An An Của Anh

Chương 13: Lúc nóng lúc lạnh, thật khó hiểu




Hạ An không có số điện thoại của gia đình anh nên chỉ có thể gọi cho hai người bạn này đến giúp.

Hà Nhi vừa đến thấy cô lo lắng đến sắp khóc liền an ủi. Còn Minh Thành cũng lo lắng không thôi, hỏi cô về tình hình của Hoàng Thiên. Sau đó cô kể lại tình hình lúc ở quán rượu, cô cũng chẳng biết là anh bị gì.

Một lúc sau, bác sĩ bước từ phòng cấp cứu ra nói.

- Ai là người nhà bệnh nhân.

Hạ An liền gấp gáp lên tiếng.

- Là tôi.

Bác sĩ nhìn cô rồi lại nói tiếp.

- Bệnh nhân bị xuất huyết bao tử, nhưng giờ đã an toàn. Người nhà nên chú ý đến việc ăn uống của bệnh nhân, và đặc biệt là không được uống rượu nữa.

Nói rồi bác sĩ rời đi, tiếp đó Hoàng Thiên cũng được chuyển đến phòng bệnh bình thường. Hạ An cũng bớt lo lắng, nhưng cô vẫn ở lại chờ đến khi anh tỉnh.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt của anh mà cô xót vô cùng. Chỉ là trong lòng cô có một thắc mắc nho nhỏ, không biết vì nguyên nhân gì mà hôm nay anh lại uống say đến nỗi nhập viện thế này.

Sáng hôm sau, cô cả đêm không ngủ để trông anh đến nỗi ngủ gục xuống giường bệnh cạnh anh. Hoàng Thiên cũng đã tỉnh, liền thấy cô đang ngủ say, bỗng trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng ngọt ngào.

Anh ôn nhu ngắm nhìn cô gái nhỏ say giấc nồng, gương mặt trái xoan thanh thuần, đôi môi đỏ thẫm mọng nước, lâu lâu lại nhúc nhích lẩm bẩm gì đó trông thật đáng yêu.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện có chút lớn, Hạ An bị tiếng động đánh thức, lim dim đôi mắt thức dậy.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Hoàng Thiên đang nhìn mình, cô chợt nhớ đến nguyên nhân cả hai ở bệnh viện liền lên tiếng quan tâm.

- Anh tỉnh rồi sao, đã thấy đỡ hơn chưa?



Hoàng Thiên vui mừng khi nghe Hạ An quan tâm mình. Nhưng bỗng nhiên lại nhớ đến hình ảnh cô và Quốc Huy ôm nhau, thì niềm vui liền dập tắt, gương mặt bỗng trở nên lạnh nhạt.

Anh không đáp lại lời cô, Hạ An khó hiểu với thái độ của anh, nhưng cũng bỏ qua, liền nói tiếp.

- Anh đã đói chưa, em đi mua cho anh cháo nhá.

Hoàng Thiên lạnh nhạt trả lời.

- Không cần.

Nghe anh trả lời lạnh nhạt, có phần khó chịu, Hạ An tưởng anh vẫn còn đau liền đến gần nói.

- Anh vẫn còn đau sao?

Không biết vì sao nghe vậy Hoàng Thiên lại nổi giận nói lớn.

- Tôi đã nói là không cần, cô không hiểu sao. Hơn nữa với tình trạng hiện tại của cô lại đi chăm sóc quan tâm một người đàn ông lạ như tôi, không sợ người khác hiểu lầm sao? Cô về đi.

Hạ An ngớ người trong giây lát khi bị anh quát, cô lo lắng cho anh cả một đêm vậy mà bây giờ anh lại dùng thái độ đó quát nạt cô.

Hạ An vừa ấm ức vừa tức giận nói.

- Anh bị gì thế, tự dưng lại quát tôi. Được thôi, anh không cần thì tôi đi.

Nói rồi cô bực bội rời đi.

Vừa đi Hạ An vừa lẩm bẩm chửi.

