Bỗng dưng Thi Ý mềm giọng nói.
- Hạ An, cho chị xin lỗi chuyện lúc trước.
- Khi ấy tâm lý của chị thực không ổn định. Chị ngay từ đầu đã biết Hoàng Thiên đối với chị có chút khác thường, sau đó chuyện hôn nhân xảy ra vấn đề, đúng lúc đang trong tình cảnh khó khăn lại gặp được Hoàng Thiên. Mặc dù Hoàng Thiên đối với chị vẫn rất tốt, nhưng sự xuất hiện của em đã cho chị biết, tình cảm trước kia của Hoàng Thiên đối với chị giờ đã khác.
- Đáng nhẽ lúc ấy chị nên mừng cho Hoàng Thiên tìm được hạnh phúc của mình. Nhưng không chị lại ích kỉ, cảm thấy vô cùng ghen tỵ với em.
- Chị ngày đêm suy nghĩ cách chia rẽ cả hai, cuối cùng cũng thành công, chị tưởng rằng sau khi em rời đi, Hoàng Thiên sẽ trở lại yêu chị như lúc trước. Nhưng không chị hoàn toàn sai rồi, em ấy vẫn đối xử tốt với chị nhưng mãi mãi chỉ con chị là một người chị gái.
- Sau đó chị trở lại Anh, khi nghe tin Hoàng Thiên cũng sắp qua Anh du học theo lời gia đình, chị vẫn còn chút ảo tưởng. Thế nhưng khi chị cố tình tìm đến, em ấy đã thẳng thắn từ chối chị. Kể từ đó không lần nào gặp lại nữa.
- Gần đây về nước mới gặp lại, thế nhưng đã không còn giống lúc trước.
Thi Ý nói xong câu này liền nở nụ cười chua xót, nhưng thấy cô nhìn thì lại bình tĩnh nở nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói.
- Chị rất quý em, cũng như Hoàng Thiên. Chị biết lúc trước là Hoàng Thiên có lỗi với em. Nhưng chị chắc rằng em ấy đã rất hối hận vì việc đó, hơn nữa em ấy là thực sự yêu em.
Ngừng một lát Thi Ý lại nói tiếp.
- Chị biết nói về vấn đề này có thể em không thích. Nhưng chị muốn khẳng định lại, hiện tại chị và Hoàng Thiên chỉ là bạn bè không hơn.
- Lúc trước Hoàng Thiên có thể suy nghĩ chưa thấu đáo, chưa xác định rõ tình cảm của mình. Nhưng hiện tại cả hai cũng trưởng thành, suy nghĩ cũng chính chắn hơn, cũng đưa ra lựa chọn cho bản thân. Chị không phải đang cố tình nói tốt cho Hoàng Thiên. Chị là thực sự muốn cả hai có thể cho nhau cơ hội nếu còn yêu. Đừng để giống như chị, có hối hận cũng không thể quay lại.
Thi Ý nói xong thấy sắc mặt Hạ An thay đổi khi nghe câu cuối, thế là chị ấy lại vội vàng lên tiếng giải thích.
- Em đừng hiểu nhầm câu cuối, câu đấy không phải nói đến Hoàng Thiên. Bởi vì sau lần gặp ở Anh, chị rốt cuộc cũng nhận ra, bản thân chỉ đang ích kỉ, trong lúc khốn khó coi Hoàng Thiên là như phao cứu sinh, chứ thực chất đó không phải tình yêu. Chị đã rất hối hận khi khiến một cuộc tình tốt đẹp phải tan vỡ vì sự ích kỉ của mình.
Hạ An nghe Thi Ý nói thế thì cũng không nói gì, chỉ là có hơi bất ngờ, thì ra người đáng thương cuối cùng trong câu chuyện này không chỉ có cô mà còn có Hoàng Thiên.
Nhưng chuyện Thi Ý lợi dụng Hoàng Thiên không liên quan đến cô, nên không phải vì thế mà anh có quyền tổn thương tình cảm chân thành của Hạ An.
