Ám Vệ Khuynh Quốc

Chương 32




Tống Thiên Nhan như nuốt phải ruồi lật đật nói " Hoàng Thượng, những chuyện này ngươi không nên nói với ta a, phi lễ chớ nghe"

Đông Phương Triệt cũng ngỡ ngàng, hắn nói với nàng những thứ gì làm gì. Tống Thiên Nhan chỉ là một ám vệ nho nhỏ vốn không có tư cách theo hắn bàn chuyện hậu cung. Không chạm vào Nghi Nhi là do muốn dành nó trong ngày hắn quang vinh chính đại rước nàng lên hậu vị.

Đông Phương Triệt hừ lạnh, trực tiếp đi ngang qua nàng. Hắn nhớ đến gì đột nhiên quay lại nói "Mau chuẩn bị cho du hành ngày mai"

Du hành ngày mai ? Đi đâu ? Mang theo đầu óc mụ mị nàng ngước nhìn hắn. Nhưng khả Đông Phương Triệt đã muốn bước đi thật xa. Đông Phương Ảnh đi đến gõ đầu nàng " Hoàng huynh đã muốn đi, ngươi nhìn muốn lòi cả mắt ra ngoài"

Giọng nói nàng nghe thế nào cũng mang đầy dấm chua là sao đây. Tống Thiên Nhan ôm đầu trừng mắt hắn " Vương Gia, động khẩu không động thủ với người bị thương"

" Ta thấy ngươi thương thế rất tốt, còn với Bắc Tử Như người ta cãi võ mồm" Hắn sủng nịnh nhìn nàng, càng không biết trong con ngươi có bao nhiêu nhu hoà.

Tống Thiên Nhan bị hắn nhìn có chút bối rối, giả vờ ho khan "Khụ ta thấy có chút không khoẻ, cáo lui cáo lui"

Chưa gì đã thấy nàng chạy mất dạng, hắn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng nàng, Nhan Nhan nếu ta nói muốn nàng làm của ta nữ nhân, nàng sẽ đồng ý ?

Sáng hôm sau, Tống Thiên Nhan đã phải thức sớm để đến Hoàng Thanh Cung, Đông Phương Triệt đang được tỳ nữ hầu hạ thay y phục, nàng bước lại đứng cạnh Lục Du cùng Lạc Chiêu. Nàng âm thầm chậc lưỡi, hoàn hảo ai cũng muốn làm hoàng đế. Có kẻ hầu người hạ sung sướng như vậy. Chỉ có điều rất có thể gây nên bệnh béo phì, thừa cân do lười vận động.

Nghĩ đến cảnh Đông Phương Triệt mập mạp, đi không nổi, Tống Thiên Nhan không kìm chế được bật cười. Bên đây Đông Phương Triệt nghe tiếng cười mắt lạnh lướt qua, nàng đây lại mắc gì bệnh, sáng sớm nhìn hắn đột nhiên bật cười.

Lục Du cùng Lạc Chiêu bên cạnh chảy mồ hôi lạnh, đưa tay huých vào nàng. Tống Thiên Nhan biết mình bị hớ, liền hằn giọng đứng nghiêm túc lại.

Một lúc sau bên ngoài Khúc Diệp Nghi được tỳ nữ phù đi vô, nàng hôm nay diện bạch y thanh thoát, gương mặt nhỏ bé mỹ lệ làm nam nhân sinh lòng muốn bảo hộ. Đông Phương Triệt đi lại dìu nàng, Khúc Diệp Nghi thuận thế tựa vào lòng hắn.

Tình chàng ý thiếp vô mắt Tống Thiên Nhan liền muốn nôn ra, thế nào là rắn độc mà tưởng cuốn chiếu ? Nhìn Khúc Diệp Nghi sẽ hiểu rõ. Đông Phương Triệu ôm Khúc Diệp Nghi ra kiệu khởi hành, Tống Thiên Nhan cùng Lục Du, Lạc Chiêu cưỡi ngựa bên cạnh kiệu.

