Ám Tình

Chương 97: Miên man tình ái (1)




Cảnh báo: 3 chap liên tục sẽ có yếu tố 18+, ai không thích H nặng mời rời đi ạ.

Hắc Uyển.

Nam Tịch Viên ngồi tựa đầu vào vai Lục Dĩ Thiên, cô đưa mắt ngắm nhìn bầu trời đầy sao, lòng cũng ngập tràn hân hoan.

"Dĩ Thiên, em chưa từng nghĩ sẽ yêu một người như anh."

"Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ phải lòng em." Lục Dĩ Thiên đan tay mình vào tay cô, anh đáp lời ngọt ngào. "Trong tương lai, nhất định hai chúng ta sẽ hạnh phúc."

Lục Dĩ Thiên mân mê bàn tay thon dài của Nam Tịch Viên, lại chạm vào chiếc vòng trên cổ tay của cô, "Đây là vật gián tiếp khiến chúng ta gặp nhau."

Nếu không có chiếc vòng này thì Nam Tịch Viên cũng sẽ không mạo hiểm nhận mình là thuộc hạ của Lục Dĩ Thiên, giờ đây ngồi nhớ lại chuyện quá khứ, lại cảm thấy nó trôi qua thật nhanh.

Nam Tịch Viên cười cười, "Nếu không phải thuộc hạ của anh đóng cửa lại thì em cũng sẽ không mạo hiểm liều một phen. Nhưng mà phải nói anh thông minh thật, lại có thể hiểu ý mà em đang cố tình nhấn mạnh."

"Cái đó gọi là... tâm linh tương thông?"

Nam Tịch Viên ngỡ ngàng, "Anh cũng biết mấy câu nói thế này nữa à? Nhưng mà cũng đúng, chúng ta thật hợp tính."

Qua một lúc sau, Nam Tịch Viên lại nói:

"Dĩ Thiên, em nghĩ anh nên làm hòa với ba mình. Chuyện năm xưa cũng không phải là điều mà bác ấy muốn, tất cả chỉ là vô tình mà thôi."

Nghe được lời khuyên của Nam Tịch Viên, Lục Dĩ Thiên trầm mặc vài giây rồi mới gật đầu, "Được."

Nam Tịch Viên mân mê tay áo của Lục Dĩ Thiên, cô hỏi:

"Em thấy bên cạnh anh có rất ít phụ nữ, nhưng tại sao Vũ Châu Thanh được trở thành thuộc hạ của anh vậy?"

"Năm đó anh vô tình cứu cô ấy một mạng khỏi kẻ xấu, thế là Vũ Châu Thanh muốn đền ơn nên quyết định đi theo anh. Thấy cô ấy có tài nên anh trọng dụng thôi." Lục Dĩ Thiên thành thật không chút giấu diếm.

Nam Tịch Viên đảo mắt tròn xoe, hóa ra là thế, "Em biết cô ấy thích anh, nhưng từ lúc anh công khai chuyện của chúng ta đến giờ thì cô ấy đã khép nép hơn rồi thì phải, cũng chẳng tỏ thái độ gì với em cả."



"Cô ấy không dám đâu." Lục Dĩ Thiên vuốt nhẹ mái tóc óng mượt của cô, "Năm xưa Vũ Châu Thanh đã từng thề rằng cả đời này chỉ trung thành với mình anh, tất nhiên lời anh nói cô ấy cũng sẽ nghe theo. Em là người phụ nữ của anh, không lý nào cô ấy lại đối đầu."

"Vâng." Nam Tịch Viên đã hiểu, xem ra Vũ Châu Thanh cũng chẳng xấu xa nhiều, "Mà anh này..."

"Tịch Viên, đừng hỏi nữa, đến giờ rồi."

"Đến giờ?"

"Đúng vậy, đến giờ ân ái."

Lục Dĩ Thiên nói thẳng khiến Nam Tịch Viên đỏ mặt, nhìn biểu cảm đầy ẩn ý đó của anh kìa, thật là!

"Em vẫn chưa nói chuyện xong, sao anh lại bẻ lái qua vấn đề đó rồi."

"Em biết không, anh sắp nhịn chết rồi đây này." Lục Dĩ Thiên khẽ nói một tiếng, sau đó liền đưa tay ôm lấy eo Nam Tịch Viên, không nhanh không chậm áp môi mình xuống môi cô.

