Ân Ái Không Buông

Chương 27: Gặp lại "đồng nghiệp cũ"




Hết phim, đèn rạp đã bật, Lê Mẫn Tiên đang định đứng lên đi về thì Lý Thần Vũ lại níu tay cô lại.

- Phần kết có thể sẽ có hậu trường hoặc giới thiệu phần sau, ngồi thêm một chút đi.

Mẫn Tiên ngạc nhiên, lâu nay đi xem phim cứ hết là cô sẽ rời ghế, không để ý mấy điều này.

Cô ngồi lại, những khán giả đã rời đi hết, chỉ còn lại hai người. Khi cô đang hoài nghi, thì đúng là có phân cảnh hậu trường thật, còn có lý giải một vài chi tiết trên phim.

Nhân viên dọn vệ sinh tiến vào thì Lý Thần Vũ mới đứng lên, còn cầm tay Mẫn Tiên không rời.

- Bỏ cái tay ra coi. Có khác gì đứa em trai bám càng chị gái không!

- Hôm nay cưng muốn làm chị cũng được, anh đây chiều tất.

- Xưng anh không biết ngượng miệng à.

- Đừng làm quá vấn đề tuổi tác, hơn thua cũng có 1 tuổi thôi. Trong mối quan hệ yêu đương thì luôn là “anh và em”, không đúng sao?

Mẫn Tiên vùng vằng hất tay Lý Thần Vũ ra mà không được, anh còn cà chớn vung vẩy dung dăng dung dẻ nhìn rất lố.

- Xấu hổ chết mất!

Thấy xung quanh nhìn nhìn, Mẫn Tiên bực bội đập vào tay Lý Thần Vũ một cái rất mạnh.

Lý Thần Vũ giật mình, siết chặt tới nỗi tay Mẫn Tiên trắng bệch.

- Cứ để phải cáu thế nhờ. Cô nhìn xem, mấy cô gái đi cùng bạn trai xem phim, ai cũng tay trong tay, không thì tình tứ. Có mỗi cô là cứ giẫy nảy lên chống đối thôi. Ngoan nào!

Tay Mẫn Tiên được thả ra, cô vừa lắc lắc bàn tay vừa cằn nhằn.

- Anh có biết tay tôi đáng giá bao nhiêu không?

Lý Thần Vũ không để ý ý tứ trong câu hỏi của Mẫn Tiên, chỉ nghĩ cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà họ Lê, chắc chưa chịu khổ bao giờ.

Mẫn Tiên hơi chột dạ, suýt thì lỡ lời. Nếu Lý Thần Vũ biết cô có bảo hiểm tay, từng được bồi thường 600.000 USD chỉ vì chấn thương cổ tay thì hẳn sẽ không tùy tiện làm cô đau như thế.

Khi cô lơ là, Lý Thần Vũ đã ngang nhiên cúi xuống hôn một cái lên tóc cô, giữa chốn công cộng người người đi lại.

Đúng lúc cô đang hoảng hốt, sự hoảng hốt lại dấy lên mấy phần bởi người vừa lướt qua. Người đó mặc áo hoodie xám, trùm kín đầu và đeo khẩu trang. Nhưng ánh mắt thì cô không nhầm lẫn được.

Đẩy Lý Thần Vũ ra, cô vội vã muốn rời đi thì người đó đã nhận ra cô, quay lại và gọi.

- Candy Lee?

Lê Mẫn Tiên giả ngốc không nghe thấy, lại bị Lý Thần Vũ gặng hỏi.

- Có ai gọi cưng kìa? Quen sao?

- Không phải, chắc nhầm thôi.

Lý Thần Vũ đang định đưa tay nắm lấy tay “bạn gái” để cùng về, thì đã có người nhanh hơn.

- Candy Lee, là anh!

Mẫn Tiên thở dài quay lại, đối phương cũng tháo khẩu trang ra, ánh mắt vui mừng lấp lánh.

- DeKao!

- Không ngờ gặp em ở đây.

DeKao phấn khích tới nỗi quên mất còn có người khác. Lý Thần Vũ mặt nhăn như khỉ ăn gừng chen vào giữa, giành bàn tay Lê Mẫn Tiên ra khỏi tay người kia.

- Bộ tôi vô hình à?

DeKao nhìn Lý Thần Vũ rồi ánh mắt đầy thắc mắc tò mò hướng về Lê Mẫn Tiên. Cô bối rối, rồi rút tay ra khỏi tay Lý Thần Vũ.

Lý Thần Vũ cóc cần biết ai với ai, chỉ cần thằng khác dây dưa với Mẫn Tiên của anh là anh khó ở rồi, lại hằn học cầm tay cô khẳng định chủ quyền.

- Đây là bạn, đây cũng là bạn.

- Em phải nói rõ chứ. Bạn cũng có bạn this bạn that. Tôi là bạn trai của cô ấy.

Chỉnh lại lời giới thiệu qua loa của Mẫn Tiên, Lý Thần Vũ tự tin chào hỏi người còn lại. DeKao rộ lõ vẻ thất vọng, cũng đáp lại.

- Xin chào, tôi là “đồng nghiệp cũ” của Candy.