Ân Ái Không Buông

Chương 79: Thua thật rồi




Vào ngày thứ 3 sau chia tay.

Lê Mẫn Tiên trang điểm cẩn thận và đang cùng W1 tập luyện, bỗng thấy Lý Tú Anh gọi. Cô hơi bần thần, rồi ra ngoài nghe máy.

- Chị Tú Anh!

- Mẫn Tiên, Thần và em đang đi du lịch à?

- Dạ, không ạ.

- Thế nó có chỗ em không? Chị không thể liên lạc được cho nó mấy ngày nay. Chị tưởng nó ở cùng em.

- Có chuyện gì thế ạ?

- Công ty nhiều việc cần nó tham gia, mà nó không nói cho chị tiếng nào. Sủi mắt tăm rồi, không sao gọi được. Căn hộ của nó không thấy có người, cũng không về nhà. Em biết nó ở đâu chứ?

Mẫn Tiên dấy lên lo lắng. Dù anh đá cô nhưng cô vẫn lo cho anh. Cô trấn an Lý Tú Anh.

- Chị đợi em. Em sẽ gọi lại.

- Ừ, có gì báo chị.

Cô lướt điện thoại, vào trang cá nhân của bạn trai cũ xem có phát hiện gì không.

Nhưng anh ấy không cập nhật trạng thái gì sau khi họ chia tay. Cô còn nghĩ có lẽ anh chặn cô và để chế độ riêng tư rồi.

Mở danh bạ, cái tên "Thần " hiện lên, cô bất động đứng nhìn. Tay hơi run, phân vân một chút rồi nhấn gọi.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng…”

Cô kiên trì gọi lần nữa, vẫn không nhấc máy.

Thêm lần nữa…Quá tam ba bận, cô dần thấy sợ.

Cô sợ anh bất ổn. Bố cô kể anh từng trầm cảm, cô từng tìm hiểu chứng rối loạn của anh.

Mẫn Tiên tự dặn lòng.

" Không đâu, anh ấy đang hạnh phúc bên Rosie mới đúng".

(truyện chính thức tại Noveltoon và Mangatoon)

***

Vậy mà ở phòng tranh của Rosie, một chiếc Lamborghini đen đậu ở ngoài rất nổi bật.

Tuy mới gặp một lần ở triển lãm, nhưng Ái Linh nhớ bạn gái đương nhiệm của bạn trai cũ, vô cùng ngạc nhiên khi Mẫn Tiên nhà họ Lê tới chỗ mình.

- Cô Lê!

- Rosie!

Ái Linh linh cảm việc Lê Mẫn Tiên bất ngờ xuất hiện tại đây có liên quan tới Lý Thần Vũ. Đúng như dự đoán, câu tiếp theo Mẫn Tiên đã đề cập tới anh.

- Chị của Thần không liên lạc được cho anh ấy. Tôi đoán anh ấy ở cùng cô. Nhờ cô nhắc anh ấy nghe máy và tới công ty, có việc cần anh ấy góp mặt.

Chủ phòng tranh dự định sẽ rót trà mời khách, sẽ cố thể hiện mình là bạn gái cũ nhưng vẫn lịch sự và tao nhã trước mặt bạn gái mới của Lý Thần Vũ. Nhưng Ái Linh lại ngơ ngác.

- Anh ấy ở cùng tôi hồi nào? Cô Lê hiểu lầm gì chăng?

Mẫn Tiên nhàn nhạt nhìn xung quanh, nhưng miệng vẫn nói.

- Cô là mối tình đầu không thể quên của anh ấy mà. Hai người quay lại chắc mãn nguyện lắm.

Lời nói hơi chua xót, hơi châm trọc, hơi ghen tị.

Ái Linh càng khó hiểu.

- Mãn nguyện?

- Phải. Anh ấy chia tay tôi vì muốn bù đắp cho cô.

Trái tim Nhược Hy Ái Linh đập mạnh, đầu tiên là lóe lên một tia vui mừng, sau đó liền thắc mắc.

- Anh ấy không ở chỗ tôi!

Lê Mẫn Tiên nhíu mày, cái nhíu mày này làm Ái Linh lo lắng theo.

- Cô có biết nơi nào anh ấy có thể tới không? Tôi lo anh ấy đang không ổn.

