An Bài

Chương 38




Trong nhóm chat thì mọi người vẫn đang rô rảm bàn luận, tin nhắn nhảy ra liên tục khiến cô không biết phải chen chân vào nói như thế nào.

Bất ngờ có tin nhắn mới hiện ra, là Quốc Thiện gửi tin nhắn cho cô.

Anh ấy bảo cuối tuần này anh ấy rảnh và cũng xin lỗi cô bởi vì không thể trả lời tin nhắn của cô sớm hơn được. Những vụ việc được chuyển qua tổ của anh đang phải cần gấp rút điều tra, vì để muốn càng tìm được nhiều manh mối càng tốt cho nên mấy người trong tổ phải chia nhau ra đi tìm hiểu các vụ án có tình tiết giống nhau ở khắp cả nước để có một cái nhìn tổng quát nhất và tìm được càng nhiều sự liên kết càng tốt.

Cô cũng cảm thấy không có việc gì, dù sao cũng đã lớn cả rồi, không còn là kiểu bắt buộc người đối diện phải trả lời tin nhắn ngay lập tức, ai cũng có công việc của riêng mình cả. Nhưng mà những người mà cuồng điện thoại vẫn đăng story vẫn đăng post bình thường nhưng mà không trả lời tin nhắn của cô thì lại là một chuyện khác.

Cô trả lời được rồi hẹn sẽ nhắn tin địa điểm và thời gian trước một ngày cho anh, sau đó cô tắt điện thoại để đi vệ sinh cá nhân trước khi ngủ.

Gia đình cô Giang đã về lúc nãy rồi, trước khi đi cô cũng đã từ cửa sổ phòng ngủ để nhìn xuống chào gia đình cô ấy trước khi về. Đúng là có anh em sống gần nhau có khác, lúc nào có việc gì cũng cùng nhau làm, có gì ngon cũng cùng nhau ăn. Chả bù cho nhà ngoại của cô – một gia đình có truyền thống hiếu học, mẹ và cậu học rất giỏi, nhưng mà mẹ cô thì tiếp tục ở trong thành phố rồi làm giáo viên còn cậu cô thì Nam tiến để có nhiều cơ hội để phát triển hơn rồi định cư ở đó.

Mấy năm trước thì cậu cũng đã đưa ông bà ngoại vào Nam sinh sống cùng, cho nên ở thành phố này chỉ còn mình mẹ cô. Đương nhiên anh chị em họ hàng thì vẫn có nhưng mà cũng không bằng bố mẹ cùng em trai ruột. Nhiều khi cô hay hỏi là mẹ có hối hận khi ở đây một mình mà không có người thân cận nhất không, mẹ cô lại nói không phải có 2 chị em chúng mày cùng với bố chúng mày sao.

Không biết sau này sẽ thế nào nhưng cô luôn muốn cô với Beo ở gần nhau để có chị có em. Như vậy thì phải vui biết mấy.

oOo.

Sau khi sửa mặt xong thì cô không có dùng khăn mặt để lau nước trên mặt, bởi vì lúc còn mới tập tành skincare thì cô đọc một được một bài báo là một cô idol nào đó ở bên Hàn có 1 tip dưỡng da là không sửa dụng khăn mặt và để mặt khô tự nhiên. Sau đó cô thực hiện mẹo này và trở thành thói quen từ đó đến giờ.

Trong lúc chờ mặt khô, cô chống tay vào thành cửa sổ nhìn ra ngắm trăng sao, lâu lâu thì có một lần cô sẽ trở nên mộng mơ như thế. Khác với những ngôi nhà khác thì cửa sổ phòng cô không có thanh chắn. Lúc còn nhỏ thì vẫn còn nhưng mà sau đó thì qua một hồi đấu tranh, cô đã được cho phép tháo nó ra rồi.

Ngồi lên băng ghế gỗ lót nệm sát của sổ, cô tựa đầu trên bắp tay ngồi ngắm ánh trăng khuyết bán đang tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Ánh trăng hắt lên nước da trắng của cô khiến khuôn mặt cô như được tráng thêm một lớp men sứ mượt mà.

Chuyển mắt đến cây bồ đề đang dần chuyển lá sang màu vàng, cô thấy một bóng đen đứng dưới gốc cây, ánh trăng lọt qua các khe lá chiếu rọi khiến bóng đen lúc mờ lúc ảo. Hơi giật mình dụi mặt, bóng đen vẫn đang còn ở đấy.

Mở cửa phòng chạy ra phía ngoài sân, không cần phải tốn thật nhiều thời gian để cô lao ào xuống tới nơi bởi vì giờ này, bố cô vẫn chưa đóng cửa.

Lúc xuống tới gốc cây, bóng đen đã đi đâu mất, cô đi vòng quanh gốc cây một vòng, vẫn không thấy bóng đen kia đâu. Bất chợt, có một tiếng gọi cô ở phía sau lưng:

- Con tìm ta à? - Ở trên bộ bàn ghế đá dưới tán lá, cô một ông cụ râu tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền hậu, sau lưng ông có lóe một vài tia kim quang nhỏ nhỏ.

