Ám Tình

Chương 112: Sự trừng phạt của Nam Tịch Viên




Chương truyện có yếu tố 18+, ai không thích mời ấn qua.

Nghe đề nghị của cô, anh khó hiểu nhíu mày:

"Kích thích?"

"Đúng vậy." Cô cười vui vẻ, sau đó với tay lấy hai cái cà vạt đặt ở bàn đã được cô chuẩn bị sẵn rồi đưa lên trước mặt anh: "Anh thấy thế nào?"

"Tịch Viên, em định trói anh bằng cà vạt?" Giọng nói của Lục Dĩ Thiên đã trầm hơn nhiều so với lúc nãy.

"Anh sợ em chủ động ư?" Cô có tình khích bác.

"Anh chưa từng sợ gì cả." Lục Dĩ Thiên nhếch mép cười ẩn ý.

"Được, vậy thì hôm nay em sẽ khiến anh bị thuần phục triệt để!"

Nam Tịch Viên dùng cà vạt cột tay Lục Dĩ Thiên gắn chặt với thành giường, cô vừa loay hoay một chút thì đã xong xuôi.

Ngay sau đó cô gỡ phăng chiếc khăn quấn quanh hông anh, vừa liếc mắt nhìn vật khủng khiếp đang ngóc đầu dậy cô liền giật mình.

Thầm nghĩ dục vọng của anh đến nhanh thật, nó lại to lớn đến thế kia!

"Tịch Viên, không ngờ hôm nay em lại bạo như vậy!" Lục Dĩ Thiên không khỏi cảm thán. Bình thường cô nào dám chủ động, giờ đây lại muốn nằm trên, thật khó hiểu!

"Vì muốn thỏa mãn anh đấy thôi." Nam Tịch Viên chạm tay mình vào cự long của anh, cảm thấy bàn tay bỏng rát. Cô nhẹ nhàng sờ soạng nó, điều đó khiến người đàn ông trên giường không khỏi thổn thức.

Nam Tịch Viên bắt đầu cởi quần áo trên người mình ra, chiếc áo ngực màu trắng và chiếc quần lót màu đen bị cô vứt xuống đất không thương tiếc.

Nam Tịch Viên nở một nụ cười đầy ẩn ý, cô di chuyển ngón tay giữa của mình từ má xuống cổ, rồi xuống ngực. Khi chạm phải nụ hồng xinh đẹp của mình thì cô liền tự sờ mấy cái liền. Bàn tay kia vẫn chạm vào vật nam tính của anh, cô cảm nhận được một chất lỏng trắng đục đã dính vào tay mình.

Lục Dĩ Thiên nhìn động tác quyến rũ của Nam Tịch Viên, cả cơ thể như sôi trào:

"Tịch Viên, em đẹp lắm!"

Ánh mắt anh đã nhuốm màu dục vọng, cứ dõi theo ngón tay cô mãi.

Nam Tịch Viên vẫn giữ nguyên nụ cười mê hoặc trên môi, cô đưa bàn tay đã dính đầy chất lỏng kia rồi chà lên ngực mình, động tác xoa nắn dịu dàng và trầm ổn.

"Tịch Viên, anh hối hận rồi, anh không nên để em trói mình."

Con ngươi Lục Dĩ Thiên không ngừng co giãn, Nam Tịch Viên chỉ mới thực hiện có vài động tác mà anh dục vọng của anh đã lên tới đỉnh điểm.

Giọng nói trầm khàn của anh vang lên giữa đêm tối:



"Tịch Viên, cho anh..."

Bấy giờ Nam Tịch Viên liền bò rạp lên người anh, tuy nhiên hai chân vẫn khép chặt và không muốn để anh tấn công mình.

"Chưa được đâu..." Vừa dứt lời cô liền hôn nhẹ vào môi anh, kế tiếp là đến cổ, cô không ngại để lại trên cổ anh một dấu hôn đỏ hồng, di chuyển đến xương quai xanh cô cắn một cái, tiếp đến là đến bờ ngực rắn chắc.

Cô há miệng ngậm lấy ngực của Lục Dĩ Thiên và liên tục mút mát.

Bầu ngực căng tròn của cô liên tục ma sát với da thịt anh, đã thế chiếc lưỡi của cô cứ hành hạ anh không dứt, điều đó khiến anh như phát điên.

"Tịch Viên, mau tách chân ra, anh muốn tiến vào em!"

Giờ đây Lục Dĩ Thiên cực kì khó chịu khi không được hòa hợp với cô, rõ ràng cô có thể để anh tiến vào rồi muốn làm gì cũng được. Nhưng không, cô là đang muốn dày vò anh đến chết đây mà!

"Anh gấp vậy sao?"

Nam Tịch Viên ngồi lên eo Lục Dĩ Thiên, lúc anh tưởng chừng như cô sẽ đồng ý yêu cầu của mình thì cô đã rời khỏi người anh.

Nam Tịch Viên quỳ xuống giường, hai đầu gối tạo thành hình chữ V bắt mắt.

Không nhanh không chậm, cô làm ra nhiều động tác quyến rũ khác nhau, sau đó còn táo bạo đưa một ngón tay đi vào bên trong nơi tư mật.

"Ưm..." Âm thanh ngân nga cũng vì thế mà phát ra.

"Tịch Viên, anh muốn, cho anh!" Lục Dĩ Thiên không thể nhịn nổi nữa, cảnh tượng trước mắt khiến anh như phát điên lên. Cả cơ thể càng nóng hơn.

