An An Của Anh

Chương 3: Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn




Ngày hôm sau, Hạ An vẫn đi học như thường nhưng gặp mặt Hoàng Thiên là cô lại tránh đi, cô rất rối không biết đối mặt thế nào.

Lúc tan học cô định chạy thì đã bị anh túm lại kéo đến sau trường nói chuyện. Cô thì bối rối không biết nói gì, còn anh thì vẫn lạnh lùng như bình thường.

- Sao cậu lại chạy nhanh thế?

Hạ An nghe anh hỏi thế thì ấp úng.

- Tôi...tôi...muốn về nhà.

Nói rồi cô định chuồn đi nhưng anh lại lên tiếng.

- Chuyện hôm qua, xin lỗi.

Nhắc đến chuyện hôm qua cô lại đỏ mặt, ấp úng đáp lời.

- Không sao.

Anh lại nói tiếp.

- Vậy cậu không muốn làm bạn gái tôi à.

Cô nghe vậy càng rối hơn ấp úng lên tiếng giải thích.

- Không....không phải.

Nghe vậy, Hoàng Thiên đột nhiên muốn trêu ghẹo cô nhóc trước mặt, giọng ngả ngớn hỏi lại.

- Vậy là muốn đúng chứ?

Hạ An bị câu hỏi của Hoàng Thiên làm xấu hổ hơn, hấp tấp trả lời.

- Cũng không phải...mà cũng, thôi cậu đừng hỏi mình nữa.

Hoàng Thiên nhìn cô gái trước mắt bị mình trêu ghẹo đến ăn nói cũng lộn xộn liền cảm thấy cô cũng đáng yêu. Nhưng ý nghĩ ấy rất nhanh liền bị anh dập tắt, anh bắt đầu nghiêm túc trở lại nói.

- Vậy cứ như lời hôm qua tôi nói đi.

Anh nói rồi cũng rời đi để lại cô ngơ ngác.

Thế là kể từ ngày đó cả hai trở thành người yêu, nhưng không có công khai chỉ có một vài bạn bè thân thiết biết thôi. Cả hai quen nhau cũng rất yên bình, anh tuy vẫn lạnh lùng, nhưng đối với cô đã tốt hơn trước rất nhiều, cuối tuần cũng đồng ý cùng cô đi chơi. Chỉ cần có vậy cô đã hạnh phúc đến nỗi sắp bay lên trời mất rồi.

Thế nhưng dường như quá dễ dàng cũng đồng nghĩa sẽ bền lâu. Cả hai quen được 5 tháng thì bắt đầu có vấn đề.

Vào một cuối tuần, bạn bè chơi chung cùng tụ họp ăn uống, nhưng hôm ấy lại có thêm một người khác nữa. Chị ấy tên Phạm Thi Ý nghe nói là bạn thanh mai trúc mã của Hoàng Thiên hơn bọn cô 2 tuổi, và vừa kết hôn vài tháng trước.

Lúc đầu nghe nói là thanh mai trúc mã của anh, cô có hơi lo lắng, nhưng nghe chị ấy đã lấy chồng thì lại yên tâm một phần.

Hôm ấy mọi người nói chuyện rất vui vẻ, chị ấy cũng rất khéo nói chuyện, nhóm bạn của anh ai cũng thân thiết với chị ấy.

Ngỡ tưởng chỉ có vậy, nhưng không vấn đề bắt đầu xuất hiện. Trong một lần Hạ An qua nhà kiếm Hoàng Thiên, vô tình thấy được một cảnh tượng mà có lẽ cả đời này cô cũng chẳng thể quên. Anh và Thi Ý ôm nhau, hình như chị ấy còn đang khóc, còn anh thì đang dỗ dành chị ấy.

Hạ An có hơi sốc khi thấy anh dịu dàng như vậy, đây là lần đầu cô nhìn thấy Hoàng Thiên dịu dàng với một người con gái.

Ngay cả đối với cô, anh cũng chưa từng dùng hành động như thế. Bỗng chốc trái tim cô nhói lên một hồi, cô không dám vào, biết Hoàng Thiên đối với Thi Ý có phần đặc biệt nhưng không nghĩ lại quá mức như thế.

