Mẫn Tiên bị Lý Thần Vũ lôi xềnh xệch ra ngoài, cô vùng vằng muốn thoát khỏi anh nhưng anh giữ cô rất chắc.
Cô bực bội hét lên.
- Cút đi! Bỏ em raaaaa…
Anh khựng lại nhìn cô, không tin nổi tai mình vừa nghe cô nói “cút”.
Lúc này Ái Linh và Thảo Tiên cũng chạy tới.
- Này, là một người chị, chị khuyên hai người bình tĩnh…
Ái Linh nhìn ánh mắt bạn trai, liền biết anh chưa quên được Lê Mẫn Tiên. Tình yêu là thứ không thể giấu được, dù miệng không thể cất thành lời nhưng đôi mắt đã thổ lộ tất cả.
Lý Thần Vũ vẫn nhìn cô gay gắt. 𝖳hử đọc t𝒓𝘂yệ𝗻 khô𝗻g q𝘂ả𝗻g cáo tại { 𝖳R𝘂 M𝖳R𝗨𝒴𝗘N.v𝗻 }
Một bên Ái Linh gọi trìu mến.
- Vũ, chúng ta có bạn đang đợi.
Thảo Tiên giờ mới để ý cô gái bên cạnh.
- Khoan đã, áo của hai người…???
Hôm nay Ái Linh đã mè nheo đòi mặc đồ đôi với bạn trai. Lê Mẫn Tiên đã công khai nói đang độc thân, hà cớ gì anh vẫn vương vấn, nên người bạn gái mới muốn cho thiên hạ biết Lý Thần Vũ giờ là của Nhược Hy Ái Linh này.
- Cầm tay bạn gái cũ trước mặt bạn gái mới, anh muốn bù đắp mà lại làm thế này à Lý Thần Vũ?
Lê Mẫn Tiên buông lời châm trọc, còn Thảo Tiên hết nhìn người này tới người kia, rồi tức giùm em họ.
- Lý Thần Vũ, cậu …cậu được lắm. Mới đó đã có bạn gái mới rồi. Đàn ông đúng là lũ giả dối! Mạnh miệng nhận em tôi trước mặt hai ông nội, giờ thì hay lắm.
Lê Thảo Tiên chen vào giữa rồi gỡ tay Lê Mẫn Tiên ra khỏi tay Lý Thần Vũ.
Hai chị em nhà họ Lê đứng một bên.
Ái Linh chạy lại đứng cùng Lý Thần Vũ.
- Chúng ta đi. Chị sẽ tìm cho em một dàn trai đẹp ăn đứt tên khốn này.
(truyện chính thức tại Noveltoon và Mangatoon)
Bình thường Lê Thảo Tiên quậy phá nhưng lúc cần cũng được việc, có thể nói bênh Mẫn Tiên như em gái ruột sinh đôi. Cô chị kéo tay cô em rời khỏi quán bar, trước khi đi còn giơ ngón tay giữa với Lý Thần Vũ tỏ vẻ chán ghét.
- Hê, chị biết là em buồn. Nếu cần tâm sự có thể nói với chị.
- Ừm.
Mẫn Tiên mỉm cười cảm kích, đi qua một cậu bé bán hoa bên vỉa hè thì chiếc xe dừng lại.
Lê Thảo Tiên xuống xe, ôm hết tất cả chỗ hoa cậu bé chưa bán hết, rồi chìa ra tờ tiền mệnh giá lớn nhất và bảo:
" Cho nhóc, không cần trả tiền thừa. Đêm hôm rồi, mau về ngủ đi".
Cậu bé cười tươi rói, còn rối rít cảm ơn.
“Cảm ơn chị, chúc hai chị hạnh phúc”.
Trước khi đi, cậu bé ấy còn quay lại, cầm mũ vẫy vẫy tạm biệt hai người.
Hình ảnh ấy làm Mẫn Tiên trong xe bất giác mỉm cười. Nụ cười thuần phác tự nhiên.
- Tặng em!
Thảo Tiên đặt vào lòng cô một lố lộn xộn cỡ hai chục bông hoa hồng đơn được gói nilon từng bông cẩn thận.
- Cảm ơn, đã lâu em chưa nhận hoa của ai.
- Thì chị sẽ tặng em mỗi ngày là được.
- Thôi kì lắm, em cũng không cần ngày nào cũng phải được tặng hoa. Sau này trên mộ em trồng hoa là được.
Đang lái xe mà Lê Thảo Tiên phanh gấp hết hồn.
- Êu đừng có nói gở. Cái con ranh này, miệng xinh để nói lời hay ý đẹp.
Mẫn Tiên nghịch một bông hoa, rồi cười đùa.
- Chị ấy, miệng xinh nhưng hở ra là nói tục đó thôi.
- Thôi bỏ đi. Quả thực là chị cũng muốn cầm ghế phang cho hắn một trận. Ngứa mắt ghê!
- Hắn nào?
- Lý…Không phải, cái tên gạ tình chúng ta. Mẹ kiếp, sau này có con gái chị sẽ dậy con chị phải nữ tính, dịu dàng. Có muốn đánh cũng phải cầm cái ghế màu hồng mà đánh.
Lê Mẫn Tiên phì cười, Lê Thảo Tiên thấy em họ cười cũng cười theo.
- Tối nay qua nhà chị, chúng ta lâu rồi chưa tâm sự đêm khuya. Sáng mai qua nhà ông nội cùng nhau luôn.
- Ừ, đúng lúc em cũng không muốn về nhà