Ám Vệ Khuynh Quốc

Chương 37




Dùng hết sức đẩy Đông Phương Triệt, Tống Thiên Nhan trừng mắt nhìn hắn, Đông Phương Triệt điên rồi sao, nàng là Tống Thiên Nhan chứ không phải Khúc Diệp Nghi. Tuy rằng truyện này nàng là nữ chính, nhưng nàng cũng chưa làm gì cảm động để hắn phải hôn nàng a. "Ngươi, ngươi điên rồi sao ?"

Hắn trong tâm rối rấm, tại sao lại hôn Tống Thiên Nhan. Người hắn yêu đâu phải nữ tử trước mặt này. Đông Phương Triệt đứng thẳng dậy lạnh giọng nói "Đi ra ngoài"

" Sao cơ ?" Tưởng mình nghe lầm Tốg Thiên Nhan hỏi lại.

Đông Phương Triệt hít sâu nói " Trẫm ra lệnh cho ngươi đi ra ngoài"

Tống Thiên Nhan tức tối muốn chửi người, nhưng thân phận không cho phép nàng ép 1000 câu chửi vô bụng đi ra ngoài cửa. Đông Phương Triệt có bệnh ? Hôn nàng xong lại tức giận đuổi đi, thật sự logic của người cổ đại khó hiểu như vậy sao. Thật sự không hiểu nỗi.

Sáng hôm sau, thượng triều như cũ Đông Phương Triệt một thân hoàng bào uy vũ ngồi trên long ỷ, bên dưới hai hàng bá quan văn võ đứng đầu là Đông Phương Ảnh, bên cạnh chỗ còn trống là của Đông Phương Vũ, xưa nay vốn chưa từng tham dự việc chính sự.

Đông Phương Ảnh đột nhiên bước ra, hai tay ôm quyền nghiêm túc nói " Thần đệ muốn xin chỉ hôn"

Đông Phương Triệt nhướng mày, Tứ hoàng đệ cũng chịu thành hôn, là tiểu thư nhà nào lọt vô mắt của hắn. Xung quanh bá quan náo động. Chiến thần vương gia lại muốn kết hôn, một số người tiếc rẻ chưa giới thiệu được nữ nhi. Đông Phương Triệt hứng thú dò hỏi "Tứ Hoàng Đệ muốn thành hôn, nói đi tiểu thư nhà nào ? Trẫm sẽ lập tức ban hôn"

Đông Phương Ảnh cười ấm áp, không còn giống tu la đòi mạng trên chiến trường, hắn trầm giọng nói " Là Tống Ám Vệ Tống Thiên Nhan"

" Hồ đồ" Đông Phương Triệt tắt đi nụ cười, đập mạnh tay quát. Bá quan văn võ sợ hãi quỳ xuống, chỉ riêng Đông Phương Ảnh vẫn kiên định đứng đó, mắt nhìn thẳng hoàng đế trên cao không chút hoảng loạn.

" Hoàng huynh, ta thật sự thích nàng, mong huynh thành toàn" Đông Phương Ảnh vẫn không bỏ cuộc nói tiếp.

Đông Phương Triệt tức giận không lý do, nghe Ảnh muốn lấy nàng hắn hận không thể cất nàng đi. Vì sao lại vậy ? Phải chăng đã quen nàng là của hắn. " Tứ Vương Phi là danh hiệu cho một ám vệ sao ? Ngươi muốn bị dân chúng cười nhạo. Đừng nói nữa trẫm sẽ ban hôn cho ngươi và một đương kim tiểu thư"

Đông Phương Ảnh lạnh lùng, dung nhan tuấn mỹ như đóng băng " Không cần, Hoàng huynh ta không sợ bị cười nhạo, danh hiệu Tứ Vương Phi chỉ mình nàng là xứng đáng, còn nếu là người khác, giết không tha"

Đông Phương Triệt trên người cũng toả ra khí lạnh không thua kém. Hai mỹ nam tử trên triều cùng hơn thua, chỉ khác một nhận ra tình cảm bản thân, một vẫn đang nhầm lối.

Lúc này Bạch Bật Tài đột nhiên cả gan đứng lên nói " Tứ Vương Gia, lão thần nghĩ ngươi nên suy nghĩ lại, Tống Ám Vệ dẫu sao thân phận không phù hợp"

Đông Phương Ảnh liếc mắt lạnh nhìn Bạch Bật Tài, chuyện của lão hắn chưa tính xong đâu, tốt nhất đừng xen vào chuyện của hắn. " Bạch Thừa Tướng, ngươi nói xem chuyện bổn vương đã đến lượt ngươi xen vô?"

" Thần biết tội" Bạch Bật Tài vội vã cúi đầu, trong mắt đày hận, Đông Phương Ảnh sẽ có ngày ta bắt ngươi quỳ trước mặt ta.

Khúc Lương Phong lúc này cũng mở miệng " Hoàng Thượng, Tứ Vương Gia khó lắm mới tìm được một nữ tử vừa mắt, hay là cứ tác thành cho Vương Gia đi"

Hừ, Tống Thiên Nhan này nghe Nghi Nhi nói đang đe doạ nàng, chi bằng ném cho Đông Phương Ảnh. Lấy một nữ nhân không địa vị, hắn sẽ bị cả thiên hạ chê cười, hơn thế thiệt thòi đủ điều. Đông Phương Ảnh trên chiến trường nhiều quá, đúng là ngu xuẩn, tiếc rằng đều không liên quan đến hắn.

