An An Của Anh

Chương 5: Không phải không muốn hỏi, mà là sợ nghe câu trả lời sẽ đau lòng




Hạ An thất thần suy nghĩ. Lúc này Minh Thành và Hoàng Thiên đã rời đi tiếp tục tìm Thi Ý, chỉ còn Hạ An và Hà Nhi, cô ấy an ủi cô.

Vài tiếng sau đó Thi Ý đã được tìm thấy và đang cấp cứu trong bệnh viện, may mà chị ấy không sao, cô áy náy vì chuyện đó nên đã đến thăm.

Vừa gặp, Hạ An đã xin lỗi Thi Ý vì chuyện trước đó, Thi Ý cũng không trách cô. Vừa lúc đó Hoàng Thiên đẩy cửa vào nhìn thấy cô thì nhíu mày, sau đó không vui cất giọng.

- Cậu lại tính làm gì nữa?

Nghe anh hỏi vậy thì cô tức giận vô cùng, sao anh lúc nào cũng nghĩ cô độc ác.

- Tôi chẳng làm gì cả. Chỉ vào thăm chị ấy một lát.

Nói rồi cô định rời đi nhưng lại bị chị ấy giữ lại nói chuyện, cô không thích lắm liền giằng tay ra rời đi.

Nhưng không ngờ chị ấy vì bị cô giằng tay ra mà ngã xuống đất.

Hoàng Thiên thấy vậy liền vội vàng chạy đến đỡ Thi Ý, sau đó quay qua lớn tiếng mắng cô.

- Cậu còn nói là không làm gì?

Cô không bình tĩnh được nữa liền nói lại.

- Tôi cũng đâu có đẩy chị ta mà cậu lại mắng tôi. Hơn nữa tôi cũng rất muốn biết ai mới là bạn gái của cậu. Là tôi hay chị ta.

Hoàng Thiên bất ngờ với câu hỏi của cô, liền cứng họng im lặng. Thi Ý thấy vậy liền lên tiếng giải vây, đang định nắm tay cô kéo đến chỗ Hoàng Thiên liền bị cô nói.

- Chị đừng chạm vào tôi.

Tuy cô không ghét Thi Ý nhưng cũng không thể thích được. Hoàng Thiên nghe cô nói vậy liền tức giận.

- Cậu đừng có mà quá đáng. Chị ấy đã làm gì cậu chứ?



Hạ An liền cười nhưng méo mó còn xấu hơn cả khóc nói.

- Vậy được, cậu nói cho tôi biết rốt cuộc là cậu yêu ai đi, thì tôi sẽ không làm xuất hiện trước mặt chị ta nữa.

Anh nghe vậy thì liền tức giận đáp lại.

- Đúng vậy. Người tôi thích là Thi Ý, cậu đã vừa lòng chưa.

Cô đã sớm biết đáp án nhưng vẫn không tránh khỏi đau lòng. Thật ra lúc để tìm kiếm Thi Ý, cô có điều tra qua chị ta, thì ra hôm anh uống say chính là hôm chị ta kết hôn. Chỉ là hiện giờ mối quan hệ Thi Ý và chồng không được tốt lắm nên mới về nước lâu vậy vẫn chưa rời đi.

Thế ra cô chỉ là ngẫu nhiên được anh chọn trong lúc thất tình thôi, thế vậy mà cô lại còn vui hơn trúng số độc đắc.

Nghĩ rằng có lẽ anh đã bắt đầu thích cô rồi, thế nhưng không phải tất cả là do cô tự suy diễn thôi. Hạ An cũng chẳng còn gì nói nữa, trách cứ sao, cũng chẳng được gì, cô đau lòng nói.

- Vậy chia tay đi.

Anh chỉ nói được, cô nghe thế cũng cười nhạt rời đi.

Cảm giác lúc đó của cô thật sự rất phức tạp, đau lòng có, nhưng nhiều hơn vẫn là sự thất vọng. Cô không ngờ anh lại ích kỉ như thế, anh không yêu cô nhưng lại muốn hẹn hò với cô vì để thỏa nỗi lòng thất tình sao?

Thật ra cô có một câu muốn hỏi anh, nhưng lại chẳng đủ can đảm để hỏi.

