Nửa đêm Lý Thần Vũ lù lù xuất hiện trước nhà chị gái, chính xác là nhà cũ của họ.
- Có chuyện gì sao?
Lý Tú Anh bất ngờ vì đã lâu em trai không ghé qua. Lý Thần Vũ tự nhiên đi vào, lười biếng đáp.
- Nhớ chị nên tới thôi!
Người chị gái bĩu môi cười.
- Nhớ nhung gì. Đừng nói em lại gây chuyện nhờ tới chị xử lý… Này, đừng có hút thuốc ở nhà chị!
Mặc kệ bị nhắc nhở, Lý Thần Vũ vẫn nhởn nhơ không dập thuốc.
- Còn ai để em làm nũng ngoài chị chứ. Mẹ chết rồi, bố chả quan tâm. Em chỉ có chị thôi.
- Hẳn là em gây chuyện lớn nên mới ngọt xớt với chị như thế!
Tú Anh cầm cả chai rượu ngồi xuống ghế cạnh Lý Thần Vũ, không ngần ngại dốc cả chai lên tu.
Đúng vậy. Hai chị em họ không cần giấu giếm trước mặt nhau.
Em hút thuốc, chị uống rượu.
- Chị phiền muộn gì à?
- Không!
Lý Thần Vũ nhướng mày về chai rượu gần cạn trên tay Tú Anh. Lý Tú Anh mỉm cười, vẻ mặt có chút mơ màng, hai má phiến hồng, có lẽ say say rồi.
- Đàn ông thấy bộ dạng này của chị sẽ sợ đấy. Đúng là con sâu rượu. Nói xem, chị mới tậu hình xăm mới mà.
Mỗi khi có chuyện gì đó buồn phiền, Lý Tú Anh sẽ đi xăm. Trên người chị gái Lý Thần Vũ có 3 hình xăm. Anh đã để ý hình xăm mới rất lộ liễu ở phía cổ tay chị mình.
Một là khi mẹ mất.
Hai là khi bố lấy vợ hai.
Ba là gì thì Lý Thần Vũ không biết, còn tưởng thất tình nhưng anh vừa đoán được rồi. Có lẽ là biết chuyện không hay ho của mẹ họ.
Tú Anh dốc hết chai rượu tới giọt cuối cùng. Trong nhà còn có một tủ rượu to vật vã. Hẳn uống rất thường xuyên, nếu không thường xuyên thì mỗi lần uống cũng khá nhiều mới hết chai như vậy.
- Này, chị là người được dạy dỗ tốt đó. Chê ít thôi. Ai nói cứ uống rượu, xăm mình là người không tốt. Cách đối xử và tôn trọng người khác sẽ chứng tỏ người được dạy dỗ tốt là như thế nào. … Thần, dạo này bố chúng ta không khỏe.
Lý Tú Anh cũng một thời nổi loạn. Cả nhà sốc khi cô cháu gái đáng tự hào nhà họ Lý bỗng ăn chơi sa đọa. Từ một cô tiểu thư đài các thành ra xăm trổ rồi nghiện rượu. Có lần Lý Liên Sơn còn thẳng tay tát con gái khi Tú Anh dám đẩy ngã Huyền Pang và quát mắng:
" Mất dạy"
Từ đó Lý Tú Anh bị ám ảnh việc “được nuôi dạy tốt” là như thế nào. Giờ thì ngoan hơn nhiều, gọi Madam Pang là “dì” và thi thoảng lại áy náy chuyện cũ.
Lý Thần Vũ hút hết điếu thuốc, rồi lạnh lùng đáp.
- Em biết, mới hôm qua gặp ông ấy!
Lý Tú Anh ngồi dựng đứng lên, nghiêm túc quay sang nhìn Lý Thần Vũ, cảm giác tỉnh cả rượu.
- Em đi Mỹ sao? Chị không biết.
- Không, Courchevel Pháp. Madam Pang cũng ở đó. Nghe nói đó là nơi mẹ hay đi cùng nhân tình. Nên bố tò mò.
Hai mắt Tú Anh trợn tròn, suýt cả nôn rượu ra.
Phải nói sao nhỉ?
Sốc!
Sốc vì bí mật bị em trai phát hiện.
Sốc vì đã phát hiện nhưng Lý Thần Vũ điềm nhiên bất thường.
- Bố nói sao? Hay Madam Pang?
