An Bài

Chương 32




Sau khi Thành Dương gào khóc được một hồi thì Linh Lan xót em trai nên nhìn qua hướng cô hỏi:

- Bây giờ phải làm sao mày ơi? Con bé sẽ quay lại để giết em tao mất.

- Anh vừa gọi bên tổ đặc biệt thì thấy cô bé này đang nằm trong hồ sơ vụ án mà bọn anh mới thành lập mới đây. Một tuần này thì người nhà của mấy học sinh trường Phan Chu Trinh lên báo án là con của họ bị đe dọa đến tính mạng. Mặc dù có cả camera giám sát ghi lại, nhưng mà đối tượng tình nghi không phải người nên đã chuyển qua tổ của anh. Hiện tại thì không biết những cô cậu học sinh đó có liên can gì đến cô bé Diễm Phương này hay không, nhưng mà nặng nhất trong số đó là một cậu bé bị đẩy ra khỏi cửa sổ từ tầng 3, hiện tại bị chấn thương cột sống và đang hôn mê. Nếu cô bé kia không dừng tay lại chắc sẽ dính đến mạng người.

Nghe anh nói vậy thì mọi người đang hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề hơn. Cô bé kia bị dồn đến bước đường cùng nên đã lựa chọn kết thúc sinh mạng. Sau khi mất rồi cũng muốn trả thù những người đã hại chết cô ấy dù trực tiếp hay gián tiếp hay không.

Gia Hân lôi ra một lá bùa còn lại trong túi rồi đưa cho Thành Dương:

- Trước hết em cứ cầm lá bùa này đi, mấy ngày nay thầy của chị phải đi Quảng Ninh để tham dự hội nghị rồi cho nên hiện tại không thể giúp em được. Lá bùa này sẽ giúp em xua đuổi tà ma. Diễm Phương là cô bé đáng thương cho nên phải ngăn cô bé lại trước khi trên tay dính mạng người. Chị nghe thầy chị nói là những linh hồn mang sát nghiệt sẽ bị Hỏa Ngục đốt cháy linh hồn theo tội nghiệt. Nếu dính dáng đến nhiều mạng người thì bị đốt đến hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Nói rồi cô nghĩ nghĩ một lúc rồi nói tiếp:

- Để chị tìm hiểu xem có cách nào để thanh trừ oán khí, dẫn cô bé ấy vào luân hồi được không.

Nói rồi cô tháo sợi giây đeo ở trên tay phải xuống. Nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy vòng tay được kết từ sợi dây vải màu đỏ và được luồn thêm vào 3 đồng xu cổ có lỗ vuông ở giữa, với mặt Dương được quay lên trên.

- Sợi dây này trước lúc đi thầy con đã đưa cho con làm vũ khĩ trừ tà tạm thời, nhưng mà con cũng chưa có rành ngòn nghề nào cả. Cho nên mọi người cứ dùng để treo tạm ở trước của phòng của Thành Dương để trấn giữ yêu ma để chờ khi thầy của con về. Ba đồng xu này chứa đựng năng lượng âm dương cho nên sẽ ma quỷ sẽ không lại gần. Hi vọng sẽ hữu hiệu.

Nghe cô nói xong, Linh Lan ôm chầm lấy cô, cảm động nói:

- Miêu à, nếu không có mày thì nhà tao không biết giải quyết làm sao. Mày là cứu tinh của cả nhà tao đó. Tao cảm ơn mày nhiều lắm.



Gia Hân vỗ vỗ đầu cô ấy nói:

- Bạn bè mà, cảm ơn gì chứ. – Nhưng mà cô nhớ ra điều gì đó. – Sao tay mày trống trơn vậy? Vòng ngọc của mày đâu? – Lúc cô ấy nhào tới ôm cô, cô thấy lạ là cổ tay cô ấy không có bị cấn bởi vòng ngọc mà cô ấy hay đeo. Khi hai người ở phòng giáo viên ở trường cô ấy, Gia Hân vẫn thấy cô ấy đeo nó mà.

- Tao không biết nữa. Mấy hôm trước tao tính tháo ra để tham dự hội đánh bóng chuyền. Không biết tao để đâu rồi mà tìm không ra. Chắc mấy hôm nữa là tao tìm lại được thôi. – Cô ấy sụt sịt nói.

Cô ấy có một vòng tay lam ngọc rất hay đeo. Trong một lần đi chợ đồ cổ, cô ấy thấy nó rồi mua luôn. Vòng tay lam ngọc này giá khá là rẻ, bọn cô còn hay đùa là vòng này chắc làm từ ngọc vỡ nên mới rẻ như thế, chứ màu sắc của nó không tầm thường chút nào.

Sau khi an bài xong xuôi thì hai người từ xin phép tạm biệt để trở về nhà. Lúc ra khỏi cổng thì cô cảm giác thấy có một ánh mắt tức tối nhìn chằm chằm vào cô. Quay đầu lại nhìn thì cô bé Diễm Phương ấy đang đứng tại ngã tư sát căn nhà của Linh Lan, vẫn luôn dõi theo bóng lưng của cô.

