Ân Ái Không Buông

Chương 97: Giữ cô khư khư




Lý Thần Vũ giữ Lê Mẫn Tiên ở căn hộ, điện thoại anh cũng tắt nguồn. Anh gần như giam lỏng cô tại đây và tách biệt với thế giới.

Nhược Hy Ái Linh cũng không gọi được nhưng lại không tới tìm. Nhà họ Lý đều đang ở nước ngoài nên không hay biết chuyện, chỉ nghe tin Lý Thần Vũ và Lê Mẫn Tiên đã chia tay mà thôi. Thời gian này Lý Liên Sơn đang có đợt trị liệu quan trọng, họ chưa thể về nước.

Nhà họ Lê tưởng Mẫn Tiên ở biệt thự mới mua và có thể ở chỗ Lê Thảo Tiên, nhưng không thể liên lạc được đã bắt đầu lo sợ.

Lê Thanh Hải cho người đi tìm em gái. Lê Thảo Tiên lắc đầu không biết, biệt thự mới tậu của Mẫn Tiên không một bóng người. Khi tới trụ sở W1 nghe được DeKao nói Lý Thần Vũ đã đưa cô đi thì tạm yên tâm.

Ai cũng tin rằng có thể hai người trẻ gương vỡ lại lành, dù không lành thì Lý Thần Vũ cũng sẽ không làm tổn thương Lê Mẫn Tiên.

2 đêm trôi qua, cả Lý Thần Vũ và Lê Mẫn Tiên không liên lạc cho ai, không nghe máy đồng nghiệp, thì Phạm Ánh Nguyệt đã cồn cào lên.

- Mình à, chúng ta tìm đón con bé về đi, em lo quá.

Lê Kỷ Chung cũng tính như vậy, mọi người đều đã biết Lê Mẫn Tiên bất ổn, cô vắng nhà hai đêm nhưng cảm giác thời gian dài đằng đẵng.

- Giờ khuya rồi, sáng mai tới chỗ Thần Vũ đón con gái chúng ta về nhé! Mình đừng quá sốt ruột, hai đứa nó không phải con nít nữa.

***

Cô bị anh hành nhiều tới nỗi không thể rời khỏi giường. Trong đêm đầu tiên cô say rượu, họ đã làm điều không nên làm.

Sau đó anh khống chế cô, cô không thoát được nên chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Đêm tiếp theo…

Anh đặt bánh ngọt và kem giao đến nhà, là bánh dâu tây và kem dừa, chuẩn hai vị cô thích.

Anh vẫn nhớ, nhưng cô lại ghê tởm.

Từng thìa đồ ngọt được đưa lên miệng cô, anh cẩn thận dỗ dành.

- Ăn đi, đồ em thích đó.

Cô há miệng rất phối hợp, nhưng vẻ mặt hững hờ, ánh mắt ghét bỏ nhìn người mình từng yêu sâu đậm.

Khi ăn gần hết, cơn buồn nôn dâng lên, cô không chịu được vội vã bụm miệng, hai mắt đỏ hoe.

- Em buồn nôn.

Anh chỉnh cô, bắt cô phải gọi anh- xưng em như trước. Con ngươi ở mắt anh xao động, rồi bế cô đi vào wc.

Đồ ăn ở bữa tối ít ỏi đều đã nôn theo chỗ bánh ngọt ra ngoài.

- Em muốn thay quần áo, anh ra ngoài đi.

- Anh thay cho em.

Lý Thần Vũ quyết không rời cô nửa bước, nhẩn nha cởi đồ lau người cho cô.

Anh chau mày rồi nhìn Mẫn Tiên phức tạp, trên người cô toàn vết bầm anh để lại. Anh không biết mình mạnh tay đến thế.

Nâng cằm cô lên, anh hôn sâu rồi thủ thỉ.

- Xin lỗi, có đau không?

Cô gật đầu, muốn anh biết cô đau để đêm nay anh sẽ tha cho cô.

Khi đã thay bộ đồ mới, cô được anh bế về giường. Lựa lúc tâm tình Lý Thần Vũ ổn định, cô mở lời.

- Em muốn về nhà, mọi người hẳn lo cho em.

- Anh sẽ nhắn cho bác Chung, em ở đây.

- Thần, em không nên ở chỗ anh. Hơn nữa còn Rosie, cô ấy sẽ thế nào.

Lý Thần Vũ không đáp, anh tắt đèn khác, chỉ chừa lại đèn ngủ, sau đó chỉnh nhiệt độ điều hòa.

Anh lên giường, ôm Lê Mẫn Tiên trong lòng.

Cô ngẩng lên nhắc lại.

- Sáng mai đưa em về nhé!

Anh nhìn cô, lại nâng cằm lên hỏi.

- Muốn rời khỏi anh đến thế à?

Mắt cô chớp nhẹ, miệng không hé nửa lời. Lý Thần Vũ không vui cúi xuống hôn cô, cô né đầu sang bên thổn thức.

- Em vừa nôn vẫn còn khó chịu.

Lý Thần Vũ mỉm cười, tay sờ lên môi đã sưng lên của Mẫn Tiên. Anh không nhớ mình hôn cô bao nhiêu lần nữa, cứ như mọi dồn nén quãng thời gian chia tay đều phải được bung ra.

- Ừ, không hôn môi nữa.

Cô tưởng anh sẽ bỏ cuộc, nhưng Lý Thần Vũ lại hì hục vần vò cô, từ trên xuống dưới.

Tủi nhục vô cùng, Lê Mẫn Tiên ở trên giường vô hồn và đau đớn.

*truyện chính thức tại Noveltoon và Mangatoon *



Rất lâu sau anh mới dừng lại, theo thói quen, anh ôm cô trong lồng ngực mình, vuốt ve âu yếm.

Bỗng cô nói, giọng lạnh nhạt và khàn khàn.

- Thần, em cần thuốc tránh thai.

Anh đặt cằm trên đỉnh đầu cô, mất một lúc mới nhàn nhạt đáp.

- Chúng ta quay lại đi, anh không thể sống thiếu em được. Anh muốn có con cùng em.

Lý Thần Vũ thấy im ắng thì cúi xuống, Lê Mẫn Tiên đã ngủ trong lòng anh.

Anh đặt cô nhẹ nhàng xuống giường rồi vào nhà tắm. Ngay khi anh rời khỏi phòng, Mẫn Tiên mới từ từ mở mắt.

Mọi lời của anh cô đều đã nghe, chỉ là cô đã giả vờ ngủ để né tránh.