- Tôi không…

Ái Linh lắc đầu, liền nhớ ra gì đó, lại nhìn Lê Mẫn Tiên.

- Có một nơi, ngày xưa anh ấy hay tới một mình mỗi khi buồn gì đó.

- Là ở đâu?

- Sau sân vận động trường cấp 3 của chúng tôi. Nơi đó rất vắng vẻ và yên tĩnh. Vũ sẽ ở đó hút thuốc. Tôi không chắc sau ngần ấy năm anh ấy có còn giữ thói quen này không.

Lê Mẫn Tiên nghe “chúng tôi” mà cảm giác mình như người ngoài. Cô ngay lập tức muốn đi tìm người, Ái Linh cũng muốn đi.

- Tôi chỉ đường sẽ nhanh hơn, tôi cũng lo cho anh ấy.

Do Nhược Hy Ái Linh không đi xe, cùng chung mục đích nên Lê Mẫn Tiên đã đưa đối phương đi cùng.

Trong xe rất im lặng.

Ái Linh muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thái độ lạnh nhạt và tập trung lái xe của người bên cạnh thì dẹp bỏ ý định. Hai người phụ nữ này sao có thể thân thiết hay vô tư nói chuyện được, đó là điều không thể.

Không tốn nhiều thời gian để tới sân vận động trường cấp 3. Nhưng lại hao tổn nhiều tâm tư của mỗi người.

Ở đây rất rộng, hôm nay nắng chói nên sân cỏ và đường chạy không một bóng người.

Bước chân cả hai đều hối hả. Khoảnh khắc thấy Lý Thần Vũ đang ngồi dựa cột nhả khói ở một góc khiến tim Lê Mẫn Tiên trùng xuống.

Cô khựng lại, còn Ái Linh vội vã chạy tới chỗ Lý Thần Vũ, âu yếm gọi tên anh.

- Vũ!

Lý Thần Vũ giật mình nheo mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một Mẫn Tiên anh nhớ nhung tới mòn mỏi. Một Ái Linh anh muốn lợi dụng.

Ánh mắt anh quét qua Mẫn Tiên thật hờ hững, rồi mỉm cười với Ái Linh.

- Chỉ em hiểu anh, vẫn là Linh Linh biết chỗ của chúng ta.

Lê Mẫn Tiên ním môi, mới mấy ngày, sao anh có thể lại ngọt ngào đến vậy. Chỉ tiếc là với người khác, không phải với cô.

Ái Linh quay lại nhìn người ở xa.

- Cô ấy tới gặp em để hỏi tìm anh. Tụi em cùng nhau tới.

- Ừm.

Lý Thần Vũ xoa xoa đầu Ái Linh rồi đứng dậy. Tay anh cầm lấy tay cô gái đứng cạnh mình, tiến tới chỗ Lê Mẫn Tiên.

- Về thôi.

Mẫn Tiên không thể chịu nổi, đối mặt anh, cô nhìn vào mắt anh, rất nhanh lại nhìn sang Rosie.

- Tôi đi đây, không phiền hai người nữa.

Ái Linh gật đầu và nhìn Lý Thần Vũ mỉm cười, còn anh chỉ nhìn Lê Mẫn Tiên.

Cô xoay người rời đi, có tiếng ở xa vọng lại, thanh âm vui vẻ lại trong trẻo.

- Cô Lê, cảm ơn cô.

Nhược Hy Ái Linh không biết chính xác nên cảm ơn vì điều gì. Nghe cách Lê Mẫn Tiên nói thì có vẻ là Lý Thần Vũ chia tay trước, nhưng Ái Linh tự dặn lần này sẽ trân trọng và không bỏ lỡ Lý Thần Vũ nữa. Đi một vòng lớn, mất một thời gian dài, hai người từng là cũ của nhau lại trở về bên nhau.

Vẫn là muốn nói lời cảm ơn.

Bước chân Lê Mẫn Tiên hơi khựng lại, nở một nụ cười chua xót, rồi hít một hơi sâu. Cô vào xe, muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Cô thua thật rồi.

Rosie biết Lý Thần Vũ ở đâu. Còn cô vốn luôn bên cạnh anh suốt thời gian qua, hóa ra lại chẳng biết gì.