- Trong suốt thời gian qua, anh có một chút tình cảm nào với cô không?

Nhưng vẫn là không hỏi, có lẽ trong lòng cô đã có sẵn đáp án. Thôi thì không nên khiến bản thân tổn thương hơn.

Không ngờ tình yêu đầu đời của cô lại chỉ là người thay thế. Tự bản thân cảm thấy chua xót cho chính bản thân mình.

...

Sau khi ra khỏi bệnh viện Hạ An liền không kiềm được mà khóc nức nở. Người đi đường nhìn cô như sinh vật lạ, nhưng cô vẫn chẳng hề quan tâm, vẫn cứ khóc. Cứ thế mối tình đầu của cô kết thúc.

Một tháng sau cô nhận được giấy trúng tuyển của trường đại học, cô liền rời nhà lên một thành phố khác học đại học. Cứ thế cô và anh chưa gặp lại nhau lần nào nữa.

Hai năm đầu cô cũng có nghe về tin tức của anh. Vì anh nên hai năm đó cô cũng không đi họp lớp. Tới năm 3 đại học cô nghe tin Hoàng Thiên sang Anh du học. Cô liền nghĩ thầm, có lẽ là anh sang bên đó để gặp Thi Ý, vì chị ấy cũng ở Anh và cô nghe nói chị ấy cũng đã ly hôn rồi.

Năm 3 đại học cô đi thực tập nên cũng không có thời gian đi họp lớp, tới năm 4 là năm cuối lại càng không có thời gian đi.

Mãi năm nay cô mới chịu đi vì nghĩ anh vẫn còn ở Anh, không ngờ anh đã về và cũng đi họp lớp.

Cứ mải suy nghĩ mà người bên cạnh gọi cô nãy giờ cô vẫn không trả lời.

- An An em nghĩ gì mà thất thần vậy?

Lúc này cô mới thoát khỏi những hồi tưởng đó nhanh nhảu đáp lời.



- À không có gì đâu anh. Mà sao anh lại biết em ở đây thế?

Hạ Thần nghe vậy thì trả lời.

- Anh vừa gặp mặt khách hàng, vô tình đi ngang qua thì thấy em.

Hạ An đã hiểu chỉ ừ một tiếng. Hạ Thần chính là anh trai của cô. Anh ấy quanh năm ở nước ngoài nay mới về nước, thế nên lúc trước Hoàng Thiên cũng chưa từng gặp. Có lẽ vì vậy mà anh mới nghĩ Hạ Thần là bạn trai cô.

Cũng thật buồn cười, ngay chính hiện tại gặp lại anh, cô cũng chẳng biết là còn yêu hay đã hết. Nhưng có một chắc chắn cô vẫn chưa quên, chính là những tổn thương năm đó.

Hạ An biết mọi chuyện điều là do cô tự nguyện yêu anh, chính vì thế tổn thương cũng là do cô chọn. Nhưng chính anh là người cho cô hy vọng sau đó lại tàn nhẫn dập tắt một cách tàn nhẫn.

Giá như ngay lúc cô bỏ cuộc anh không vì buồn rầu mà nói.

- Chúng ta yêu nhau đi.

Chính anh là người nói câu đó, nhưng cũng chính anh sau đó lại nói.

- Người anh yêu là chị ấy, không phải cô.

Có phải là rất tàn nhẫn không? Hạ An là yêu anh thật lòng mà, tình cảm của cô đáng lẽ phải được nâng niu trân trọng cớ sao lại trở nên như thế chứ.

Sau buổi họp lớp đó lòng cô có chút dậy sóng nhưng cũng mau chóng bình yên như bình thường.

Cô là một cô phóng viên nhỏ làm ở một công ty truyền thông có tiếng. Với ngoại hình xinh đẹp dễ thương, ăn nói lại khéo, hòa đồng nên cô mau chóng có được thiện cảm của đồng nghiệp. Nhưng cũng không tránh khỏi có một số đồng nghiệp ghen tỵ, ghen ghét cô.