Đúng là chuyện chia tay cũng một phần do sự trẻ con của cả hai, khi ấy chưa đủ thấu hiểu để giải tỏa mọi hiểu lầm. Thi Ý chỉ là một yếu tố khách quan, còn chủ yếu vẫn là do vấn đề của bản thân Hạ An và Hoàng Thiên.
Thi Ý đã nên tiếng xin lõi, cô cũng không phải người nhỏ mọn thù dai, dù sao mấy lời nói của chị ấy cũng có phần đúng, tại thời điểm đó nó cũng giúp cô lại rõ nhiều điều.
Cũng đã qua 4 năm, mọi chuyện cũng qua lâu rồi, cô chẳng còn bận tâm, hơn nữa suy nghĩ cũng chính chắn hơn.
- Chị không cần thấy áy náy. Chuyện đã qua lâu rồi, giữa tôi và Hoàng Thiên nếu còn duyên thì sẽ tự có cơ hội.
Thi Ý nghe câu trả lời có vẻ bình thường nhưng lại hơi xa cách thì hiểu. Đúng vậy, Hạ An lúc trước hay bây giờ đều không muốn thân thiết với Thi Ý. Chỉ là nếu là lúc trước thì sẽ trẻ con mà nói thẳng là không thích.
Còn bây giờ thì không như vậy nữa mà vẫn lịch sự trả lời, nhưng trong câu nói lại có phần lạnh nhạt, khiến cho người khác tự hiểu.
Đúng là thời gian khiến cho Hạ An trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng có một số thứ vẫn không thay đổi, ví dụ như là không muốn thân thiết với chị ấy.
Thi Ý đã hiểu rõ nhưng vẫn muốn nói thêm.
- Chị hiểu. Chị chỉ là mong em có thể cân nhắc cho Hoàng Thiên thêm cơ hội. Trong 4 năm nay người em ấy yêu chỉ có mình Hạ An em. Có thể em ấy không rõ, nhưng chị có thể nhìn ra, người khiến một người lạnh lùng như Hoàng Thiên phải dao động chỉ có mình em. Chị chỉ hy vọng cả hai sẽ được hạnh phúc.
Nói xong Thi Ý cũng tạm biệt cô rồi rời đi.
...
Hạ An lái xe về nhà, suốt dọc đường đi cô cũng suy nghĩ rất nhiều về những lời nói của Thi Ý.
Về đến nhà, Hạ An tìm kiếm Hà Nhi xung quanh nhưng vẫn không thấy cô ấy đâu.
Cô có hơi lo lắng lấy điện thoại gọi cho Hà Nhi, vừa mở điện lên liền thấy tin nhắn của Hà Nhi gửi cho cô.
- An An, mình có việc ra ngoài một lát.
Hạ An đọc xong tin nhắn cũng bớt lo. Cô lấy đồ ăn vừa mua ở siêu thị ra chế biến, làm bữa tối.
...
Ở quán cà phê
Hà Nhi đang ngồi đối diện với Bảo Phúc. Sau một ngày suy nghĩ, Hà Nhi cũng đã có quyết định của bản thân, nên cô đã chủ động hẹn Bảo Phúc ra gặp mặt.
Bảo Phúc từ hôm qua tới giờ không tài nào ngủ được. Lúc anh quay lại đón Hà Nhi thì đã không còn thấy cô ấy nữa. Nghĩ rằng Hà Nhi đã được Hạ An đưa về, thế nên Bảo Phúc liền chạy về nhà. Nhưng chạy về nhà cũng không thấy cô ấy. Thế là Bảo Phúc lo lắng gọi cho Hà Nhi, nhưng cô không bắt máy.
Sau đó anh có gọi cho Hạ An, thì nghe Hạ An kêu Hà Nhi đang ở cùng. Bảo Phúc cũng bớt lo. Anh biết là lần này bản thân có lỗi, nhưng do lúc đưa Thanh Hoa về gặp chút chuyện nên mới quay lại đón muộn, anh cũng không muốn như thế.
Đến chiều, Bảo Phúc nhận được cuộc hẹn của Hà Nhi, anh vui vô cùng. Bảo Phúc vì muốn xin lỗi cô ấy mà chuẩn bị hoa và bánh ngọt mà Hà Nhi thích nhất.