Nam Tịch Viên đáp trả lại nụ hôn của anh, cô đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông, cùng anh hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu.

Lục Dĩ Thiên bế Nam Tịch Viên từ ban công đi vào phòng ngủ, anh đặt nhẹ cô xuống giường rồi tiếp tục hôn vào môi cô, nụ hôn cuồng nhiệt như vũ bão, khiến cô phải điêu đứng.

Nụ hôn của Lục Dĩ Thiên dần di chuyển xuống dưới, bàn tay anh cũng vội vàng cởi bỏ quần áo trên người Nam Tịch Viên ra.

Người đàn ông nhìn cảnh xuân trước mặt, lòng không khỏi thổn thức. Lục Dĩ Thiên gục đầu vào khe rãnh ở giữa hai bầu ngực của Nam Tịch Viên và bắt đầu liếm láp.

Nam Tịch Viên có một thân hình đầy đặn, nhất là khuôn ngực của cô, nó đã khiến anh say đắm mãi.

Vẫn như thường lệ, anh há miệng để ngậm lấy nụ hoa anh đào xinh đẹp, răn anh vừa miết nhẹ nhụy hoa một cái thì người phụ nữ dưới thân liền thổn thức:

"Ưm... anh đừng như thế..."

Sự trêu đùa của Lục Dĩ Thiên khiến cả cơ thể cô nóng lên bất chợt, cảm giác khao khát mãnh liệt bỗng trỗi dậy.



Người đàn ông vốn không nghe lời cô, miệng của anh cứ ngậm chặt, những âm thanh ám muội cũng vì thế mà phát ra không ngừng.

"Chụt chụt."

Một bàn tay rắn rỏi nhẹ nhàng xoa nắn bên ngực còn lại và biến nó thành đủ hình dạng trong tay mình.

Bấy giờ quần áo của cả hai đã vương vãi khắp nơi, Lục Dĩ Thiên dày vò nhụy hoa xinh đẹp một lúc thì thấy nó đã cứng lên, xung quanh tràn ngập nước bọt của anh, thấy thế anh hài lòng chuyển nụ hôn đi dần xuống dưới.

Đưa bàn tay chạm vào nơi tư mật của Nam Tịch Viên mới cảm nhận được sự ẩm ướt, anh cười tà, "Mới có chút mà em đã không chịu nổi rồi sao?"

Đừng nói là cô, anh cũng không chịu nổi. Tuy nhiên anh muốn tiến hành bước dạo đầu, cũng để xem bộ dạng yêu kiều của cô khi muốn mà chẳng được.

Nam Tịch Viên đỏ mặt, mi mắt chớp chớp không ngừng.

Nụ cười trên môi Lục Dĩ Thiên càng trở nên nồng đậm, anh tách chân cô ra, có ý định sẽ cúi đầu vào.

Nhận ra ý đồ của anh, Nam Tịch Viên hoảng hốt muốn khép chân lại:

"Đừng, Dĩ Thiên..."

"Ngoan, anh sẽ khiến em thoải mái." Giọng nói của anh trở nên trầm đục, hơi thở mang đầy dục vọng.

"Không được đâu..." Cô có chút sợ hãi, mặc dù cô và anh ân ái đã hai lần nhưng chưa bao giờ anh làm như vậy cả.

"Nghe lời anh." Lục Dĩ Thiên không dùng quyền uy để uy hiếp cô, ngược lại anh dường như đang thuyết phục bằng ánh mắt đầy tình cảm của mình.

Thấy cô đã thả lỏng chân mà không gắt gao khép chặt, Lục Dĩ Thiên liền lần nữa tách chân cô ra, chẳng chờ đợi thêm, anh cúi đầu xuống và tận hưởng sự mới mẻ.

Đôi môi anh không ngừng di chuyển, đầu lưỡi bắt đầu liếm láp từng chút một. Sự linh hoạt của chiếc lưỡi ấy đã khiến Nam Tịch Viên như bị kích thích mạnh mẽ, cô siết chặt ga giường, cả cơ thể run lên bất ngờ, mật dịch của tình yêu cũng vì thế mà xuất hiện nhiều hơn.

"Ưm... Dĩ Thiên, đừng như vậy... em, không chịu nổi..."

Cô không ngừng rên rỉ, vầng trán cao đã túa ra vài hạt mồ hôi.