An Bài

Chương 28




Ting ting.

Điện thoại báo hiệu có tin nhắn mới.

Bước chân ra khỏi nhà tắm, Gia Hân một tay cầm chiếc khăn lau lau tóc một tay với lấy chiếc điện thoại để ở tủ đầu giường. Nước chảy ra từ trên tóc xuống sàn nhà kêu tí tách, màn hình điện thoại sáng phản chiếu lên khuôn mặt sắc sảo từng đường nét.

Là tin nhắn Zalo từ Quốc Thiện, kéo lên trên thì tin nhắn cũ nhất anh nhắn là gần 10 ngày trước.

[Vụ việc chiều này không khiến em sợ chứ?]

Gia Hân biết là anh đang nói đến việc nào, cô cũng hơi hoảng sợ khi nhìn thấy cái xác đó nhưng mà không bất ngờ bằng việc cô có thể nhìn thấy những luồng khí đen vờn quanh thân thể đang trương phình ấy.

Cô nhắn tin lại:

[Nói thật đây là lần đầu tiên em nhìn thấy xác chết nhưng mà thần kinh em cũng thô lắm.]

[Không sao là được rồi.]

Sau khi anh trả lời xong thì màn hình vẫn đang hiện người bên kia đang nhập tin nhắn nhưng mà khoảng một lúc lâu mới có tin nhắn mới được gửi tới:

[Những ngày này em ra đường cẩn thận nha. Bây giờ trị an không còn bình thường như trước nữa đâu.]

Nghe anh nói vậy thì cô mới nhớ lại là bữa trước đi ăn thì nhóm bọn cô có nói đến chuyện là bên trên đã thành lập tổ chuyên án về điều tra, chắc Quốc Thiện cũng biết đến tin này cho nên nói với cô biết để đề phòng chăng?

[Em nghe là bên cảnh sát đã lập ban chuyên án rồi. Có nghiêm trọng lắm không anh?]



Người bên kia đã đọc tin nhắn nhưng mà qua một hồi lâu vẫn chưa có nhắn tin lại cho cô. Gia Hân cũng hiểu là mấy dạng thông tin như thế này thuộc kiểu nội bộ, các ít người biết càng tốt cho nên anh phải nghĩ xem phải nói với cô như thế nào cho mới hợp lý.

Không ngồi chờ tin nhắn của anh nữa, cô với tay lấy tấm bùa cũ đang đặt gọn gàng ở trên bàn. Tối hôm qua cô đã chắc chắn là cô đã bỏ tấm bùa vào trong túi xách rồi mà nhỉ, hay là cô quên ta. Để tránh việc hay quên cho nên cô quyết định gấp gọn nó vào trong ví tiền cô hay sử dụng luôn để tránh việc thất lạc.

Mở máy tính ra vào trang blog cá nhân của cô, những ngày bận rộn vừa qua khiến cô quên mất rằng lâu rồi mình chưa viết nhật kí. Công việc đã dần dần đi vào quỹ đạo, việc luyện tập thì vẫn diễn ra thường xuyên tuy chưa mang lại nhiều hiệu quả nhưng mà cô sẽ luôn cố gắng để không bỏ cuộc giữa chừng.

Sau khi viết khoảng 1000 từ thì tin nhắn của tới.

[Không ngờ tin này đã được lan truyền ra ngoài rồi sao. Bởi vì thời gian vào ngành chưa lâu cho nên anh được điều động vào ban chuyên án đó. Thông tin chi tiết anh không thể nói rõ cho em được nhưng mà nếu không có việc gì gấp gáp thì em nên hạn chế ra ngoài đường vào ban đêm nhé.]

Cuối cùng thì anh vẫn không cho cô câu trả lời rõ ràng. Nhưng mà thôi, mỗi người lại có những nỗi khổ khác nhau, sự cảm thông và không tò mò cũng là điều tiên quyết để giữ gìn một mối quan hệ lâu dài.

[Vâng ạ.]

Rồi đầu bên kia gửi lại một tin nhắn chúc ngủ ngon sau đó cuộc trò chuyện ngắn ngủi cũng kết thúc.

oOo.