Vừa gặp anh liền tặng cho Hà Nhi rồi xin lỗi.
- Nhi, anh xin lỗi, hôm qua anh có việc nên mới không kịp quay lại đón em, đừng giận anh nữa nhé.
Bảo Phúc tưởng rằng sẽ giống như mọi lần, chỉ cần dỗ một chút là cô ấy sẽ mềm lòng tha thứ. Nhưng lần này có vẻ khác, Hà Nhi nhìn bó hoa lyly cùng bánh kem socola trong lòng chỉ cảm thấy chua xót, sau đó cười nhạt một cái, nhưng cô vẫn lịch sự cầm lấy. Bảo Phúc thấy thái độ lạnh nhạt của cô có hơi kì lạ, nhưng cũng không quan tâm lắm.
Hà Nhi cũng không muốn vòng vo liền nói vào trọng điểm.
- Hoàng Trần Bảo Phúc, em muốn hỏi anh vài câu hỏi, được chứ?
Bảo Phúc nghe cô gọi cả họ và tên mình thì có chút khó hiểu, không biết hôm nay Hà Nhi muốn hỏi gì mà trịnh trọng như thế.
- Em hỏi đi.
Hà Nhi bắt đầu hỏi.
- Chúng ta quen nhau bao lâu rồi.
Bỗng dưng lại nhắc về vấn đề này, Bảo Phúc nghĩ rằng có lẽ là Hà Nhi đang giận dỗi mới hỏi như thế, nhưng anh đang dỗ cô nên vẫn trả lời, không những trả lời mà còn nói rất chi tiết.
- Tính từ lần gặp đầu tiên thì đã năm năm rồi.
Hà Nhi hài lòng, hơi mỉm cười nói.
- Anh nhớ kĩ thiệt đấy. Vậy anh có còn nhớ lúc anh tỏ tình đã nói gì với em không?
Bảo Phúc nhíu mày khi nghe câu hỏi, Hà Nhi đang muốn làm gì mà lại cố tình hỏi mấy câu này, nhưng anh vẫn trả lời.
- Nhớ chứ.
Hà Nhi nghe vậy lại nói tiếp.
- Vậy anh nói lại một lần nữa cho em nghe được không?
Bảo Phúc cũng chiều lòng cô, thậm chí anh còn diễn tả lại cả hành động ngày hôm ấy, ngay cả ánh mắt dạt dào tình yêu cũng không sai.
- Hà Nhi, sau này dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để em phải chịu cứ ấm ức nào. Anh nhất định khiến em hạnh phúc cả đời.
Hà Nhi cười mỉm khi nghe Bảo Phúc nói lại câu nói kia, may quá, anh vẫn còn nhớ. Nhưng đột nhiên sắc mặt cô thay đổi, gỡ cánh tay đang nắm lấy tay mình, nhẹ nhàng cất giọng.
- Vậy anh có nhớ lúc đó em đã nói gì không?
Là Hà Nhi hỏi nhưng cô chưa để anh trả lời mà lại nói tiếp.
- Nếu anh khiến em đau lòng thì em sẽ không yêu anh nữa. Lúc đó em sẽ đi yêu người khác cho anh biết mùi đau khổ.
Nói xong Hà Nhi còn cười tinh nghịch, nhưng giờ đây nụ cười của cô còn pha lẫn chút đau thương. Bảo Phúc nhìn cô kì lạ như vậy liền thấy không ổn, anh nói.
- Em hôm nay bị sao vậy, nói mấy lời kia là có ý gì?
Hà Nhi không trả lời câu hỏi của anh mà nói tiếp.
- Anh và Thanh Hoa rốt cuộc là quan hệ gì thế?
Bảo Phúc bắt đầu không kiên nhẫn, anh có hơi mất bình tĩnh mà nói lớn.
- Hà Nhi, em đừng có hỏi mấy câu vớ vẩn như vầy được không. Anh biết hôm qua không đón em là lỗi của anh, nhưng chuyện anh và Thanh Hoa em đừng cứ mãi lôi ra nói nữa được không. Anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, em đừng có mà ghen bóng ghen gió.