- Cho hỏi ông là... - Cô chậm chậm tiến lại gần, thả bước xuống băng ghế đối diện và vẫn chăm chăm nhìn lấy ông lão ở phía đối diện.

- Không ngờ có một ngày ta lại được nói chuyện với người trong nhà một lần nữa. Ta cũng là một thành viên trong gia đình này, nhưng mà mọi người không biết được sự tồn tại của ta thôi.

"Thành viên trong nhà? Hay là ma quỷ trú ngụ trong vườn nhà mình nhỉ?" – Gia Hân nghĩ. Thầy Long thường nói với cô rằng, trong một mảnh đất thì ngoài có sự trú ngụ của gia tiên, thần tài và thổ địa thì cũng có thể có sự tồn lại của ma quỷ. Họ trụ ngụ lâu năm ở đó mà khó có thể nào đuổi đi được.

- Nhưng mà tại sao những ngày trước con không thấy ông chứ?

- Con không thấy ta là phải. Ta luôn trú ngụ trong thân cây này, sao con có thể thấy được chứ.

- Chả lẽ ông là ma cây? – Cô bất ngờ hỏi.

Không ngờ cô có thể gặp ma cây sớm như vậy. Trong quyển sách mà thầy Long đưa cho cô có miêu tả một loại ma là con người, nhưng mà vì dục vọng và ham muốn đã trốn không xuống địa phủ mà tồn tại ở nhân gian. Tuy nhiên, việc một linh hồn ở mãi trên nhân gian sẽ khiến cho mặt trời thiêu đốt dần dần linh hồn đó khiến nó suy yếu và có thể bị tan biến bất cứ lúc nào.

Để tránh việc đó xảy ra, những linh hồn đó lựa chọn những thân cây thích hợp với tuổi đời lâu năm để làm nơi trú ngụ, vừa để tránh ánh nắng mặt trời, vừa là nơi thuần âm tuyệt vời để tu luyện. Cho nên, có rất nhiều trường hợp dù cố gắng thế nào cũng không chặt cây đó được bởi vì có năng lượng tâm linh ngăn cản. Và thường thì rất nhiều cây bị sét đánh vào thiêu rụi, bởi vì thiên lôi phái hiện được ma quỷ trú ngụ ở đó và tìm cách tiêu diệt nó*.

Ngày này thì mọi người vẫn thấy những thân cổ thụ ở dọc các tuyến đường được quét vôi trắng. Một phần là vì ngăn cho mối mọt làm hại cây, một phần nữa là ngăn cho những linh hồn cư trú vào các thân cây khiến cho việc thi công cây xanh bị trì hoãn.

Thầy Long kể cho cô, nhiều năm trước thì có một gia đình có một cây thị cổ thụ khá to ở trong nhà của họ. Bởi vì họ muốn đào móng xây nhà ở chỗ đó cho nên muốn chặt cái cây kia đi. Tuy nhiên, dù có dùng rìu hay cưa máy đi nữa thì cũng không thể nào đốn hạ được, đỉnh điểm là người thợ chặt cây mà họ thuê về còn bị cành cây rơi từ trên cây xuống đánh vào người ngất đi, cho nên không ai dám nhận việc đốn hạ cây này nữa.

Vì khá lo lắng cho nên người nhà đó tìm đến ông. Ông biết được là ở thân cây đó có trú ngụ một con đại yêu có năng lực siêu phàm, đã tu luyện hơn 300 năm. Mặc dù trú ngụ trong nhà họ nhưng không hãm hại họ mà ngược lại còn giúp họ làm ăn ngày một phát đạt. Nhưng mà đối với những nhà xung quanh thì không dễ chịu như thế, mỗi ngày một trận cãi vã, mỗi tuần một trận đánh nhau, và mỗi tháng thì có tai nạn vừa và nhỏ. Luân phiên tuần tự như thế, không có ngày này dứt.

Họ khẩn cầu ông ấy đuổi con quỷ ấy đi, nhưng ông chỉ chỉ họ cách cho nó thêm ít nhang khói để cầu xin đừng đi phá làng phá xóm. Cô hỏi ông vì sao thì ông bảo, ma quỷ rất mang thù, cây thị là nhà của nó, nếu chặt cây phá nhà rồi đuổi nó đi thì nó sẽ quay về báo thù, toàn bộ nam đinh nhà đó chắc chắn sẽ không thể toàn mạng.

Cô nghĩ là giờ biết cũng đã biết rồi cho nên có lẽ người nhà đó sẽ hằng ngày sống trong kinh sợ hoặc tệ hơn nữa, nếu người đó ham mê tiền tài thì chả há nào lại không dựa dẫm vào một "thần đèn" ở trong nhà để cầu được ước thấy sao.