Hôm nay là một buổi tối mát mẻ, ánh trăng khuyết lúc mờ lúc tỏ nấp sau từng đám mấy. Trẻ con vẫn như thường ngày được bố mẹ dẫn ra sân chơi của khu công viên cười đùa ríu ríu làm rộn cả một khoảng sân.

Gia Hân nắm tay mẹ đi cùng đi dạo tiêu cơm. Lâu lắm rồi 2 mẹ con mới dành thời gian cho nhau như vậy. Lúc trước công việc cũng như nhiều thứ xảy ra khiến cho mọi người không có thời gian để thư giãn, vừa hay tối nay hai mẹ con đều rảnh nên rủ nhau đi dạo vòng quanh.

Hàng xóm xung quanh đây đều biết nhau cả cho nên đoạn đường từ nhà cô đến khu vực công viên này phải dừng lại chào hỏi và nói chuyện liên tục. Mẹ cô thì cười tít cả mắt trò chuyện với hội chị em ở trong khu, còn Gia Hân thì chỉ đứng một bên cười cười hóng chuyện. Nếu ai hỏi câu gì khó quá đại loại như sắp lấy chồng chưa thì cô chỉ cười cười đáp lại vì đã có mẹ cô giải vây cho cô rồi.

Đừng thấy mẹ cô lúc nào cũng hối cô cưới chồng, mỗi khi họ hàng hay hàng xóm hỏi tới chuyện của cô thì mẹ cô hay nói: "Nó còn dại lắm. Em/chị tính để nó ở nhà một thời gian để rèn giũa đã chứ tuổi này mà lấy chồng thì xấu mặt với nhà thông gia." Rồi cười cười nói lảng sang chuyện khác.

Lúc nào nghe mẹ cô trả lời một cách xuất sắc như thế này, Gia Hân luôn giơ ngón cái với mẹ ở trong lòng: "Đúng là người đẹp Liên luôn hiểu con".

Lúc tới công viên, mẹ cô lại bỏ cô ngồi ở nơi ghế đá một mình rồi chạy tới hội chị em bạn dì đang tập nhảy Cha cha cha ở khu vực trung tâm, nghe nói chuẩn bị có giao lưu gì đấy giữa các phường cho nên đang tập luyện gấp rút lắm.

"Mẹ ơi, nãy mẹ mới than là chưa làm xong giáo án đấy ạ." – Trợn tròn mắt nhìn mẹ cô chạy nhay như một cơn gió tới hòa nhập vào điệu nhạc xập xình mà không quan tâm đến đứa con gái đang ngồi một mình này, Gia Hân than thở trong lòng.

Cô thở dài nhìn chung quanh, đây là nơi mà lúc trước cô đã gặp hồn ma của ông cụ ở đây. Mặc dù vẫn còn hơi bị ám ảnh bởi kí ức lúc đó nhưng mà hiện tại, có tấm bùa của thầy Long đưa cho nên cô cũng đỡ sợ hơn phần nào.

Liếc tới cột đèn mà ông ấy đứng ngày hôm đó, cô chợt thấy, hồn ma ấy vẫn đứng ở chỗ kia, mắt nhìn chằm chằm vào cô. Hơi giật mình lảng tránh, tay với vào trong túi áo sờ lấy tấm bùa, Gia Hân lấy một hơi thật sâu rồi thở ra, cô quyết định tới nói chuyện với ông ấy.

Thầy Long nói rằng, việc hiện tại cô có thể nhìn thấy một số linh hồn bất kì là bởi vì cô có duyên với họ và họ đang cần cô giúp đỡ. Khi cô có sức mạnh đồng nghĩa với việc cô có trách nghiệm phải giúp đỡ những hồn ma đang lạc lối và cần sự chỉ đường. Gia Hân cô sẽ cố gắng.

Tính quay người tiến tới nơi có hồn ma đang chực chờ nhưng cô lại thấy không còn ai đứng ở đó cả. Ánh đèn đường vẫn chiếu sáng một khu vực nhưng linh hồn tưởng chừng vẫn ở đấy thì đã mất hút.

