Ám Vệ Khuynh Quốc

Chương 19




Tống Thiên Nhan ngẩng người, nàng không biết cuộc đời Đông Phương Vũ lại bi thảm như vậy. Với trong chính truyện vốn không nhắc đến nhiều về hắn. Đông Phương Ảnh quay sang nàng " Nếu đã biết nhiều vậy, ngươi nói xem bổn vương có nên giết ngươi"

Nàng giật bắn người, đưa tay kéo qua môi giả hành động kéo khoá, nuốt nước miếng đáp " Ta không nói ra, chuyện này coi như ta quên hết"

Kể ra Đông Phương Ảnh cũng lạ, tuy nàng nói tò mò nhưng không nghĩ hắn sẽ nói ra bí mật lớn như vậy. Hắn tin tưởng nàng như vậy sao ? " Tứ Vương Gia nghỉ ngơi cho khoẻ, ta về trước"

Nói xong phủi mông đứng dậy, nàng sợ Đông Phương Ảnh sẽ nói ra xong một kiếm chém nàng thì thật chết bà. Nhìn bóng lưng nho nhỏ chạy đi xa, hắn nở nụ cười, nữ tử này có hợp trong cung không nàng quá ngây thơ, cho dù không gây sự với ai cũng không có nghĩa người khác không tìm chuyện với nàng.

Lại một buổi sáng đến, tiếng chim hót ríu rít bên ngoài, cho dù thật thế nào thì bên trong hoàng cung không thể giống bầu không khí non sông nước biếc ở ngoài. Nàng chán nản bước đến cửa cung, đến đây cũng 2 tháng rồi, hằng ngày cứ đi đi lại lại nàng thật buồn muốn chết.

Thị vệ hai bên thấy nàng liền hớn hở chạy lại " Tống ám vệ, ngươi lại ngủ quên à ?"

Nàng cười hề hề gãi đầu, ai kêu hôm qua lo nghe chuyện nên về trễ, ở cổ đại lại không có báo thức, ngủ quên là chuyện thường. " Hoàng Thượng đâu ?"

" Ngươi đúng là, Hoàng Thượng đã đi dạo tiếp đãi Bắc Đường thái tử rồi" Thị vệ chậc lưỡi, từ ngày trúng độc trở về Tống ám vệ liền trở nên dễ gần, tuy trước nàng cũng rất tốt bụng, nhưng khuôn mặt luôn lạnh lùng. Không giống như bây giờ.

Tống Thiên Nhan à một tiếng, lui về phía sau vừa chạy vừa vẫy tay chào " Thị vệ đại ca cáo từ"

Nàng chạy ra ngự hoa viên, không phải chỗ tản bộ lí tưởng nhất chính là ngự hoa viên sao ? Đoán không sai, từ xa đã thấy đoàn người của Đông Phương Triệt. Chạy nhanh lại lách người đi qua " Xin lỗi cho qua chút"

Đi đến bên cạnh Đông Phương Triệt, trang phục do chạy nhanh nên có chút nhăn nhúm. Hắn nhìn nàng cau nhẹ mày. Bắc Vỹ Lăng thấy nàng đến, đôi mắt hiện lên ánh cười, nữ nhân hắn gặp trong thanh lâu, điệu nhảy hôm qua của nàng đúng là rất gây ấn tượng mạnh trong hắn.  " Đây không phải là Tống Ám Vệ của Nam Hoàng sao ?"

" Thái tử không cần khách sáo như vậy, cứ gọi ta một tiếng Tống Thiên Nhan là được" Nàng lấy nụ cười hoa hậu thân thiện đối với hắn, tuy Bắc Vỹ Lăng hay đem xui xẻo đến nàng nhưng hắn đúng là rất đẹp, hơn thế còn là Hoàng Huynh của Đông Phương Vũ.

Đông Phương Triệt trong lòng không thoải mái, vốn hắn đâu cần quan tâm đến nàng. Tại sao lại khó chịu trong lòng đến vậy.

