ với cô đó. Tôi biết cô đã làm gì đừng tưởng qua mắt được tôi. – Chị Trang nói

Minh Tùng thấy thế liền lao tới đỡ Mỹ Anh dậy, rồi nhìn vào má trái của cô ta. Thấy cô ta nức nở thì hỏi:

- Em có làm sao không? – Rồi quay qua –Cô bị điên à? Đúng, tôi qua đêm ở nhà cô ấy đấy. Làm sao? Bởi vì cô như thế này nên tôi mới chán ghét cô đấy.

Nói rồi lấy tay đẩy ngã vợ anh ta xuống đất, sau đó còn tính tiến tới đánh vào mặt người đã đầu ấp tay gối với anh ta mấy năm.

Thấy vậy, bằng thân thủ của người đã luyện võ lâu năm, cô lao tới chặn cánh tay anh ta lại: " Đàn ông không được đánh phụ nữ" rồi hất tay anh ta ra.



Không động thủ được nên tức tối, anh ta hét lên:

- Tôi dạy vợ của tôi liên quan gì đến cô, cút ra ngoài - Rồi lao lên tính lôi chị Trang đang được cô đỡ lên tới gần nhưng cô nhanh chân hơn 1 bước, nắm tay anh ta lại rồi bẻ ngước ra sau.

- Không phải chuyện của tôi nhưng khi anh tính đánh người trước mặt tôi thì đã là chuyện của tôi rồi.

Một vài người thấy thế thì lao vào can ngăn anh ta lại. Minh Ngọc thì tiến lên an ủi chị Trang thì òa khóc.

Mỹ Anh thấy thế nên không dám lên tiếng, chỉ lặng lẳng thút thít trong âm thầm.

Khi đã bình tĩnh lại, chị Trang tiến lên túm vào cổ tay Mỹ Anh và hỏi:

- Mày đã làm gì chồng tao?

Mỹ Anh nét mặt hơi đổi nhưng trở lại bình thường rất nhanh. Cô ta tội nghiệp nói:

- Chị nói gì em không hiểu?

Bảo Trang dùng sức bóp chặt cổ tay của cô ta rồi nói tiếp:

- Tao hỏi mày đã làm gì chồng tao? Cái thứ dơ bẩn mày đã bỏ bùa gì lên người chồng tao.

Minh Tùng định lao lên nhưng mọi người khống chế ta lại. Anh ta hét hét:

- Cô bị điên phải không? Bỏ tay Mỹ Anh ra.

Thấy thế Mỹ Anh òa khóc lên:

- Chị nói gì em không hiểu. Chị bỏ tay ra làm em đau.

Biết cô ta không chịu nói nên chị Trang lôi cô ta lại bàn làm việc, tay kia với lấy ly nước chưa uống hết đang để trên bàn. Chị ta đưa lên mũi ngửi, một mùi tanh bốc lên. Mặt mày chị ta xám xịt đưa tới trước mặt cô ta:

- Tôi hỏi cô đây là gì? Cô bỏ bùa dơ vào trong nước rồi pha cho chồng tôi uống đúng không.

Lúc sáng sau khi tới công ty thì cô ta có đi rót nước cho sếp Tùng bằng chính cái ly kia – cái ly mà chính chị Trang đã mua cho chồng để nhắc nhở anh ta uống nước thường xuyên.

Những người xung quanh không hiểu mô tê gì cả qua mặt nhìn nhau. Duy Anh rất thích tìm hiểu về các chuyện tâm linh kì bí nhíu mày nói:

- Bùa dơ còn được gọi là bùa kinh nguyệt, thường được sử dụng bởi phụ nữ muốn mê hoặc đàn ông. Thời xưa thì các cung nữ thường sử máu khỉ khi sinh đẻ - Huyết linh vào bình rượu tối rồi hạ thổ 100 ngày, sau đó đem pha với thần sa để vẽ bùa trên lá bối và viết với tên tuổi đối tượng rồi đối lên hòa vào nước cho đối tượng uống. Còn ngày nay thì bùa này được làm bằng cách đốt bông băng vệ sinh với máu kinh lần đầu rồi cho đối tượng uống. Thường nó sẽ hiệu nghiệm từ 1 tuần đến một tháng tùy theo số lượng máu kinh được uống vào. Đây là một loại bùa xấu xa hại người mà gái mại dâm hay dùng để lôi khéo khách. Những người bị dính loại bùa này tính khí sẽ thất thường, mặt mày xám xịt, nhu cầu sinh lý cao. Luôn phải ở cạnh người bỏ bùa mà không thể rời xa.

Dứt lời, mọi người đều đưa mắt lại nhìn Mỹ Anh.

Gia Hân không ngờ ở giữa chủ nghĩa xã hội này lại có một chuyện phản khoa học như loại bùa này sao.

- --------------------------------------------------

Mộng Miên: Nếu thấy hay thì cho mình sao của các bạn ạ.