Ám Tình

Chương 52: Trúng xuân dược!




Cũng như thường lệ mỗi tối Nam Tịch Viên đều chạy bộ một quãng đường dài, chạy xong liền ghé vào quầy bán nước mua một chai nước suối, sau đó liền tu ừng ực mấy hớp.

Có lẽ Nam Tịch Viên không biết hành động này của cô đã lọt vào một ánh mắt nham hiểm phía xa xa, cô hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang rình rập bên mình.

Bấy giờ Nhạc Doanh đứng quan sát ở một góc liền nhếch môi, lần này xem như cô chết chắc!

Nam Tịch Viên uống nước xong liền vứt cái chai đi, cô quay đầu vội chạy trở về.

Khoảng cách chạy bộ còn nửa giờ đồng hồ nữa mới đến nhà, Nam Tịch Viên liền tăng tốc. Vừa chạy không bao lâu thì bỗng dưng cô cảm thấy cổ họng mình bỗng trở nên khô khốc, toàn thân chẳng hiểu sao lại bắt đầu nóng lên một cách lạ thường.

Nam Tịch Viên giảm tốc độ, mồ hôi trên trán cô túa ra nhiều hơn. Cô cảm nhận được bản thân đang khao khát một thứ gì đó mãnh liệt khó nói nên lời, tay chân cũng trở nên mềm nhũn.

Tuy chưa từng được trải qua cảm giác này nhưng Nam Tịch Viên có thể hiểu rõ bản thân đang bị gì, đúng vậy, cô đã trúng thuốc, là xuân dược!

Nói trắng ra chính là thuốc kích dục, mà còn là loại vô cùng mạnh!

Bấy giờ Nam Tịch Viên mới có thể nhận ra nước mà cô uống đã bị giở trò, hiện tại tay chân cô bủn rủn cả lên, muốn chạy nhanh đi cũng không thể nào chạy nổi nữa.

Cô đứng tại chỗ và thở hổn hển, rốt cuộc là kẻ nào đã ra tay với cô chứ?

Nam Tịch Viên bị mất sức, đôi chân trở nên nặng trịch, lúc này bỗng dưng từ đâu xuất hiện ba người đàn ông, họ đứng nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng. Có người còn lên tiếng giễu cợt:

"Em gái, có cần thuốc giải không? Bọn anh sẵn lòng trở thành thuốc giải cho em!"

Hai tên còn lại cũng phá lên cười điên dại, tiếng cười của họ rơi vào tai Nam Tịch Viên khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Nếu không phải cô đang cảm thấy bức bối trong người thì cô sẽ đánh cho bọn họ thừa sống thiếu chết.

"Chúng mày là ai, mau cút cho tao!"

Nam Tịch Viên dùng tay bấm thật mạnh vào eo mình để giữ được bình tĩnh, cô lạnh lùng quát ba tên đàn ông trước mặt mình bằng giọng nói không chút hơi ấm.

"Haha, cút á? Không có dễ như vậy!"

Một gã nói xong liền tiến về phía Nam Tịch Viên, thấy nguy hiển trước mặt cô nhanh chóng đưa tay vào túi lấy ra khẩu súng mà Nam Kỷ Dận tặng cho mình nhưng cớ sao bàn tay của cô lại không còn chút sức lực nào vậy?

Vừa định mở khóa an toàn thì bỗng dưng một tên đàn ông đã đá văng khẩu súng của cô ra xa.

Nam Tịch Viên cảm thấy bất lực vô cùng, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao lườm gã đàn ông. Cô muốn lấy phi tiêu từ túi quần để tiêu diệt gã nhưng tay cứ cuống lên không thể làm được gì, Nam Tịch Viên không cam tâm, chẳng lẽ cô phải chịu nhục bởi ba tên cầm thú này sao?

"Em đẹp lắm, thật sự rất đẹp!"

Một gã đàn ông bỗng động tay động chân với Nam Tịch Viên, cô muốn hất ra nhưng không hiểu sao sức lực đã biến mất, giờ đây cô rất yếu ớt.

Chưa bao giờ Nam Tịch Viên cảm thấy bản thân mình tệ hại như lúc này, thật sự cô sẽ bị bọn người này cưỡng bức sao? Nghĩ đến điều đó bỗng dưng Nam Tịch Viên sợ hãi không thôi...

"Đưa nó đi nhanh!"

Một tên đàn ông ra lệnh, hai gã kia nghe lời vội tóm lấy Nam Tịch Viên, cô muốn kháng cự nhưng điều đó dường như là vô ích. Trong đầu Nam Tịch Viên lúc này bỗng dưng nghĩ đến một người...

