Lê Mẫn Tiên tỉnh dậy, cô day trán không hiểu sao mình lại ở khách sạn với quần áo đã được thay.
Có chút hoảng sợ.
Rèm khách sạn đóng kín, Mẫn Tiên mệt mỏi đứng lên hé ra xem đang đêm hay ngày.
Vậy mà sáng rồi. Và cô thấy gạt tàn để trên lan can đầy mẩu thuốc.
Cô cười buồn, đã đoán được người nào đưa cô tới đây.
Vào nhà tắm, cô giật mình nhìn gương, trên trán là vết xước được dính băng cẩn thận.
Lý Thần Vũ vẫn chu đáo với cô, nhưng họ chia tay rồi. Vậy thôi!
Sống vẫn phải sống. Chỉ có công chúa mới chờ đợi hoàng tử, còn nữ hoàng thì không.
Cô không làm công chúa nữa, cô muốn làm nữ hoàng.
***
Việc đầu tiên khi rời khỏi khách sạn, Lê Mẫn Tiên tới trụ sở W1 và ngỏ ý đưa ra số tiền hợp đồng cao hơn bên đang chiêu mộ Juz.
Joselin và DeKao kinh ngạc, nhưng dù có vết thương trên trán thì Lê Mẫn Tiên hôm nay rất tự tin và nói chuyện thuyết phục Juz đâu ra đấy.
Cô còn cùng Juz đấu game rất lâu, luyện tập cùng W1 không biết mệt.
Cảm giác cực kì dồi dào năng lượng, thậm chí còn cười nói đi ăn cùng cả team.
Ở cô toát ra sự cuốn hút rất đặc biệt. DeKao thích cô, cả team yêu mến cô, Juz thì thần tượng cô vô cùng.
Sau đó, cô đăng kí lớp học nhảy, lớp học võ, lớp học cắm hoa. Đó là những ý định từng một thời cô chợt thích nhưng chưa thực hiện.
Cô thích vẽ tranh và làm mosaic, tuy nhiên lại bỏ qua. Nó làm cô liên tưởng tới Rosie làm tranh gương, cô sợ mình sẽ vì còn yêu Lý Thần Vũ mà vô tình biến thành bản sao của người kia.
…
Nửa tháng sau chia tay…
Lý Thần Vũ và Lê Mẫn Tiên cứ thế không còn xuất hiện trong cuộc sống thường ngày của nhau nữa.
Có những chuyện không phải cô cứ cố gắng là sẽ được. Chẳng hạn như cô yêu một người và mong rằng trái tim người đó dành một chỗ thật ấm áp cho mình.
Hiếm hoi lắm Lê Thanh Hải mới ăn cơm ở nhà. Hôm nay ở bàn ăn có hai anh em, nhưng đồ ăn rất phong phú.
Anh cả nhà họ Lê nhận ra em gái mình không tập trung và hờ hững.
Nhiều món cô thích nhưng nay không đụng đũa tới. Lê Mẫn Tiên không gắp đồ ăn mà chỉ ăn cơm trắng.
- Ăn cả đồ ăn đi. Tâm trí đang ở đâu, hay không khỏe ở đâu?
Lê Thanh Hải lên tiếng nhắc nhở Mẫn Tiên, cô cười và gật đầu, lười biếng không đáp mà gắp món ăn gần chỗ mình nhất như cách trả lời.
Cô chỉ gắp đúng một món đó, tới mức Lê Thanh Hải nghĩ cô rất thích ăn.
- Mẫn Tiên, món luộc đó nhạt mà, có nước chấm kìa.
Người anh nhướng mày về phía bát nước chấm riêng không cay ở cạnh bát ăn của cô. Mẫn Tiên lại gật đầu, và hồn nhiên đưa cả bát nước chấm chua ngọt lên miệng uống.
Lê Thanh Hải nhíu mày.
- Con bé này, em ngáo hả! Có phải canh đâu mà húp. Em không thấy khó nuốt à?
Mẫn Tiên ngạc nhiên nhìn bát nước chấm nhỏ trên tay, sau đó lấp liếm.
- Ngon mà anh. Có chua, có ngọt, có mặn.
Rồi cô đưa đũa gắp vài lát ớt nhỏ thả vào. Ớt đỏ nổi lên trên bát nước chấm nhìn khá đẹp mắt.
- Em không ăn cay được mà. Mới biết ăn?
- Học ăn cho quen. Có cay có đắng mới là cuộc đời.
3s sau là pha tự vả của Lê Mẫn Tiên.
Cay quá, cô chảy cả nước mắt và òa khóc.
Lê Thanh Hải hết hồn, vừa thương vừa trách.
- Con bé này cố chấp thật, ai ép đâu mà phải thử.
Lê Mẫn Tiên vẫn cứ chảy nước mắt ra, Lê Thanh Hải đưa ly nước lạnh cho cô, còn cô thì liên tục lặp đi lặp lại.
- Em ổn, em ổn, em ổn mà!