Bên trong truyền ra tiếng nữ tử " Triệt ca ca, Nghi Nhi rất mong chờ đến hôm nay cùng ngươi đi hải ngoại"

"Trẫm cũng vậy, Nghi Nhi gần đây hảo ?" Hắn ôn nhu hỏi, có chút áy náy vì bỏ rơi nàng dạo này.

Khúc Diệp Nghi hạnh phúc một vẻ dựa vào lòng hắn " Có Triệt ca ca bên cạnh, Nghi Nhi sao có thể không tốt"

Lạc Chiêu cùng Lục Du đi bên cạnh lo lắng nhìn nàng, chỉ thấy Tống Thiên Nhan ôm hai tay run run, mắt trợn ngược. Lạc Chiêu sợ hãi hỏi " Tỷ tỷ, không sao chứ"

" Có sao, da gà ta nổi đầy người " Nàng run lên, sến súa chết mất. Bổn đặc công bị sặc đường.

Lục Du bọn họ há hốc, uổng công bọn họ lo nàng thương tâm. Tống Thiên Nhan bây giờ rõ ràng là thần kinh thép. Khúc Diệp Nghi không có võ công nên không nghe được, nhưng Đông Phương Triệt một thân võ nghệ đương nhiên nghe rõ rành rành.

Lạc Chiêu hỏi vốn tưởng nàng vì hắn sủng Khúc Diệp Nghi mà đau buồn, trong tâm hiện lên đau xót, chỉ là không ngờ Tống Thiên Nhan lại đang chê hắn. Trong lòng không rõ tức giận, hắn phát ra khí lạnh làm Khúc Diệp Nghi sợ hãi không biết đã làm sai điều gì.

Tống Thiên Nhan cường nữ bên ngoài vẫn ngây ngô ngắm cảnh ven đường. Hoàn toàn không để tâm nam tử đang bộc phát.

Đi đến bờ sông rộng lớn, trước cảng là một con thuyền to bằng gỗ. Xung quanh sông bao phủ rừng cây nhiệt đới rậm rạp, không khí trong lành không ô nhiễm. Tống Thiên Nhan nhìn chiếc thuyền hả miệng chữ o.

Đây là đi du thuyền sao ? Bên trong kiệu Đông Phương Triệt cùng Khúc Diệp Nghi được phù bước ra ngoài. Hắn thấy nàng không động tỉnh liền gằn giọng " Tống Thiên Nhan"

Nàng quay lại mếu máo " Hoàng Thượng chúng ta đi du thuyền à ?"

Tưởng nàng thích du thuyền đến phát khóc, hắn tâm liền nhuyễn xuống, trong giọng nói cũng mềm đi không ít " Đúng vậy"

" Oh shit, Hoàng Thượng ta bị say sóng, không lên thuyền được" Nàng giả vờ ôm đầu than.

Đông Phương Triệt bất ngờ Tống Thiên Nhan bị say sóng ? Hắn nhưng không có nghe qua việc này. Chưa kịp nói từ xa đã đi đến một thân hắc bào cùng lục bào anh tuấn mỹ nam tử

"Hoàng Huynh"

" Hoàng Huynh"

Hai tiếng hoàng huynh cho biết thân phận người đến, Tứ Vương Gia Đông Phương Ảnh một thân hắc bào tuấn lãng, tóc búi cao đuôi ngựa bằng dây đai , vài sợi tóc mai phũ xuống trán tăng phần quyến rũ. Lục Vương Đông Phương Vũ ba ngàn sợi tóc xoã dài, gương mặt mị hoặc tuấn mỹ.

Sau lưng quan lại cùng nữ nhi đại thần cũng lần lượt hành lễ. Đông Phương Triệt phất tay " Bình thân"

Hoàn toàn bỏ quên bên cạnh Tống Thiên Nhan lời nói. Nàng thầm nghĩ có nên lặng lẽ trốn đi, đúng lúc này hai đạo ánh mắt lướt về phía nàng khiến thân mình phát run.