Bắc Vỹ Lăng hơi xiêu lòng nhìn nữ tử trước mắt cười, quả thật nhìn kĩ thì nàng cũng là một mĩ nhân. Đông Phương Triệt nhìn bọn họ mắt qua mày lại, lửa giận lại trào lên.

Giữa lúc đó Lạc Chiêu gấp rút đi tới, quỳ trước mặt Đông Phương Triệt "Hoàng Thượng, Biên Cương có báo"

Đông Phương Triệt nhăn mày, trong mắt lộ nghiêm túc, hắn quay sang Bắc Vỹ Lăng " Trẫm có việc đi trước, các ngươi cứ tiếp đãi tốt Thái Tử"

" Tuân lệnh"

Bắc Vỹ Lăng cũng mỉm cười gật đầu, nàng là ám vệ nên đương nhiên cũng phải đi theo hắn, Tống Thiên Nhan đưa tay chào, làm khẩu hình miệng không dám nói to  " Tạm biệt mỹ nam"

Hắn bật cười, Đông Phương Triệt sao lại cho một người như vậy làm ám vệ của mình. Nhìn khung cảnh hữu tình bên bờ hồ hắn phất tay " Các ngươi cứ lui ra đi, ta muốn tự ngấm nhìn "

"Chuyện này... hoàng thượng đã giao cho chúng ta hầu hạ tốt thái tử" Quan đại thần khó xử nói.

Bắc Vỹ Lăng cười nhẹ " Cứ lui ra, ta là sứ giả không phải tù binh, không cần canh như vậy "

Bọn họ nhìn nhau cuối cùng cũng ôm lễ cáo từ. Nhìn đoàn người đi hết một bóng đen nhảy xuống quỳ dưới chân Bắc Vỹ Lăng. Không còn nụ cười hoà nhã, nam tử lại trở nên lạnh lẽo bứt người " Đi điều tra xem có chuyện gì "

" Tuân lệnh chủ nhân" Hắc y nhân cung kính ôm quyền biến mất.

Một mình đứng ngắm phong cảnh Đông Lạc, hắn rơi vào trầm ngâm. Con đường hắn lựa muôn màng gian khổ, nhưng hắn quyết không bỏ cuộc, vì mạng sống của hắn được đổi lấy từ mẫu thân cùng đệ đệ. Nếu bây giờ hoàng đệ còn sống chắc cũng đã trưởng thành rồi.

Đi vào Hoàng Thanh cung, Đông Phương Ảnh đã đứng chờ trong đó, vẻ mặt không giữ được bình tĩnh, vừa thấy Đông Phương Triệt bước đến liền nói "Hoàng Huynh, Biên Cương vừa đưa tin, Tây Xuyên đã tiến công vào biên giới nước ta. Hãy cho đệ ra trận"

Tống Thiên Nhan nhăn mày, chiến tranh xảy ra rồi. Đây là khúc chiến tranh Đông Lạc và Tây Xuyên nổ ra. Đông Phương Ảnh xin đi đánh trận được chấp thuận. Tống Thiên Nhan lo lắng Đông Phương Triệt sẽ bị Bạch Bật Tài thừa cơ hội hãm hại nên từ chối ra trận. Cũng vì thế nàng mới trúng bẫy của Khúc Diệp Nghi, bắt gian nàng cùng Bắc Vỹ Lăng.

Đông Phương Triệt nhìn tình hình chiến trận qua bản đồ được đặt trên bàn. Xung quanh tướng sĩ cũng hồi hộp háo hức chờ ra trận. Tây Xuyên quá ngông cuồng, Tây Lăng Duệ càng không coi ai ra gì.

" Tứ Vương Gia Đông Phương Ảnh nghe lệnh. Dẫn theo 8 ngàn quân sĩ đánh trả Tây Xuyên" Đông Phương Triệt thẳng người, trầm giọng nói.