Đông Phương Triệt trầm ngâm, trong lòng hiện lên tức giận " Trẫm nói không đồng ý hôn sự này. Bãi triều"

Đông Phương Ảnh nắm chặt đấm. Hoàng Huynh Thiên Nhan là một nữ nhân hơn thế là ám vệ, tại sao không nhường cho ta, trừ khi....

Đông Phương Ảnh mang một thân lửa giận đi đến Hoàng Thanh Cung , Lục Du ngoài cửa thấy hắn khó xử ngăn lại " Tứ Vương Gia, Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi. Không thể làm phiền"

Đông Phương Ảnh tức giận hất tay " Bổn Vương mặc kệ, hôm nay ta phải nói rõ ràng với hắn"

Với võ công của Lục Du sao có thể đấu lại Đông Phương Ảnh. Hắn đạp cửa đi vào. Bên trong Đông Phương Triệt đang nhắm mắt dưỡng thần, ngũ quan cương nghị sắt xảo như vị thần Hi Lạp. Nghe tiếng động mắt phượng mở ra. Trầm giọng lên tiếng "Không phải trẫm đã nói rõ ở chính triều rồi sao "

" Hoàng Huynh, Tống Thiên Nhan là nữ nhân ta yêu, tại sao không thể để nàng cho ta. Ngươi cũng có nữ tử ta yêu, tại sao ta không thể " Đông Phương Ảnh tức giận, dung nhan tuấn mỹ nhuộm màu lửa giận cùng khó hiểu.

Đông Phương Triệt cụp mắt, phải chỉ một ám vệ sao hắn không thể đưa cho Ảnh, hơn thế người hắn yêu không phải nàng. Sờ lên đôi môi nhớ đến hôm qua mắt hắn tối lại " Gọi Tống Thiên Nhan đến đây"

" Tuân Lệnh" Lục Du nhanh chóng đi gọi nàng.

Không lâu sau Tống Thiên Nhan cười toe toét xuất hiện, nhìn trong phòng hai nam nhân tuyệt mỹ. Nàng bỗng nhiên cảm giác không lành, không đúng cái không khí này là thế nào, nàng khó hiểu hỏi "Hoàng Thượng, Tứ Vương Gia, có chuyện gì sao ?"

Đông Phương Ảnh thấy nàng, tim đập mạnh, không mở miệng. Đông Phương Triệt giành trước nói " Tống Thiên Nhan, ngươi là ám vệ trung thành của trẫm ?"

" Đúng a" Nàng khó hiểu, tự nhiên lại hỏi như vậy. Đúng lúc này Đông Phương Ảnh lại tiến đến bắt tay nàng " Nhan Nhan, hãy làm Vương Phi của ta"

" Sao cơ ?" Tống Thiên Nhan há to, Vương Phi ? Đông Phương Ảnh thích nàng ? Khoang sao có thể nàng đâu phải Tống Thiên Nhan, không phải nói nàng đâu phải Tống Thiên Nhan chính gốc. Hơn thế tình tiết truyện sao lại nhanh như vậy.

Đông Phương Ảnh hít sâu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng nói "Hãy làm Vương Phi của ta, ta yêu nàng"

Tim đập một phát mạnh, Tống Thiên Nhan bối rối. Bổn đặc công đột nhiên được tỏ tình bất ngờ, phải làm sao. Đông Phương Triệt nhìn lại khó chịu "Tống Thiên Nhan ngươi có muốn trở thành Vương Phi của Tứ Vương Gia ?"

Hắn có thể đảm bảo Tống Thiên Nhan không thể làm Vương Phi của Đông Phương Ảnh. Nàng luôn bên cạnh, không cách rời. Sao có thể trở thành Vương Phi của Ảnh.

Tống Thiên Nhan đau đầu, sao có thể ? Nàng phải làm thế nào, không thể trở thành Vương Phi của Đông Phương Ảnh, nàng đã xác định tìm đường trở về hiện đại, hắn có cảm tình với nàng, nàng cũng vậy... nếu bên nhau chỉ thêm đau khổ, nàng cũng không thể ở lại. Còn về phần nam chính trong truyện,bên hắn càng thêm nguy hiểm đòi mạng.

Đúng lúc này bên ngoài lại vang vọng lên giọng nói "Hoàng Huynh, ta cũng xin ban hôn"

Cửa ngoài bước vào một tuyệt sắc nam tử, hắn cười nhẹ như hồ ly bước vào. Lục Du bối rối, hôm nay là ngày tốt hay sao hai vị Vương Gia đều xin ban hôn.

" Ồ, Vũ nay lại nhìn trúng tiểu thư nhà nào ?" Đông Phương Triệt nhìn mỹ nam tử trước mắt. Đông Phương Vũ trước giờ sống khép kín chưa từng vừa mắt ai, nay lại muốn ban hôn.

Hắn cười nhẹ, tay ngọc chỉ thẳng vào Tống Thiên Nhan " Không phải tiểu thư nhà nào, là Tống ám vệ"

" Ta ?" Tống Thiên Nhan chỉ vào mình, loạn cả rồi. Sao hai vị tổ tông này đều muốn lấy nàng. Nàng không tin ác ma Đông Phương Vũ này thích nàng.