Thấy cô quay lưng lại nhìn thì cô bé mở khẩu hình miệng như nói gì đó. Cô đọc được là: "Cứ đợi đấy."

oOo.

Về tới nhà cũng đã gần 10 giờ tối, Gia Hưng vừa mới kết thúc bữa tối xong. Dạo này không biết có chuyện gì mà cậu thường xuyên về muộn.

Vừa lúc cô chạy xuống bếp để lấy ly nước thì đang thấy cậu ấy pha cho mình một ly cà phê đậm đặc.

- Giờ này còn uống cà phê nữa à? Sao đợt này em đi làm về khuya vậy?– Cô hỏi.

Gia Hưng xoay các cái cổ tê cứng vì ngồi một tư thế trước máy tính, ngáp ngắn ngáp dài trả lời:

- Từ hôm đi team building xong thì nhóm của em cứ báo nghỉ ốm liên tục. Cho nên để chạy cho kịp dự án thì phải tăng ca. Tối nay chắc em phải viết chương trình cả đêm mới kịp tiến độ.

Vừa nói xong thì giọt cuối cùng từ máy pha cà phê cũng chảy xuống. Cậu đưa tay cầm ly cà phê tính đi lên lầu trước nhưng khi đi qua người Gia Hân thì cô ấy kêu lên:

- Đứng lại.

Nghe thấy vậy, cậu ấy quay lưng lại nhìn, mặt nhăn lại muốn hỏi cô có việc gì.

Cô nhìn nhìn khuôn mặt của Gia Hưng rồi nói:

- Ừm... Dạo gần đây mày có gặp hồ ly tinh à Beo?

Vì đang chờ xem cô nói gì cho nên Gia Hưng đứng nhấp một ngụm cà phê. Nghe cô nói vậy, cậu ấy bị sặc khiến cà phê chảy ngược lên khoang mũi, phải ho sặc sụa ra mấy hồi mới bình thường lại được:

- Chị có bệnh à?



- Dạo gần đây chị có nghiên cứu nhân tướng học, thấy mặt mày của mày có vài tia đỏ hồng biểu thị dính tới vận đào hoa rồi. Kèm theo đó, mặt mày nhìn giống túng dục quá độ lắm. Mắt đầy tơ máu, quầng mắt thâm, mặt hốc hác. Nhìn này – Cô đưa tay hất hất mái tóc rối xù của Gia Hưng rồi nói – Tóc nó hói dần rồi đó em.

- Mày nói lung tung gì đấy. Chỉ biết nói huyên thiên là giỏi. – Gia Hưng chưa kịp nói gì thì một bàn tay đã đánh vào lưng cô. Vừa đúng lúc mẹ cô đi ra khỏi phòng, vừa hay nghe thấy cô nói chuyện với Gia Hưng.

- Lớn tướng rồi nói chuyện cho đàng hoàng vào. Không giống con nhà ai hết trơn. – Sau khi lấy cái túi xách để ở ngoài phòng khách, bà nói rồi đi vào phòng đóng cửa cái rầm, ngăn cách hai chị em chó mèo này ở ngoài.

- Chị có bệnh thì đi khám đi. Đây là biểu hiện chung của dân IT đó được không. Hi vọng sau này chị Miêu lấy một chàng rể hói đầu nhé chứ đừng ở đây báng bổ mái tóc thần thánh của em. - Nói rồi tức giận dậm chân huỳnh huỵch lên lầu.

Mặc dù là có nói đùa với em trai nhưng mà việc cô nói có một phần là sự thật. Cô thấy trên đầu của em trai cô có luồng khí màu đỏ hồng nhàn nhạt, nó không có chứa luồng âm khí cường thịnh, nhưng mà cô cảm giác nó có một tí yêu lực.

Trong cuốn sách mà thầy Long đưa cho cô có giải thích qua về những màu sắc mà Đạo sĩ có thể dùng để phân biệt các thể loại yêu quái. Trong đó có nói là: "Màu đỏ hồng chủ cho Mị lực, thường xuất hiện ở các loài yêu quái có năng lực thu hút, hấp dẫn người khác. Đôi lúc, Mị lực là bẩm sinh, giống như loài Hồ ly tinh sống thành bây đàn ở trong núi sâu. Nhưng đôi lúc, Mị lực có thể được tu luyện bằng cách hút dương khí hoặc thông dâm với con người. Tuy nhiên, cách tu luyện tà ác này khiến cho Mị lực không được thuần khiết, làm cho màu sắc cơ bản của Mị lực sẽ ngả sang màu hồng phấn."

Do đó, em trai cô có thể dính tia Mị lực này của Hồ ly tinh rồi. Mặc dù cô đã thấy được ghi chép cũng như hình ảnh trong phòng lưu trữ, nhưng mà với năng lực hiện tại cô không biết rõ nó có ảnh hưởng như thế nào đối với Gia Hưng. Để chờ thời gian nữa cô sẽ cố gắng học hỏi thêm chút ít để giải quyết việc này cho em trai. Nhưng trước hết chắc có lẽ phải chờ thầy Long về để cô xin thêm một lá bùa phòng thân cho em trai, tránh cho những rủi ro không cần thiết.