- Tên chết tiệt, tự dưng nổi nóng với mình, uổng công mình lo lắng cho anh ta cả đêm. Ôi! Bực mình chết mất, cái tên ôn thần, tôi cạch mặt anh luôn.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, câu nói của anh khiến cô có phần khó hiểu "tình trạng hiện tại của cô là tình trạng gì? Rồi sợ người ta hiểu lầm, anh ta sợ ai hiểu lầm? Tên này nói chuyện thật khó hiểu".

Còn bên phía Hoàng Thiên, sau khi Hạ An đi, anh liền hối hận khi đã lớn tiếng vô cớ với cô. Muốn lên tiếng níu kéo cô ở lại nhưng không thể nữa. Không phải anh cố ý nói thế, chỉ là bản thân anh rất khó chịu và bối rối khi nghĩ đến cô đã có bạn trai, nhưng lại vẫn quan tâm đến anh.

Anh sợ bản thân sẽ ngày càng lún sâu vào đoạn tình cảm không có kết quả này.

Nhưng khi Hạ An rời đi, anh liền vô cùng trống vắng, đau xót. Nhưng bây giờ nên làm thế nào, tiếp tục theo đuổi sao, đó là điều không thể, bây giờ cô đã có bạn trai, anh không thể là người thứ ba chen chân vào, anh không nên ích kỉ như thế.

Tuy nhiên phải từ bỏ cô là điều khiến anh cũng rất khó để chấp nhận, hiện tại anh vừa rối vừa bất lục không biết nên làm gì.

Vừa lúc này, Minh Thành vào thăm anh, thấy anh cứ đăm chiêu suy nghĩ, thì lên tiếng hỏi.

- Thiên, cậu đang nghĩ gì thế? Hạ An đâu rồi?

Bị câu hỏi của Minh Thành làm cho bừng tỉnh, anh liền đáp lại.



- Cô ấy đi rồi.

Minh Thành có thể nghe được sự buồn rầu trong giọng nói của Hoàng Thiên liền biết chắc chắn là có chuyện liền hỏi.

- Xảy ra chuyện gì sao?

Hoàng Thiên nhỏ giọng nói.

- Không có gì? Mà hôm qua là cậu đưa mình vào viện à?

Minh Thành nghe vậy thì ngạc nhiên đáp.

- Không phải, là Hạ An đưa cậu vào, sau đó gọi mình và Hà Nhi đến. Lúc cậu vào phòng bệnh này thì Hạ An đòi ở lại chăm, còn mình và Hà Nhi thì về.

Ngừng một lát, Minh Thành nhìn nét mặt của Hoàng Thiên đang biến đổi, cảm thấy nhất định vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đó, nghi ngờ nói tiếp

- Không lẽ cậu làm gì khiến người ta giận, đến nỗi bỏ về, không nói gì cho biết à?

Hoàng Thiên nghe vậy lại rũ mắt buồn rầu không nói gì, như thầm thừa nhận lời Minh Thành đoán là đúng, là anh đã khiến cô giận rời đi.

Minh Thành thở dài một hơi rồi lên tiếng.

- Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?

Hoàng Thiên cũng không giấu liền kể lại cuộc đối thoại hồi sáng của anh và cô. Nghe xong, Minh Thành thật sự muốn đấm vào mặt của Hoàng Thiên mấy phát vì sự ngu xuẩn của anh. Nhưng vẫn là nên kiềm chế lại không ra tay, mà chỉ tức giận nói.

- Không muốn theo đuổi nữa hay gì mà ăn nói kiểu đấy. Mình mà là Hạ An là cậu bị đấm bầm mặt rồi đấy. Thức cả đêm chăm sóc cho, mới sáng sớm còn bị đuổi đi.

Nhưng Minh Thành hiểu rõ Hoàng Thiên, có lẽ vì nguyên nhân gì đó mới khiến anh nói như thế. Hơn nữa nguyên nhân tại sao Hoàng Thiên đi uống rượu đến nỗi nhập viện, có lẽ có liên quan đến Hạ An.

Hoàng Thiên bị chửi vẫn không nói gì, bởi vì anh biết là mình sai khi lớn tiếng với cô, còn đuổi cô đi.