Đúng là xinh đẹp rất có lợi ích, đi đến đâu cũng được chào đón, giúp đỡ, nhưng có một chút phiền phức đó là cũng có khá nhiều người đi theo tán tỉnh cô. Cứ mỗi lần như thế Hạ An đều phải nói khéo từ chối.

Hôm nay cô được giao cho việc phỏng vấn một ca sĩ nam mới từ nước ngoài về. Người này nghe nói khá là bí ẩn, chủ yếu là hoạt động ở nước ngoài, trong nước gần đây mới hot. Cô vừa đến nơi hẹn phỏng vấn thì người kia và trợ lý của anh ta đã có mặt ở đấy.

Hạ An không dám chậm trễ liền chào hồi rồi bắt đầu công việc. Lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt người kia. Quả thật là rất đẹp trai, mũi cao, mày rộng, khuôn mặt có chút mềm mại trẻ con, nhưng khuôn mặt này cô nhìn có chút quen.

Thấy Hạ An cứ nhìn mình mãi thì Quốc Huy liền lên tiếng.

- Cô không tính bắt đầu công việc sao?

Bị hỏi như thế có chút ngượng ngùng, nhưng cô cũng mau chóng bắt đầu công việc. Mọi thứ chuẩn bị xong cô liền hỏi anh ta mấy câu hỏi đã được soạn sẵn, Quốc Huy trả lời ngắn gọn. Cuộc phỏng vấn cũng kết thúc.

Hạ An thu dọn đồ chuẩn bị rời đi thì lại bị Quốc Huy gọi lại.

- Khoan đã.

Hạ An nghe tiếng gọi liền quay lại, rất nhanh Quốc Huy đã tiến tới trước mặt cô, anh cúi thấy người nhìn cô một cách trực diện có hơi gần, sau đó giọng điệu như kiểu giận dỗi nói.



- Em không nhận ra anh thật đấy à?

Hạ An nghe thế thì liền tròn mắt nhìn anh không hiểu gì, Quốc Huy nhìn cô như thế thì có chút buồn cười nói.

- Anh là anh bánh bao của em đây.

Lúc này cô mới nhận ra anh, thì ra anh chính là người bạn thường chơi với cô lúc nhỏ, nhưng năm anh 10 tuổi thì đã cùng gia đình ra nước ngoài.

Từ đó cô cũng không gặp lại anh, đã qua lâu rồi, hơn nữa lúc trước anh béo ú tròn xoe, lúc nào cũng lúc nào cũng lẽo đẽo theo cô chơi đùa, ai biết được bây giờ trưởng thành lại khác nhiều đến thế, thân hình có chút gầy nhưng vẫn rất soái, đặc biệt ăn điểm ở khuôn mặt yêu nghiệt cùng giọng hát trầm ấm. Kiểu mà mấy fan bạn gái hay khen, nghe mà muốn mang thai lỗ tai í.

Đã thế ngay từ đầu anh đã nhận ra cô nhưng vẫn cố tình giả bộ không quen còn làm cô xấu hổ, đúng thật là đáng trách. Nhưng nể tình bạn từ thời thơ ấu, nên cô sẽ bỏ qua lần này. Hạ An vui vẻ liền nói.

- Là anh thật sao?

Câu hỏi có hơi vô tri, nhưng thôi kệ, buộc miệng nói ra thì anh cũng phải trả lời.

Anh thấy cô đã nhận ra mình liền đến xoa đầu cô một cái rồi tỏ vẻ giận dỗi.

- Em không nhận ra anh, khiến anh rất đau lòng đấy.

Hạ An nghe vậy cũng không chịu thua, dẩu môi đáp lại.

- Tại anh bây giờ rất khác lúc trước, sao em biết chứ?

Nghe cô nói vậy anh cũng không trêu chọc cô gái nhỏ này làm chi. Lỡ như không may chọc cô xù lông nhím thì người hứng chịu chắc chắn là anh.

- Em đi ăn trưa cùng anh được chứ?

Quốc Huy vẫn như ngày nào, dù trêu chọc nhưng vẫn biết điểm dừng, hơn hết còn rất hiểu ý cô. Bụng cô cũng đang kêu gào từ nãy đến giờ, có người mời cô liền đồng ý.

- Dạ.