Hạ An vẫn là không có can đảm đi vào, cô chạy thật nhanh về nhà trong tâm trạng vô cùng bối rối, hình ảnh hai người họ ôm nhau thắm thiết cứ thế hiện ra trong đầu cô. Nhưng Hạ An lại luôn dặn bản thân phải tin tưởng anh.

Nhưng mọi chuyện xảy ra trước mắt, dù cô có lòng tin tưởng rất lớn vào anh thì cũng không tránh khỏi đôi lúc sẽ có suy nghĩ lung tung.

Cả ngày hôm đó Hạ An cứ như người mất hồn, làm việc gì cũng không xong. Cô đã suy nghĩ rất nhiều nhưng là vẫn chẳng biết nên làm gì, rồi cứ thế lại bỏ qua chuyện này.

Cô và anh vẫn là mối quan hệ kia, nhưng cô dường như không còn tự nhiên như trước. Thi Ý vẫn mãi ở đây, cô khó hiểu tại sao chị ấy lại ở đây lâu như thế, còn chồng chị ấy thì sao?

Có một lần cô không nhịn được tò mò liền hỏi về chồng chị ấy. Nhưng vừa nhắc đến chồng thì sắc mặt Thi Ý liền thay đổi, trả lời cô cũng rất qua loa. Sau đó cũng vì chuyện này Hoàng Thiên đã nhắc nhở cô không nên hỏi mấy câu như vậy nữa, chính vì vậy lại càng khiến cô tò mò hơn.

Sau đó Hạ An cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ vớ vẩn vì sắp tới cô phải thi tốt nghiệp. Rồi kì thi cũng đi qua, trong lúc đợi điểm thi, thời gian này trùng hợp cũng sắp tới sinh nhật của anh.

Đây chính là sinh nhật đầu tiên sau khi cả hai ở bên nhau, thế nên cô rất mong chờ và muốn tạo bất ngờ cho anh.

Gần đây vì bận học nên cả hai cũng rất ít gặp nhau. Hơn nữa mỗi lần cô và anh đi chơi đều có sự xuất hiện của Thi Ý, khiến cho cô rất mất tự nhiên. Nói đúng ra thì Hạ An cứ như là bị ra rìa, Hoàng Thiên là bạn trai cô, nhưng người ngoài nhìn vào lại cứ nghĩ anh là bạn trai của Thi Ý.

Hạ An đã rất tủi thân vì chuyện này nhưng vẫn nhịn, cô cũng chẳng biết tại sao mình lại phải nhịn, có lẽ là vì cô hiểu rõ, dù cô có giận dỗi thì cũng vô ích. Hơn hết là không muốn mất đi mối quan hệ hiện tại.

...

Hôm nay chính là sinh nhật của Hoàng Thiên. Hạ An đã thức từ rất sớm chuẩn bị đồ ăn, bánh kem, sau đó là thuê một chiếc bàn ở một quán nhỏ, loay hoay cả buổi chuẩn bị, trang trí mọi thứ.

Món quà sinh nhật cô tặng cho anh là một bức tranh nhỏ do tự tay vẽ anh. Hạ An hẹn Hoàng Thiên ở quán lúc 7h tối. Cô muốn có không gian hai người nên dặn anh chỉ một mình tới, anh cũng đồng ý.

Tối hôm đó cô chuẩn bị mọi thứ xong xuôi ngồi chờ anh. Nhưng đợi mãi lại chẳng thấy anh tới, lúc này đã hơn tám rưỡi, cô cũng đã gọi cho anh nhưng không ai bắt máy, cô lo lắng sợ anh xảy ra chuyện.

Hạ An vẫn tiếp tục gọi, hên sao lần này đầu dây bên kia đã bắt máy.

Hạ An thấy vậy liền vội vàng cất giọng lo lắng hỏi.

- Cậu không sao chứ?

Nhưng đáp lại cô là một giọng nữ nhẹ nhàng.

- Là Hạ An sao? Hoàng Thiên đang bận, em đợi một lát em ấy xong việc, chị kêu em ấy gọi lại cho.