Vội vàng nhìn xung quanh thì không biết từ lúc nào, ông ấy đã đứng sau lưng cô một khoảng cỡ 5 mét với khuôn mặt vẫn lạnh tanh vào đôi mắt trắng dã không ngừng nhìn chằm chằm vào cô.

Gia Hân nuối nước bọt, đứng dậy khỏi ghế và can đảm nhìn lại ánh mắt không có cảm xúc kia nhưng trong lòng vẫn luôn lẩm bẩm " Đừng sợ, đừng sợ". Nhưng mà cô vẫn sợ quá đi mất.



Hồn ma tính dịch chuyển tới sát gần cô thì như bị một đụng phải một bức tường vô hình rồi bị bật ra khá xa. Nhưng hình như hồn ma này không chịu bất cứ tổn thương gì cho nên toan tiến lại gần thêm lần nữa.

Bất thình lình cô hét lên:

- Đừng tiến lại đây.

Tiếng hét vang vọng cả công viên khiến mọi người đang ở xung quanh dừng hết mọi việc nhìn lại cô trong đó có cả mẹ cô. Thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình như vậy, cô hơi ngại ngùng nói:

- Vừa nãy thấy con chuột cống to quá chạy lại gần nên con mới hét lên dọa nó. Không có chuyện gì đâu, mọi người cứ tiếp tục.

Rồi cô cười cười ra vẻ xin lỗi.

Cô nghĩ: "Nếu mà mình nói chuyện với ông ấy ở đây thì mọi người sẽ tưởng mình bị điên mất thôi."

Nhưng cô đột nhiên nhớ ra, trong lúc cô với lấy lá bùa trước khi ra khỏi nhà, cô luôn tiện đem theo chiếc airpod mà cô hay dùng. Vừa với tay lôi airpod đeo vào tai vừa bước qua hồn ma đó rồi nói:

- Ông đi theo con.

Gia Hân tới một chiếc ghế đá khác vắng người hơn rồi ngồi xuống. Hồn ma cụ già vẫn lẽo đẽo theo sau.

Khi đã yên vị tại chỗ thì cô cất lời hỏi:

- Tại sao ông cứ đi theo con làm gì vậy? Con đâu có quen biết ông và cũng đâu làm việc gì có lỗi với ông đâu.

Thấy cô cất tiếng hỏi, hồn ma thoáng im lặng nhưng sau đó lại ủ rũ nói:

- Ta cũng không muốn làm con sợ nhưng mà ta chỉ muốn con chú ý đến ta thôi.

- Nhưng mà hiện tại ông đã dọa con rồi đấy. – Cô hơi cao giọng nói.

Một vài người nhìn lại chỗ cô nhưng thấy cô tháo tai nghe rồi lắp đeo tai nghe vào lại thì nghĩ chắc cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó cho nên quay lại tiếp tục việc của mình.

Ông lão thấy cô nói vậy thì suy tư một chút, xoay đầu một cái, biến về trạng thái bình thường giống như lúc còn sống, và đương nhiên vẫn với vẻ mặt tái xanh.

- Nhưng mà bởi vì con đã nhìn thấy ta mà. Ta mất hơn 49 ngày rồi nhưng mà con là người duy nhất có thể nhìn thấy ta. – Ông lão già nua nói nhưng mà không quên đứng cách cô một khoảng vừa đủ tránh cho bị ảnh hưởng bởi năng lực của lá bùa.

Nghe ông kể lại thì cô mới biết, lúc cô tới nhà của bà Hoa xem bói với Linh Lan, cô đã nhìn thấy ông, cho nên ông mới đi theo cô để muốn cô giúp đỡ mình. Ông ấy còn lấn cấn chuyện trần gian, cho nên sau 49 ngày ông đã lựa chọn đã không qua cầu Nại Hà. Bởi vì khi ông đã đi qua cầu rồi thì ông không thể thực sự có những tác động lớn đối với thế giới người sống được nữa, ông phải tuân theo luật của âm phủ.

- Con nói thật là con cũng không có năng lực gì ngoài việc có thể nhìn thấy ông đâu. Ông tin chắc là con sẽ giúp được ông chứ?

- Ta cần con giúp ta một việc.



