Lý Thần Vũ đưa quả cầu cho người phụ nữ trung niên, Phạm Ánh Nguyệt cười không khép được miệng.
- Cảm ơn cảm ơn! Chàng trai, tên cháu là gì?
Mẹ của Mẫn Tiên đã xác định rồi, ở nơi này hôm nay đều là những người có địa vị và sức ảnh hưởng, dù là ai thì cũng có thể gán ghép cho con gái được. Dĩ nhiên gia cảnh không thể thua nhà bà quá, ít nhiều hạnh phúc các cặp đôi cũng từ môn đăng hộ đối góp phần.
- Dạ, cháu tên là Lý Thần Vũ ạ.
Lý Thần Vũ nhìn Lê Mẫn Tiên đang tỏ vẻ không quen mình, vừa cười vừa nói. Vẻ mặt Phạm Ánh Nguyệt bỗng ỉu xìu thất vọng.
- Cháu... họ Lý?
Lý Thần Vũ chưa hiểu lắm, nhìn về phía ông nội đang đứng, và gật đầu đáp lại.
- Vâng ạ, đó là ông nội cháu.
- À...
Nhà họ Lý thì quá môn đăng hộ đối với nhà họ Lê rồi, nhưng hai gia chủ lại không thân nhau, xem ra mối này chưa kịp nảy mầm đã hết hi vọng. Phạm Ánh Nguyệt thở dài. Tiếc quá!
Lê Mẫn Tiên ở sau kéo kéo áo mẹ giục giã:
- Mẹ ơi chúng ta đi thôi.
Phạm Ánh Nguyệt cười cười rồi cùng con gái rời đi, vừa đi vừa than thở.
- Chàng trai kia thật là hết nước chấm, con trai mà lại đáng yêu như vậy. Quả cầu rơi vào đầu cậu ta cũng là có duyên rồi, nhưng họ Lý thì không được.
Lê Mẫn Tiên không muốn để tâm, nhưng lại thấy kì kì.
- Mẹ, khen đàn ông 23 tuổi đáng yêu kì cục lắm. Nhưng sao lại không được ạ?
- Con đó, chơi bời ít thôi, việc nhà mà chẳng biết gì cả. Ông con và gia chủ nhà đó là đối thủ. Cơ mà ai 23 tuổi, chàng trai đó hả, sao con biết hay vậy?
- Đâu, con...nhìn đoán vậy thôi, chắc cỡ thua tuổi con một chút. Mẹ kể tiếp đi.
Mẫn Tiên bỗng chăm chú nghe truyền kì về ông nội hai nhà, sau đó lại càng thấy cấn cấn.
“ Ơ, nếu vậy thì sao Thảo Tiên lại đi xem mắt Lý Chính Vũ? Là sao ta???? “
Mang trong mình đầy sự hoài nghi và thắc mắc, Lê Mẫn Tiên không lăng xăng với mẹ nữa mà ngồi một mình ở ghế đá, dưới một tán cây ở phía sau chùa. Nơi này vắng vẻ và ít người đi lại, hầu hết mọi người đang tập trung ở sân chính đằng trước.
Lý Thần Vũ làm sao để Lê Mẫn Tiên lọt được. Thấy cô ngồi bâng quơ thì tranh thủ tới tính sổ.
Một cái gõ đầu, Lê Mẫn Tiên nhăn nhó quay lại, hai mắt lườm thấy gớm.
- Đi đâu cũng gặp, phát phiền.
Anh ngồi xuống bên cạnh, rồi quan sát kỹ nét mặt của cô.
- Khỏi ốm rồi nhỉ?
- Ừ.
- Sao không nghe máy?
- Ngủ.
- Thế sao nãy lại tỏ vẻ không quen?
- Bộ tôi phải đi rêu rao khắp nơi là ối giời ơi tôi quen Lý Thần Vũ à.
- Mẫn Tiên, cô đúng là hơn tuổi, nhưng lại chẳng chín chắn hơn tôi mấy. Vẫn phải bla bla không nữ tính chút nào.
- Tôi chẳng thèm nữ tính với anh.
- Ồ thế à, hôm ở nhà tôi, lúc hôn nhau ấy....
Mẫn Tiên bị chọc đúng điểm yếu, cô lấy tay bịt miệng Lý Thần Vũ.
- Im đi, có mỗi cái việc đó mà anh nhắc mãi. Thật là mặt dày.
Lê Minh Thành đi tìm em họ, lại thấy cảnh mờ ám này.
- Mẫn Tiên????
Lê Minh Thành ngờ ngợ nhìn chàng trai bên cạnh em họ, ánh mắt vô cùng thích thú lại dò xét.
Lê Mẫn Tiên giật mình vội buông tay ra, mông cũng phản xạ nhanh ngồi xích ra mép ghế đá.
- Anh tới khi nào vậy?
- Vừa mới, ông gọi chúng ta...
Lý Thần Vũ thấy là tên nhóc khi nãy, bèn vòng tay qua vai Mẫn Tiên, lại còn cố ý tỏ vẻ nguy hiểm thầm thì.
- Anh cơ à, tên đó nhìn còn trẻ con hơn tôi. Gu cô là trâu già gặm cỏ non à?
Mẫn Tiên không thèm bận tâm, cô hất tay Lý Thần Vũ ra với lực rất mạnh, rồi đủng đỉnh đứng lên đi về phía anh họ. Lý Thần Vũ ngồi ghế đá nhìn như muốn đâm thủng lưng hai người. Bỗng Mẫn Tiên quay lại, Lý Thần Vũ nhớ cảnh cô đập xe mình, đoán có khi nào cô ấy đánh mình không. Ở đây là nơi công cộng, nhưng hiện tại vắng vẻ mà, ra tay đánh người cũng có thể lắm.
Nhưng Lê Mẫn Tiên chỉ lườm, sau đó giơ tay ngang cổ cảnh cáo, ý nói Lý Thần Vũ tem tém lại.
Anh phì cười, giờ lườm nguýt cũng đáng yêu nữa, mỗi bước đi tóc đuôi ngựa lại đung đưa nhè nhẹ nhìn đỏng đà đỏng đảnh.
Lý Thần Vũ cũng đứng lên rồi cất bước theo sau, luôn giữ một khoảng nhất định với hai người đi đằng trước.