Đông Phương Ảnh ôm quyền, hùng hồn trả lời " Hoàng đệ tuân chỉ"

Tống Thiên Nhan đột nhiên giơ tay " Hoàng Thượng, thần cũng muốn đi trợ giúp Tứ Vương Gia "

Đông Phương Ảnh kinh ngạc nhìn sang nàng, lo lắng nói to " Thiên Nhan, không được xằng bậy, chiến trường sao có thể tuỳ tiện ra"

Đông Phương Triệt im lặng nhìn nàng, Tống Thiên Nhan từ lúc nào lại tự ý quyết định mọi việc, nàng đã khác rồi. "Ngươi có biết có thể sẽ mất mạng?"

" Thần biết, nhưng Tây Xuyên mưu đồ với Đông Lạc, thần là ám vệ đương nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ đất nước, bảo vệ Hoàng Thượng. Xin cho thần được ra trận" Nói nhiều văn thơ vậy thôi chứ ý thật của nàng là muốn thoát khỏi hoàng cung, chiến trường cũng tốt, dù sao kiếp trước nàng còn phải ra những chiến trường bom đạn còn nguy hiểm hơn vậy nhiều lần. Và hơn thế còn tránh được mưu hại của Khúc Diệp Nghi đối với nàng và Bắc Vỹ Lăng.

Đông Phương Triệt im lặng, cuối cùng lạnh lùng mở miệng " Tống Thiên Nhan nghe lệnh, trẫm lệnh ngươi phò tá Tứ Vương Gia đi đánh trận"

" Thần tiếp chỉ" Nàng hí hửng nhưng mặt vẫn vờ nghiêm túc. Đông Phương Ảnh chỉ tiếc không rèn được sắt. Đây đâu phải nơi nàng náo loạn. Chiến trường nguy hiểm cỡ nào, nàng không biết sao.

Mọi người về hết, chỉ còn mình nàng cùng Đông Phương Triệt, hắn lạnh nhạt mở miệng " Tại sao muốn ra chiến trận ?"

Nàng khó hiểu , không phải đã nói rồi sao, tại sao lại hỏi nữa " Ta muốn bảo vệ..."

" Trẫm mệt rồi, lui ra đi" Đây không phải câu trả lời hắn muốn nghe, bất chợt nhận ra từ bao giờ hắn lại lo chuyện bao đồng đến vậy. Nữ nhân hắn yêu đang ở trong Diệp Cung. Không phải ám vệ nhỏ bé.

Nàng bĩu môi, kêu nàng nói xong lại bắt nàng im. Hắn có bệnh. Ôm quyền đi ra ngoài. Nàng đúng là rất nôn nóng lên chiến trường, không biết ở cổ đại sẽ như thế nào.

Trong cung điện, lục y Bắc Vỹ Lăng ngồi thưởng trà, tóc trắng xoã dài phía sau, hắc y nhân quỳ dưới cung kính nói " Tin từ Biên Cương, là đại quân của Tây Xuyên đánh đến Đông Lạc, chủ nhân hay chúng ta trở về Bắc Đường đi"

" Ai là người ra tiếp trận?" Hắn không để ý câu hỏi của hắc y nhân, chỉ điềm tĩnh hỏi.

Hắc Y nhân hồi báo " Là Tứ Vương Gia Đông Phương Ảnh"

Bắc Vỹ Lăng cười nhẹ như đã đoán chắc được. Hắc y nhân nóng nẩy khuyên nhũn " Chủ nhân, xin hãy quay về Bắc Đường. Nếu Tây Xuyên chiếm được Đông Lạc, vậy sẽ rất nguy hiểm"

Hắn để chén trà xuống, bật cười thành tiếng " Ngươi nghĩ Tây Xuyên sẽ chiếm được Đông Lạc. Hắc Lộ , ngươi quá ngây thơ rồi, Đông Phương Triệt cùng Đông Phương Ảnh không phải đồ trưng bày"