Nghĩ rồi cô tắt hết điện lại rồi chạy nhanh lên trên phòng. Không biết Quốc Thiện đã về đến nhà chưa, cô phải nhắn tin hỏi mới được.

oOo.

Trong phòng họp, không khí im lặng thật đáng sợ, ngay cả một tiếng muỗi vo ve tưởng chừng như có thể phá tan bầu không khí này. Mọi người đều nhìn lên màn hình TV lớn được treo trên tường chính giữa phòng họp.

Bất chất một loạt tiếng ồ lên xé toạc cả không gian, âm thanh lớn đến nỗi mọi người đang làm bên ngoài cũng có thể nghe thấy được.

- 100 nghìn tim, chúng ta làm được rồi. – Duy Khánh hét lơn.

Sau bao ngày làm việc và sáng tạo không biết mệt mỏi thì team của cô đã đạt được mục tiêu của tháng khi có video đầu tiên được 100 nghìn tim. Quả ngọt rất xứng đáng so với những gì mà team cô và mọi người đã bỏ ra.

Thời gian trước những tưởng là mọi kế hoạch vạch ra sẽ đi vào ngõ cụt, nhưng mà bây giờ những điều trước mắt đã chứng tỏ rằng: "Chỉ cần hăng say làm việc, quả ngọt tự khác sẽ tới."

- Nhân tiện đây thì để chúc mừng team Kinh dị đã đạt được OKRs (là phương pháp quản trị bằng mục tiêu và kết quả) của tháng, trưa nay anh mời cả công ty sang cửa hàng pizza phía đối diện ăn trưa nha. – Minh Tùng hào phóng nói

Đáp lại lời anh ta là một tràng hoan hô không ngừng nghỉ. Nghe mọi người hào hứng như vậy, anh ta nói tiếp:

- Tuy nhiên, đây chỉ là những bước đầu mà thôi, còn cách OKRs quý một khoảng cách rất xa, cho nên, anh hi vọng mọi người tiếp tục cố gắng hết mình. Mục tiêu của mình là gì?

Nghe anh nói vậy, mọi người đồng thanh trả lời:



- Sáng tạo là không hết gạo.

Nghe mọi người trả lời, anh ta gật đầu đồng tình. Liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử được treo trên tường rồi nói tiếp:

- Cũng gần tới giờ cơm trưa rồi, mọi người về hoàn thành nốt công việc rồi đúng 11 giờ 30 chúng ta xuất phát nhé. Còn Gia Hân ở lại, anh muốn bàn chút việc.

Mọi người lục đục kéo nhau thu dọn đồ đi ra khỏi phòng họp, Gia Hân thì chuyển chỗ gần sát với ghế bên cạnh ghế chủ tọa mà Minh Tùng đang ngồi:

- Anh xem phương hướng phát triển content tháng tới của tụi em rồi, là phải triển những mẩu chuyện kể bằng video liên quan đến các loại bùa ngải. Anh thấy hiện tại nó hơi kén người xem đấy. Không biết ý định của bọn em về phương hướng phát triển này như thế nào?

Nghe anh ta hỏi vậy, cô trả lời:

- Bọn em đã bàn bạc lại với nhau rồi. Tụi em sẽ không hướng đến những nội dung chỉ mang tính chất câu view mà hướng đến những giá trị mà những nội dung của bọn em mang lại. Hiện tại có rất nhiều người lợi dụng những mánh khóe và bí thuật cổ xưa để hại người, anh cũng trực tiếp là nạn nhân, và gia đình em cũng đã từng gặp phải. Cho nên, bọn em nghĩ nếu nội dung mang thêm tính giáo dục nữa thì sẽ có ý nghĩa hơn.

Nghe cô trả lời như vậy, Minh Tùng đáp:

- Cũng đã có phương hướng rõ ràng nhưng mà chỉ mới dừng lại ở mức suy đoán cũng như mong đợi thôi cho nên cứ bắt tay vào làm rồi có vấn đề thì điều chỉnh liên tục cũng được. Anh cũng có nghe Quốc Thiện nói về mấy hội nhóm đen rồi, không ngờ lại có nhiều người ham muốn các loại bùa chú gây hại cho người khác. Nghĩ lại thì vẫn còn sợ, nếu vợ anh không mê tính thì chắc bây giờ Cam đã không được sống với đầy đủ bố mẹ rồi. Lúc trước anh còn hay mắng vợ anh đồng bóng nữa chứ. – Nói xong anh ta bật cười.

- Mà em không tính suy nghĩ lại à? Em họ của vợ anh là trai độc thân hàng chất lượng cao đấy.

- Em cảm ơn ý tốt của anh. Xin phép em ra ngoài trước. – Nói rồi cô thu dọng đồ đạc rồi ra ngoài không chút do dự, để lại Minh Tùng trong phòng chỉ còn biết lắc đầu thở dài.