Nghe cô thắc mắc, thầy Long chỉ cười nói: "Giàu nghèo ắt đã có số. Nếu dù tác động ngoại lực để mong tiền tài thì chưa chắc có số để hưởng đâu. Với lại, cũng chỉ là con ma mượn nhà thôi, cũng không có năng lực thông thiên gì đâu." Nghe vậy cô chỉ gật gù rồi không thắc mắc gì nữa.

- Ta không phải là ma cây, ta là thần cây. Nói chính xác là cây bồ đề này là ta, ta là cây bồ đề. Sau một quá trình dài sinh trưởng thì ta đã thu nhận được tinh hoa của trời đất để tu luyện hóa hình được. Ta mang năng lượng của đất trời, không mang năng lượng của yêu ma quỷ quái.

- Nhưng mà việc tu luyện của vạn vật đơn giản vậy sao? Chỉ cần một thời gian là có thể hóa hình được à?

- Không đơn giản vậy đâu. Điều đầu tiên phải là những cây có thời gian sinh tồn lâu năm và không bị các linh hồn khác chiếm đóng. Điều thứ hai là phải ở một nơi có nhiều linh khí đất trời. Và điều cuối cùng là phải gặp được một người yêu quý và dành tình cảm cho mình. – Ông nói một hơi dài.

Đáng lẽ ông ấy không thể hóa hình như mà gặp được một cậu bé đã yêu mến, bảo vệ ông khỏi bị đốn hạ, luôn là người kể chuyện và tâm sự với thân cây già cỗi này như ông. "Cậu bé ấy đã cho ra linh hồn." – ông ấy nói.

Cô đang tính hỏi cậu bé này là ai thì nghe bố cô nói vọng từ trong nhà vọng ra:

- Con đang nói chuyện với ai dưới gốc cây bồ... - Bố cô đang nói nửa chừng thì tự nhiên dừng lại. Ông tiến tới chỗ cô đang ngồi rồi đặt mông xuống bên cạnh.

- Có phải con đang nói chuyện với ông ấy không? – Ông Mạnh nhìn cái cây kia rồi hỏi cô.

Cô im lặng không trả lời nhìn bố cô như đang hồi tưởng gì đó. Trong đầu ông trán đầy những kỉ niệm lúc còn bé.

Hồi còn nhỏ, ông Mạnh và cô Giang chỉ có thể ở trong nhà cùng chơi với nhau bởi vì bố mẹ ông sau khi từ quân ngũ trở về xin đi làm kinh tế cho nên rất bận rộn. Mỗi ngày, ông với em gái thường hay ùn những đống lá bồ đề thành đống rồi nhảy lên đó hoặc dùng lá để ném nhau. Có những lúc có chuyện tâm sự thì ông luôn ra gốc cây ngồi tựa rồi kể ra hết để cho với bớt đi nỗi buồn.

Từng ngày từng ngày cứ thế trôi đi cho đến khi ông lên cấp 3, bố ông quyết định chặt cái hạ cái cây ấy đi để mở rộng sân. Lúc đấy đã thuê hẳn người tới để cưa rồi đào gốc nhưng mà may sao, hôm đó được cho nghỉ về sớm, ông đã ngăn bố mình lại và khóc lóc không muốn bố chặt cây đó đi. Hết cách, ông chỉ nhờ người cắt gọn cái các cành để tránh vươn vào nhà hàng xóm cũng như đỡ gió bão làm gãy cành bay vào nhà.

- Bố vẫn luôn coi cái cây này là thành viên trong nhà, luôn luôn vậy. Sau cái hôm tránh được bị chặt đi ấy, bố mơ một giấc mơ. Một ông lão đi tới để cảm ơn bố, sau đó chạm tay vào đầu bố chúc bố một cuộc đời suôn sẻ. Có lẽ bởi vì thế cho nên quá nửa đời người của bố chưa trải qua khó khăn và bất trắc nào khủng khiếp cả.

Ông cụ ngồi bên cạnh vẫn mỉm cười ngồi nghe chăm chú những gì bố cô nói. Trước khi trở lại với thân cây, ông nói:

- Ta cũng cảm ơn cậu vì đã không coi ta như một thân cây vô tri vô giác. Cảm ơn cậu rất nhiều. – Nói rồi ông biến quay trở về với thân xác thật của ông ấy.

Bố cô hơi sững người hỏi:

- Lúc nãy con có nghe thấy gì không?

- Nghe thấy gì chứ, chắc bố nghe nhầm rồi. – Nói rồi cô chạy vào nhà.

Phía sau lưng cô, ông Mạnh vẫn nhìn theo sau đó ông bật cuồi:

- Còn biết nói dối nữa cơ đấy. – Nói xong ông ngước lên thân cây đã nhuộm đầy ánh trăng. – Tôi cũng phải cảm ơn ông vì đã luôn tồn tại ở đây.

Nói xong ông bước vào nhà và đóng cửa lại. Sau lưng thì cái cây sừng sững đang rung rinh dưới ánh trăng, không ai biết là do gió thổi quay hay là nó đang reo lên vì vui sướng.