Nam Tịch Viên tiếp tục động tác vừa rồi, đôi mắt cô trở nên đê mê hơn.

Lục Dĩ Thiên tê dại vì tiếng rên rỉ của cô bên tai, anh không chịu đựng nổi kích thích này, chỉ muốn đè cô xuống dưới thân mà thôi!

"Tịch Viên, mau, cho anh..."

Bấy giờ Nam Tịch Viên mới đưa mắt sang nhìn anh, cô hừ nhẹ một tiếng:

"Em sẽ cho anh biết thế nào là tận cùng của sự đau khổ!"

"Tịch Viên, sao em lại không giúp anh thỏa mãn, lại trừng phạt anh thế này..." Lửa đã cháy bừng, làm sao mà tắt được đây?

"Bạch Mộng Nhi, anh ôm cô ấy cũng chặt lắm."

Nam Tịch Viên nói ra lý do vì sao hôm nay cô lại trở nên chủ động và bạo gan như vậy, tất cả đều là do muốn cái ôm của Lục Dĩ Thiên dành cho Bạch Mộng Nhi.

Khi ấy rõ ràng cô đã dang tay ra đỡ cô ấy, nhưng Lục Dĩ Thiên anh lại nhanh nhẹn hơn cô, giành cô ấy về phía mình.



Khuôn mặt Lục Dĩ Thiên trở nên khó xử:

"Khi ấy Bạch Mộng Nhi không đứng vững, anh không thể để cô ấy ngã xuống đất được."

Nam Tịch Viên hừ lạnh, cô đưa hai tay ôm lấy bầu ngực của mình và không ngừng xoa nắn, hòng muốn anh càng khó chịu hơn.

"Đừng giận anh nữa, anh biết sai rồi. Tịch Viên, em có thể cho anh được không?"

Lục Dĩ Thiên khó khăn hạ mình trước, đối với anh việc trước mắt là có thể giải quyết nhu cầu sinh lý.

"Em không giận anh, bởi hành động của anh là đúng." Nam Tịch Viên không hòa hoãn chút nào, lại tiếp tục bày ra bộ dạng dụ hoặc.

"Em không giận anh vì sao lại không cho anh?" Lục Dĩ Thiên muốn áp cô xuống thân mình ngay tức khắc, nhưng hai chiếc cà vạt đã trói tay anh chặt với giường, giờ đây có vùng vẫy thế nào cũng vô dụng.

"Bởi vì em đang ghen. Lục Dĩ Thiên, lần trước em bị thương và không mặc áo ngực lúc ở bên cạnh Chân Đông Kình, khi ấy anh đã trừng phạt em thế nào? Còn nữa, vào hôm hắc đạo hội tụ anh chỉ vì ánh mắt của Chân Đông Kình và Bạc Kỷ Nhiên dành cho em mà đã điên cuồng chiếm hữu em, khiến em mệt đến mức ngất đi. Chẳng lẽ anh có quyền ghen còn em thì không sao?"

Nam Tịch Viên là người có thù tất báo, Lục Dĩ Thiên đã đối xử với cô thế nào thì cô cũng sẽ đối xử với anh như vậy, để xem sau này anh còn hay ghen tuông vô lý nữa không!

Thấy bộ dạng khó chịu này của anh, cô đúng là rất hả dạ.

Đêm nay cô muốn hành hạ anh nhiều hơn nữa!

"Tịch Viên, anh biết sai rồi, thật sự đã sai rồi. Xin em đấy, mau giúp anh có được không?"

Nghe cô giải thích Lục Dĩ Thiên mới hiểu ra mọi chuyện, hóa ra cô vẫn luôn ghi thù chuyện cũ, không phải cô chưa trả thù mà là chưa đến lúc thôi. Nhưng một khi phụ nữ đã ra tay thì đàn ông chỉ có thể khổ sở chịu đựng.

Nam Tịch Viên mặc kệ lời cầu xin của anh, lần thứ hai cô lấy ngón tay của mình rồi đưa vào *** *****.

"Ưm..."

"Tịch Viên, cho anh, Tịch Viên!" Lục Dĩ Thiên như gầm lên, "Anh chỉ yêu một mình em thôi, anh muốn cùng em ân ái. Viên, nhanh, cho anh..."

"Không cho... ngón tay em cũng đủ... thỏa mãn em." Nam Tịch Viên cương quyết không đồng ý.

Giờ đây Lục Dĩ Thiên đã chẳng thể nào chịu đựng thêm nữa, anh như một con hổ đói bụng đang muốn săn mồi, và cô chính là con mồi trong mắt anh. Dùng hết sức lực của bản thân anh liền vùng mình một cái, cà vạt cứ thế bị đứt ra, anh nhanh chóng giải thoát.

Nam Tịch Viên giật mình vì sức lực lớn mạnh của anh, người đàn ông cứ thế bổ nhào về phía cô. Nhưng Nam Tịch Viên là ai, một khi cô đã không muốn thì đừng mơ ép được cô.

Thế là cô liền né tránh khỏi sự bắt đuổi của anh, lăn một vòng trên giường sau đó nhảy xuống sàn nhà.

Lục Dĩ Thiên vội đuổi theo cô, nhưng thân thủ nhanh nhẹn của cô đã khiến anh đau đầu. Nam Tịch Viên xuất vài chiêu võ, cô liên tục né tránh người đàn ông.

"Lần trước đánh với anh là em chỉ giả vờ mà thôi, lần này sẽ dùng hết sức lực!"