Đông Phương Ảnh cười thầm, quỷ linh tinh. Hắn không hiểu sao nàng cứ không muốn tham dự những sự kiện. Không biết có trùng hợp hay không những nơi nàng không muốn đi đều sẽ xảy ra chuyện không hay. Đông Phương Vũ nhìn nàng, hắn không biết mình bị cái gì lại đi hội du thuyền vì muốn gặp nàng, nếu không hắn đã cáo bệnh không đi.

Đông Phương Triệt nhận thấy ánh mắt hai hoàng đệ, trong lòng khó hiểu lửa giận, đối nàng lạnh lùng " Tống Thiên Nhan đi lên thuyền"

Khúc Diệp Nghi bên cạnh hiện tia cả kinh, vốn Tống Thiên Nhan chỉ là một ám vệ, không muốn đi hắn cũng không phí tâm đi ép, đằng này Triệt ca ca lại chỉ định rõ nàng phải đi. Khúc Diệp Nghi ghen ghét nhưng tận lực dồn xuống dưới.

Tống Thiên Nhan nghe hắn nói mếu máo khóc không ra nước mắt " Tuân mệnh"

Đông Phương Triệt cùng đoàn ngừơi đi trứơc. Không cam lòng ai oán đi theo như con tàu nàng bước lên sẽ là titanic vậy. Đông Phương Vũ đi kế bên nàng tò mò hỏi.

" Tống Thiên Nhan sao ngươi không thích đi lên du thuyền này, phải biết người lên nó phải vinh hạnh cỡ nào đâu" Hắn mỹ hoặc nhân khuôn mặt cười biết bao nhiêu xinh đẹp.

Nhưng nàng không có hứng xem, bực tức trừng mắt hắn "Ai thích thì lên ta không thích"

Nói đến nguyên nhân thì do đây là chương đi du thuyền, Khúc Diệp Nghi ghen ghét với Tống Thiên Nhan vì được Đông Phương Triệt đích thân từ nhà lao bế ra ngoài khi bị phạm tội gian diếu với Bắc Tử Lăng, nên bày mưu hãm hại nàng.

Khúc Diệp Nghi thuốc nhuyễn cốt tán vào Tống Thiên Nhan nguyên chủ, sau đó nhốt dụ nàng vào hầm dưới tàu, chưa hết nữ phụ độc ác đó còn cho một vài tên nô bộc thựơng nàng bên trong kho chứa.

Quyết tâm chết không chịu nhục Tống Thiên Nhan phá thân thuyền đi ra đi ra ngoài. Thuyền thủng nước liền nhanh chóng tràn vào, quan viên hoảng loạn la hét. Đông Phương Triệt lúc đó khí lạnh bao bộc toàn thân. Ôm Khúc Diệp Nghi phi thân lên bờ. Quan lại tuy được cứu hết nhưng cũng không tránh khỏi thương tổn cùng sợ hãi. Tống Thiên Nhan may mắn được Đông Phương Ảnh cứu đi lên, nhưng cũng không thoát tội.

Dứơi sức ép của Khúc Lương Phong cùng quan lại nàng bị khép tội cố ý hành thích Hoàng Thượng. Đáng ra phải xử trảm nhưng Đông Phương Ảnh cầu tình cùng trong lòng không nỡ nên Đông Phương Triệt chỉ hạ nàng phạt 100 trượng cùng nhốt vào ngục tối.

Tuy nói vậy nhưng 100 trượng cũng gần như lấy đi mạng của nguyên chủ. Trở về hiện tại, nàng nuốt nước bọt bước lên thuyền. Mong là con thuyền này đừng biến thành Titanic, không thì nàng thật là thảm.

Nàng quyết tâm tránh xa nam chính nữ phụ, Khúc Diệp Nghi mà đến gần thì đừng trách bổn đặc công cho ngươi thành mồi cho cá mập. Nàng đã tránh được kiếp ngược của Bắc Tử Lăng nàng tin chắc đợt này chắc chắn sẽ bình yên.