Ân Ái Không Buông

Chương 104: Cảm tạ trời đất




Mẫn Tiên được đưa lên trực thăng và chuyển tới bệnh viện tuyến đầu. Trong quãng di chuyển, cô liên tục được sốc tim và may mắn nhịp đập đã trở lại, tuy nhiên rất yếu ớt.

Lê Thanh Hải nhìn em gái nằm trên giường bệnh, chân bó bột mà áy náy vô cùng, còn không ngừng tự trách bản thân đã không ở bên Mẫn Tiên.

Nhà họ Lê nghe tin thì cũng kinh hãi một phen. Sau đó, một máy bay riêng với đội ngũ bác sỹ đầu ngành đã túc trực và hộ tống cô gái họ Lê về nước.

Ở một diễn biến khác.

Lý Thần Vũ vui mừng vì tới được Valle Nevado và tìm được khách sạn Mẫn Tiên ở. Tuy nhiên khi anh hỏi lễ tân lại nghe được tin sét đánh, rằng cô gái của anh là nạn nhân vụ tai nạn trượt tuyết và có vẻ nguy kịch. Họ chỉ nói cô được đưa đi, còn đi đâu thì chỉ có đội cứu hộ mới biết.

Anh vội vã liên lạc cho “Bác Chung”, nhưng đầu dây bên kia không nghe máy. Không thể kiên nhẫn được, Lý Thần Vũ gọi cho bố Lý.

Lý Liên Sơn cũng không nghe máy.

Người được anh nghĩ tới lúc này là Madam Pang.

- Mẹ!!

- Có việc gì vậy?

Giọng anh run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì sợ.

- Mẹ, giúp con!

Lần đầu tiên anh khẩn khoản xin Madam Pang giúp mình. Vì Mẫn Tiên, anh gạt bảo mọi rào cản và khúc mắc bới mẹ kế. Tâm trí anh chỉ có Lê Mẫn Tiên thôi.

- Bình tĩnh, nói chuyện gì đã xảy ra.

Lý Thần Vũ cố gắng thuật lại tình hình, Madam Pang ở Mỹ cũng lo lắng, nhưng vẫn dịu giọng.

- Chờ ít phút ta sẽ gọi lại. Con yên tâm, Mẫn Tiên là cô gái kiên cường, nó sẽ không sao đâu.

Madam Pang được gọi là Madam không phải chỉ vì lấy Lý Liên Sơn. Có thể nói người phụ nữ này rất đáng gờm, tay chân và tai mắt khắp nơi nên thông tin nắm bắt cũng nhanh nhạy.

- truyện chính thức tại Noveltoon và Mangatoon -

Chả mấy chốc Lý Thần Vũ được hồi đáp.

- Mẫn Tiên đã về nước rồi.

Lý Thần Vũ rối rít cảm ơn, người trợ lý của anh cũng bị xoay như chong chóng khi vừa lặn lội tới Chile thì đã phải quay ngược về.

***

Tại phòng riêng bệnh viện trung ương.

Lê Mẫn Tiên đã tỉnh, khi nhìn thấy chân mình bó bột cô còn cười.

- Vẫn là may mắn, em tưởng mình đi đời rồi.

- Con bé này, em làm anh sợ chết khiếp. Sao em dám liều mạng vậy chứ.

- Không phải em liều mạng, em chỉ …

Dù rất yếu nhưng cô vẫn lí nhí nói chuyện với Lê Thanh Hải, Lê Thanh Hòa ở bên trầm ngâm.

- Phúc lớn mạng lớn, các cụ tổ tiên gánh em còng lưng. Vẫn cãi nhem nhẻm được là tốt rồi.

Phạm Ánh Nguyệt lườm hai con trai:

- Em nó vừa trải qua thập tử nhất sinh, hai đứa trật tự đi.

Rồi bà lại gần cầm tay con gái vỗ về.

- Lúc nghe tin con ngừng tim, mẹ cảm giác tim mình cũng ngừng đập luôn rồi. Ơn trời, gãy chân còn nhẹ.

Mẫn Tiên nhíu mày, vẻ mặt trắng bệch yếu đuối.

- Ngừng tim là sao ạ?

- Là chết lâm sàng. Em biết dọa người lắm, em có mệnh hệ gì thì Lê Thanh Hải anh sẽ sống dằn vặt cả đời mất.

Lúc này Lê Kỷ Chung đi vào, rồi nghiêm mặt nhắc nhở.

- Không nói những từ không hay.

Và ông tiến lại chỗ con gái.

- Được phát hiện kịp thời, may mắn tình hình của con chuyển biến tốt. Bác sỹ nói nếu tìm con trễ thêm vài phút thôi là đã lỡ mất thời gian vàng rồi.

Mẫn Tiên không ngờ mình đã từng đi tới cửa tử thần. Trải qua sự sống- cái chết, giờ được nằm đây và có đông đủ thành viên trong gia đình, cô nhận ra tình yêu nam nữ cũng không còn quan trọng lắm. Cô không nhớ giây phút trước khi tim mình ngừng đập, cô đã tha thiết gọi tên người cô yêu.

- Con muốn về nhà.

- Chưa được, ít nhất phải qua đêm nay đã.

- Vậy mọi người về nghỉ đi, con có người trông nom rồi. Chắc mọi người cũng mệt mỏi lắm. Xin lỗi, con đã khiến cả nhà lo lắng.

- Ngốc này, bố mẹ lo cho con cái, anh chị em lo cho nhau là điều đương nhiên. Không ai muốn tai nạn xảy ra cả.

Lê Mẫn Tiên rưng rưng nước mắt, cô cảm thấy mình đã liên lụy và làm ảnh hưởng tới nhiều người.

Phạm Ánh Nguyệt lau nước mắt cho cô, rồi mọi người dần dần ra về. Lê Thanh Hải chạy đi chạy lại mấy ngày liền nên đã giao em gái cho Lê Thanh Hòa phụ trách.

Phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn hai anh em.

- Nhìn gì, mau ngủ đi!

- Anh cũng về đi!

- Anh về nhỡ em lại chạy lung tung thì sao.

Lê Mẫn Tiên cười, sau đó hơi nhăn nhó vì chân đau.

- Cái chân này thì chạy sao nổi.

Lê Thanh Hòa nhướng mày nhìn cô.

- Ai mà biết được, em quậy lắm.

Câu nói đùa thôi, nhưng thực ra Lê Thanh Hòa lo lắng Lý Thần Vũ sẽ mò tới làm phiền em gái mình.