"Buông ra, buông tao ra!"

Nam Tịch Viên có la hét đau cả họng thì cũng chẳng được gì, cô không muốn theo họ, bởi cô biết nếu bản thân không kiên trì đến cuối cùng thì bộ dạng của cô sẽ thảm hại lắm!

Bọn người này muốn đưa cô vào xe nhưng cô vẫn cương quyết chống cự, đừng mà...

Lục Dĩ Thiên, cứu tôi!

Trong lúc tuyệt vọng nhất cô đã nhớ ngay đến Lục Dĩ Thiên đầu tiên, chẳng biết vì lý do gì mà cái tên của anh đã xuất hiện trong đầu cô.

Giờ đây anh đang ở Miến Điện, làm sao có mặt ở nơi này được chứ?

Cô kêu gào tên anh trong vô vọng, một giọt lệ long lanh cũng chảy ra từ hốc mắt.

Hiện tại ai có thể giúp được cô đây?

Đáp án chính là... chẳng có ai cả!

Nam Tịch Viên không cam tâm, cô không muốn như thế!

Lục Dĩ Thiên, làm ơn hãy cứu tôi, cứu tôi với...

"Đoàng."

"Đoàng."

"Đoàng."

Một âm thanh giòn tan vang lên lanh lảnh trong màn đêm âm u, ba phát súng vừa được bắn ra đã ghim thẳng vào đầu của ba gã đàn ông đang có ý định bắt Nam Tịch Viên đi khiến bọn phải rời khỏi thế giới này ngay tức khắc.

Nam Tịch Viên nhận ra bản thân sẽ có đường sống, cô liền quay đầu lại nhìn về hướng người vừa giải vây cho mình thì mới thấy Lục Dĩ Thiên đang thực hiện động tác bắn súng.

Hóa ra lời thỉnh cầu thầm kín của cô đã được ông trời nghe thấy, Lục Dĩ Thiên thật sự đã xuất hiện trước mặt cô.

Chính anh là người vừa bắn ra những phát súng kia để cứu mạng cô, nhờ có anh mà cô mới không bị bọn họ bắt đi.

Cô cảm thấy may mắn lắm, cảm giác sợ hãi cũng dần tan biến khi nhìn thấy sự kiêu dũng của Lục Dĩ Thiên.

Nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng về tình trạng của bản thân, giờ đây Nam Tịch Viên hoàn toàn mất đi phần sức cuối cùng còn sót lại trong người, cô không đứng vững mà ngã đi.

Lúc cơ thể Nam Tịch Viên chuẩn bị tiếp đất thì Lục Dĩ Thiên liền nhanh tay quăng cây súng về phía sau và chạy lên ôm lấy cô.

Mộc Nhất thuận thế đón lấy cây súng từ tay anh.

"Anh đến rồi... Lục Dĩ Thiên, tôi... nóng!"

Không tự chủ được Nam Tịch Viên liền kêu lên, cô muốn anh có thể giúp đỡ bản thân mình, ít nhất anh nên làm gì đó để khiến cô bớt đi cảm giác khó chịu này mà không phải là thực hành việc kia.

Làm sao Lục Dĩ Thiên có thể không nhìn ra Nam Tịch Viên đang bị gì, không chần chừ thêm nữa anh liền bế cô lên và đưa cô vào chiếc xe màu đen tuyền được đậu gần đấy.

Mộc Nhất vội nhặt cây súng lục nằm trên đất của Nam Tịch Viên sau đó cũng nhanh chóng lên xe, Kim Nhất liền khởi động xe và rời đi.

"Tôi nóng quá!"

Tác dụng của thuốc đã vượt qua giới hạn của Nam Tịch Viên, cô khó có thể chịu đựng được nữa rồi, muốn gượng cũng không thể gượng thêm. Cả cơ thể cô đang nóng như lửa đốt, cảm giác này dày vò thân thể nhỏ bé của cô như khiến cô phát điên lên.

Nam Tịch Viên đưa tay muốn cởi áo mình ra để có thể bớt nóng nhưng đã bị Lục Dĩ Thiên ngăn cản, anh mở miệng nói với Kim Nhất và Mộc Nhất đang ngồi phía trước:

"Hạ nhiệt độ điều hòa xuống mức thấp nhất."

Mộc Nhất nghe Lục Dĩ Thiên căn dặn nên làm theo ngay, tuy vậy nhưng vẫn không thể khiến Nam Tịch Viên đỡ hơn chút nào, cô vẫn luôn cựa quậy và không ngừng than thở.

"Lục Dĩ Thiên, đưa tôi mượn... một con dao."