Quay lại quá khứ thì ông có 4 người con, 3 người con trai và một người con gái. Người con gái thì sau khi lấy chồng thì cả hai vợ chồng đều tai nạn giao thông và để lại một đứa con trai nhỏ cho hai vợ chồng ông ấy nuôi nấng vì gia đình bên nội không ai dang tay muốn nuôi nấng đứa trẻ này cả.

Cuộc sống sẽ trôi qua một cách êm ấm nếu như mấy năm trước, vợ của ông không mất sớm. Sau tang lễ thì 3 đứa con trai đùn đẩy không chịu nuôi nấng người cha già này của họ. Cụ bà mất khiến ông yếu đi nhiều, chỉ có đứa cháu ngoại này vừa cán đán việc nhà vừa phải lo đi học. Rất may là nhà họ cũng không phải thiếu tiền cho nên 2 ông cháu không đến nỗi phải khổ sở.

Tuy nhiên, chữ tài đi liền với chữ tai, dù ông đã chia đều gia tài đất đai, ba người con bất hiếu vẫn chạy tới tranh dành căn nhà cuối cùng của ông khi ông ấy vừa mới mất đi. Quá đáng hơn nữa chúng nó lại giám đuổi cháu của ông ra khỏi căn nhà mà hai người đã sống nương tựa với nhau. Đây là căn nhà mà ông định đưa cho đứa cháu làm vốn để cho nó lấy vợ.

Cũng may, trước khi mất ông đã viết một bản di chúc về quyền sở hữu căn nhà này rồi, và cũng đem cất nó cũng sổ đỏ và một sổ tiết kiệm ở một nơi an toàn rồi vì thể nào những đứa đó cũng sẽ nổi điên vì căn nhà này mà thôi. Cho nên ông ấy nhờ cô tìm bản di chúc cùng sổ đỏ căn nhà ấy đưa cho cháu của ông.

- Ông có thể dọa họ mà. Nếu ông dọa họ rồi thì họ sẽ lo sợ mà không tranh căn nhà đó được nữa. – Cô nói.

Ông cụ lớn tuổi nghe vậy chỉ cười trừ:

- Có thể bởi vì chột dạ cho nên chúng nó nên đám tang cũng như 49 ngày của ta làm rất rỉnh rang, tiền bạc đốt xuống nhiều không đếm xuể. Nhưng mà, dù hay dở thế nào, chúng nó vẫn là con của ta, là giọt máu của ta, ta không thể để đến khi ta mất rồi, ta vẫn là nỗi sợ hãi của chúng nó được.

Dù thế nào thì ông cụ vẫn là một người cha già với tấm lòng yêu thương con cái mà thôi. Con dại thì cái mang, cô hiểu được.

- Ông ơi sao ông không đưa nó cho cháu ông trước phải đỡ hơn không? – Cô hỏi tiếp.

- Ta cũng muốn đưa cho nó nhưng mà trước lúc ta mất, nó chưa đủ 18 tuổi và vẫn phải cần người giám hộ, vả lại nó một người thật thà, nghe lời dụ của mấy người thân không bằng lang sói ấy thể nào cũng moi ruột gan ra đưa cho chúng nó. Nay cũng gần sinh nhật nó rồi, ta muốn những thứ ấy coi như là món quà cuối cùng mà người ông ngoại này dành cho nó vậy.

Nghe ông nói vậy, cô suy nghĩ một lúc rồi nhận lời. Đôi khi cô nghĩ, tình thân là một thứ vô cùng thiêng liêng và cao cả, tuy nhiên khi nghe chuyện này thì cô mới nhận ra, con người sống vì một cái lợi trước mắt mà tình thân chẳng còn.

Cô cũng không thể từ chối lời khẩn cầu của một người ông tuyệt vời như vậy được.

oOo

Mộng Miên: Tôi có một cô bạn, sẵn sàng ủng hộ tất cả mọi thứ của tôi nhưng mà truyện của tôi, cô ấy mới đọc tới chương 5. Hỏi kĩ mới biết là cô ấy ở một mình sợ ma, đọc truyện của tôi không có ngủ được. Cho nên tôi muốn hỏi là có thật sự truyện mình đáng sợ không vậy? Nó vẫn bình thường mà đúng không mọi người.