Trong khi cô vì anh mà thức cả đêm, đến nỗi ngủ gục bên giường bệnh. Minh Thành thấy anh vẫn không thèm nói gì liền nói tiếp.

- Này, nói rõ xem sao. Rốt cuộc vì sao cố tình nói thế?

Hoàng Thiên suy nghĩ một lát rồi mới quyết định nói ra bằng giọng nói hết sức buồn rầu.

- Hạ An có bạn trai rồi.

Minh Thành vừa cầm ly nước uống cho đỡ khát vì nãy giờ nói hơi nhiều, nhưng chưa kịp nuốt xuống, nghe thấy anh kêu cô có bạn trai liền phun hết nước trong miệng ra, ho sặc sụa.

Minh Thành ho đến nỗi đỏ cả mặt, sau đó bỗng nhiên cười lớn. Hoàng Thiên không vui, nhíu mày.

Lúc này Minh Thành cũng ngừng cười liền nói.



- Giỡn mặt hay gì vậy. Bạn trai của Hạ An không phải cậu sao?

Hoàng Thiên nhìn anh bạn đang cười trêu chọc mình, mặt liền không vui mà lên tiếng đáp.

- Không phải, là một người khác.

Minh Thành lúc này cũng nghiêm túc trở lại, thấy vẻ mặt buồn rầu của Hoàng Thiên có lẽ thực đã thấy gì đó mới cho là Hạ An có bạn trai.

Thôi thì nể tình là bạn thân lâu năm, anh đây sẽ giúp đỡ ông bạn này giải đáp mọi hiểu lầm, sớm có hạnh phúc, chứ Hoàng Thiên cứ thế này, Minh Thành cũng bị hành không ít.

Minh Thành nghĩ xong liền bắt đầu đặt câu hỏi.

- Sao biết Hạ An có bạn trai. Cô ấy nói cho cậu biết à?

Hoàng Thiên rầu rĩ lắc đầu, sau đó kể lại cuộc gọi điện thoại kia, rồi cả lúc nhìn thấy Hạ An và Quốc Huy ôm nhau. Minh Thành nghe xong lại đăm chiêu suy nghĩ. Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, các cuộc gọi kia có vấn đề, nhưng còn cái mà Hoàng Thiên tận mắt thấy thì sao?

Minh Thành có thể nhìn thấy Hạ An vẫn còn yêu Hoàng Thiên. Rõ nhất là mới hôm qua khi Hoàng Thiên nhập viện, Hạ An lo lắng đến phát khóc, ở lại chăm sóc anh cả đêm, vậy không yêu thì sao phải như thế? Nhưng chuyện Hoàng Thiên vừa kể đúng là cũng khiến người ta hiểu lầm.

Sau một hồi suy xét và đưa ra kết luận, Minh Thành nghiêm túc nói.

- Chuyện này còn có vấn đề. Thiên, cậu phải bình tĩnh suy nghĩ, chớ vội kết luận. Cũng đâu phải chính miệng Hạ An nói Quốc Huy là bạn trai cô ấy. Đôi khi có những điều mắt thấy, tai nghe, nhưng chưa chắc đã là sự thật. Tốt nhất là cậu nên hẹn gặp Hạ An ra rồi nói rõ ràng đi. Mất công lại hiểu lầm.

Hoàng Thiên nghe bạn thân khuyên thì dường như cũng có chút thông suốt, có lẽ anh nên làm như Minh Thành nói. Vừa rồi là anh quá nóng vội, lại khiến cô tức giận, thật là ngu ngốc mà. Tuy vẫn còn chút rối rắm, nhưng cũng đã thoải mái hơn, đầu óc như được khai sáng.

Mấy suy nghĩ tự anh đặt ra khiến mình đau lòng cũng dần biến mất, môi bất giác cong lên thành nụ cười, vậy là anh cẫn còn cơ hội.

Minh Thành nhìn người bạn vốn nổi tiếng thông minh, lại vì chuyện tình cảm mà ngu xuẩn hết chỗ nói, thầm cảm thán.

- Đúng là ông trời công bằng thiệt.