Hạ An như chết sững ngay tại chỗ, nhanh chóng cúp máy luôn. Thì ra anh không đến là vì đang ở cạnh Thi Ý. Lúc này cô đã không gắng gượng nổi nữa mà nước mắt không ngừng rơi. Cô cứ ngồi thế đến hai tiếng sau. Không phải chỉ đơn giản ngồi đó vô hồn, mà hai tiếng này chính là cơ hội cô cho anh cũng như cho chính mình.

Thế nhưng càng hy vọng lại thêm thất vọng. Những tưởng sau cuộc gọi kia anh đã nhớ ra là cô vẫn đang chờ anh, nhưng lại được Thi Ý nghe. Không biết chị ta có nói lại cho anh không, nhưng dù thế nài thì có lẽ trong lòng anh cô chẳng có chút vị trí nào. Vì vậy mới chẳng có chút bận tâm mà nhớ đến cuộc hẹn này.

Thời gian đã quá muộn, một nhân viên quán ra nói với cô là quán phải đóng cửa rồi.

Thế là Hạ An lại lững lững ra về. Cô cứ đi, cứ đi mãi, chẳng biết phương hướng ra sao, bỗng trời đổ cơn mưa, cô cũng chẳng quan tâm vẫn cứ đi. Người cô lúc này đã ướt sũng, khuôn mặt vẫn vô hồn bước đi, cô cứ đi như thế suốt 1h đồng hồ. Đến khi cơ thể không chịu nổi nữa liền ngất đi.

Lúc Hạ An tỉnh đã là ngày hôm sau và đã đang ở nhà mình rồi. Thì ra là ba mẹ thấy cô về muộn nên đã đi tìm. Cô lại thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ. Lúc này mẹ cô bước dô ân cần hỏi han.

- Con cảm thấy thế nào rồi?

Cô giật mình quay lại nhìn mẹ lắc đầu không sao, sau đó nói.

- Con xin lỗi đã để ba mẹ lo lắng rồi.

Lúc này không biết tại sao cô lại rất muốn khóc, nỗi ấm ức bao lâu nay cứ thế ùa về, cô ôm lấy mẹ khóc nức lên, mẹ thì vẫn ôn nhu xoa lưng an ủi cô, cảm giác rất ấm áp, đúng vậy chỉ có ba mẹ là tốt nhất.

Sau ngày hôm đó, cô luôn né tránh anh, bởi vì cô chẳng biết khi gặp anh thì nên làm gì, trách mắng hay bỏ qua mọi chuyện, tiếp tục bình thường, cô chẳng biết nên làm thế nào. Cứ thế tiếp diễn hơn một tuần.

Tâm trạng của cô ngày nào cũng như người mất hồn, Hà Nhi cũng thấy biểu hiện khác lạ đó của cô. Cô ấy liền bắt cô kể, cuối cùng cô cũng kể hết cho cô ấy nghe.

Có lẽ nói ra sẽ nhẹ lòng hơn, Hà Nhi nghe vậy thì rất tức giận hai người kia. Cô ấy cũng đã sớm phát hiện hai người đó mối quan hệ không bình thường rồi. Nhưng nhìn Thi Ý cũng không đến nỗi trà xanh nhưng sao lại xảy ra những chuyện như thế.

Có lẽ vấn đề không chỉ nằm ở chị ta mà là của Hoàng Thiên, có lẽ cậu ta không yêu Hạ An. Hà Nhi đã nhận thấy điều này từ khi cô và anh quen nhau. Tuy anh có tốt với cô hơn trước, nhưng lại không giống những người bình thường khi yêu, mới đầu nghĩ rằng do anh lạnh lùng với chưa yêu bao giờ mới như thế. Nhưng thực ra không phải, nhìn cách anh đối xử với Thi Ý xem, rất dịu dàng cưng chiều.

Hà Nhi không muốn Hạ An phiền lòng nên mới không dám nói ra. Nhưng Hà Nhi biết có lẽ Hạ An cũng nhận ra nhưng vì yêu nên mới mù quáng nhẫn nhịn, đúng là khổ mà. Hạ An xinh đẹp lại hiểu chuyện như thế nhưng sao lại yêu trúng tên hách dịch như Hoàng Thiên chứ, thật là tức chết mà.