Nếu là Madam Pang lắm chuyện tiết lộ thì nhất định Lý Tú Anh sẽ dằn mặt cho ra lẽ. Là bố cô thì cô cũng sẽ làm vậy, chỉ là ông ấy đang bệnh nên không thể.
- Em và Mẫn Tiên tới đó, vô tình gặp, và vô tình biết. Em và bố đã nói chuyện một chút.
Lý Tú Anh thở nhẹ ra một hơi ngắn, sau đó lại hít vào.
- Nên em mới sốt sắng nửa đêm mò tới đây để nói với chị là em biết rồi?
- Không! Em chỉ muốn hỏi vì sao chị biết mẹ ngoại tình thôi. Nghe bố nói chị cũng khủng hoảng một thời gian.
Lý Tú Anh loạng choạng đứng lên, rồi đi về phòng ngủ. Lát sau cô mang ra vài bức ảnh, đặt trước mặt Lý Thần Vũ.
- Dọn nhà, cũng vô tình phát hiện.
Lý Thần Vũ nghiêm mặt đưa tay cầm ảnh lên. Ngạc nhiên là nhân tình của mẹ không hề lộ mặt, toàn là bóng lưng, cầm tay hoặc chụp khéo léo để che đi dung mạo.
Anh nhíu mày cất giọng.
- Bố hẳn biết, kiểu gì ông ấy cũng điều tra.
Lý Tú Anh nằm hẳn ra, chân gác lên thành ghế rất tùy tiện, cả người thả lỏng và nhìn lên chiếc đèn chùm lộng lẫy phía trên.
- Chả biết mẹ chúng ta yêu đương thế nào, có vẻ bà ấy bảo vệ nhân tình rất kỹ. Bố không biết. Chị không rõ là ông ấy biết nhưng giả vờ, hay thực sự không muốn điều tra để khỏi thêm đau lòng nữa. Chị đã thử cho người tìm hiểu nhưng không ra. Chị đoán, đoán thôi, có thể bố không biết người đàn ông đó thật.
Lý Thần Vũ nhếch môi, trong lòng cười thầm.
Nếu không ai biết, lại càng dễ, sẽ không ai cản trở việc anh sắp làm.
Anh nói bâng quơ:
- Thật ngu ngốc, đã ngoại tình còn thích chụp ảnh.
Lý Tú Anh trầm ngâm giơ tay lên, và nhìn chằm chằm vào hình xăm mới nhất trên cơ thể mình. Giống một chiếc vòng tay, nhưng thay vì đeo vòng thật thì dựa theo chi tiết đồ thật mà vẽ lên.
Ánh đèn vàng ấm áp, nhưng Lý Tú Anh ngửa mặt lên cảm thấy chói mắt.
Em trai không hỏi, nhưng Tú Anh tự giác nói.
- Chiếc vòng tay bố tặng chị hồi chị đạt giải nhất cuộc thi học sinh giỏi cấp thành phố. Lúc ấy vừa lên cấp 2, mà bố khoa trương tặng chiếc vòng đính kim cương. Khi ấy chị tự hào và thấy tất cả nữ sinh trong trường phải hâm mộ mình. Rồi chị vứt nó vào sọt rác vào ngày bố dẫn Huyền Pang về…
Giọng Lý Tú Anh hơi run lên, nghẹn ngào nói tiếp.
- Giờ chị hối hận gần chết. Kim cương mà cũng dám vứt… Nó đắt vậy mà. Chị phải moi hết trí nhớ của mình để vẽ lại cho thợ xăm đi mực…
Lý Thần Vũ biết chị gái hối hận không phải vì cái vòng đắt đỏ. Nhà họ không thiếu tiền, chiếc vòng đó so ra tiền thì chỉ là vật cỏn con.
Bỗng Lý Tú Anh ôm tay Lý Thần Vũ khóc om sòm.
- Chị hối hận chết đi được, chị thương bố và dì quá. Thương cả chúng ta nữa.
Anh vỗ nhẹ vai người bên cạnh. Lý Tú Anh đang say, đang tâm trạng nên không để ý lời em trai nói cho lắm.
Lý Thần Vũ thâm sâu nói nhỏ.
- Mắc mớ gì chị nói "chết " ở đây. Mẹ cũng chết rồi. Nếu thật sự phải chết, thì cũng phải là kẻ đáng chết. Chị, từ nay đừng tùy tiện nói những từ không may. Chị là người thân nhất với em ở cõi trần này, em ghét kẻ làm chị phải khóc.