Ám Vệ Chi Ngụy Trang Thành Dương
"Này, ăn đi"- tì nữ lười biếng đem mâm màn thầu mốc meo và một đĩa dưa muối khô cằn đặt ở trên bàn, kế đó tùy tiện bỏ đôi đũa lên rồi bưng hộp cơm ra ngoài.
Quý Mạt âm lãnh từ trong ổ chăn bò ra, sờ soạng mặc lại áo, đầu tóc tán loạn che đậy gần hết khuôn mặt chỉ có thể thấy loáng thoáng chiếc cằm tinh tế nhưng lại tái nhợt. Y thấp giọng ho khan vài tiếng rồi từ trên giường chậm rãi lăn xuống dưới đất, không sai, chính là lăn xuống dưới, y lăn xuống vô cùng thuần thục rồi bò vài bước trên mặt đất rồi sờ soạng đến xe lăn của mình, cánh tay gầy yếu run rẩy chống đỡ bản thân mình để có thể leo lên xe lăn, tuy nhiên vì quá yếu ớt nên y đành ngồi ở trên mặt đất thở hổn hển trong chốc lát lấy sức... Nơi xa truyền đến tiếng la...
"Tiểu Vi, ngươi giúp hắn rửa mặt sao?"
"Aii, phiền muốn chết, ta còn muốn tẩy hắn luôn đi ấy, trong phòng còn có nước mà, tàn tật đúng là phiền toái..."
"Tùy ngươi, đừng làm cho hắn chết là được, chúng ta gánh không nổi đâu..."
"Hắn có chết cũng sẽ không có người biết đâu, cũng chỉ là một phế nhân thôi mà..""Chúng ta dù sao cũng chỉ là bình dân thôi mà, a, có cơm ngon sao?"
"Thịt kho tàu, móng heo, xương sườn hầm, cá chép dầm đường, phong phú lắm đó mau tới ăn đi!"
Quý Mạt bình tĩnh mà di chuyển xe lăn sờ đến chậu rửa mặt, nước bên trong đã lạnh ngắt, mùa đông đã đi qua rồi nên độ lạnh này Quý Mạt vẫn có thể chịu đựng được, thật tốt là mùa đông cuối cùng cũng qua đi để y cũng có thể ấm áp hơn đôi chút... Rửa mặt xong, y đi đến bàn ăn cầm lấy một chiếc màn thầu đã mốc meo đem những mẩu không thể ăn được vứt đi, chậm rãi cắn từng miếng, đây chính là bữa cơm duy nhất trong ngày nên y bèn luyến tiếc ăn nhanh...
Thứ Ảnh Nghị nhìn được lại chính là chuyện này, y đã từng là một chủ tử sáng chói đến bức người vậy mà bây giờ lại bị gia nhân khinh khi, phải ăn thứ đồ ăn mà đến chó còn không muốn ăn, y đã từng là một chủ tử ưu nhã đoan chính vậy mà giờ đây lại phải bò sát từng bước trên mặt đất mới có thể tìm được xe lăn thay cho đi bộ, y đã từng là một chủ tử ôn nhu tuấn nhã vậy giờ đây lại đầu bù tóc rối và chật vật đến làm người khác đau lòng...
Bọn họ dựa vào cái gì mà có thể đối xử với y như vậy, dựa vào cái gì! Sát ý ở trong lòng lan tràn tuy nhiên lý trí của Ảnh Nghị đã kịp nói cho hắn biết rằng hắn không thể làm như vậy, nếu ngay cả việc nhỏ như này mà hắn cũng không thể nhịn được thì làm sao có thể làm được việc lớn. Chủ tử chắc chắn sẽ khôi phục lại như cũ mà bản thân hắn sẽ là thanh kiếm trong tay y tùy ý y chỉ đạo.
Động tác của Quý Mạt hơi lộn xộn, căn phòng của y chìm trong tăm tối đã lâu lắm rồi, rốt cuộc hôm nay cũng được có chút ánh sáng mặt trời tiến vào. Y cứ như vậy yên lặng cảm thụ ánh nắng nhẹ hắt vào mặt mình, điều này thật tốt, lại là một mùa ấm áp, y lại đi qua một mùa đông lạnh lẽo nữa, lại sống lâu thêm một năm, y sẽ cố gắng kéo dài chút hơi tàn, kiên trì đi tiếp để chờ xem... chờ xem kết cục của những người đó sẽ như thế nào....
Bên ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân như là cố ý làm cho Quý Mạt nghe được, y chậm rãi quay đầu thì cảm giác được một bóng đen đang đứng trước mặt mình, màn thầu đang cắn dở trong tay liền bị hắn lấy đi. Quý Mạt mím môi không nói gì, hai tay ẩn ở dưới ống tay áo lặng lẽ siết chặt. Quý Mạt cảm giác được rằng người nọ đang ở trước mặt nhìn chăm chú vào mình, sau đó độ cao của bóng đen dần dần hạ xuống khiến cho ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu trên mặt của y làm cho y lại ấm áp như cũ. Đột nhiên, người nọ nói:
"Chủ tử, Ảnh Nghị tới chậm"
Người này đột nhiên lại quỳ gối trước mặt mình, Quý Mạt không biết Ảnh Nghị, y không quen biết được nhiều người mà những người y quen đều đã chết hết cả rồi, để lại một mình y bơ vơ... Quý Mạt quay đầu, ách giọng trả lời:
"Ngươi nhận sai người rồi"
Ảnh Nghị trầm mặt trong chốc lát rồi lại trả lời: "Chính tay nương nương đã bồi dưỡng ta để ta trở thành ám vệ của ngài"
Quý Mạt nhớ đến mẹ của mình, mẹ không phải đã chết từ lâu rồi sao? Bồi dưỡng ra người này từ khi nào vậy?