Ám Tình

Chương 11: Đọ thân thủ




"Đúng, với tính cách của tôi, tôi rất tò mò về thế giới của các anh. Tôi cũng muốn oai phong như vậy nhưng ba tôi một mực cấm cản, không cho tôi nhúng chân vào hắc đạo, tuy là làm theo ba nhưng vì có hứng thú nên tôi đã điều tra vậy nên mới biết đến các anh. Có điều người tính không bằng trời tính, ba tôi không cho phép tôi qua lại với các anh nhưng rốt cuộc chúng ta đã quen biết nhau." Nam Tịch Viên nói một mạch, cô nói hết lời giải thích cặn kẽ là vì muốn không còn bị Lục Dĩ Thiên và đám thuộc hạ của anh nghi ngờ và phòng bị, dù sao cô cũng ở lại nơi này một thời gian, nếu như vậy thì không hay chút nào cả.

"Chúng ta được xem là quen biết sao?" Mộc Nhất cũng xen vào, đôi mày cương nghị của hắn nhẹ nhướng lên một cái.

"Anh nói xem?" Nam Tịch Viên cười khẩy, cũng chẳng biết Mộc Nhất có bị ấm đầu không mà nói câu này, rõ ràng là cô đã cứu bọn họ trước. Định chọc tức cô sao, thật quá đáng mà!

"Hay là thế này đi, nếu cô đã thích vào hắc đạo thì hãy theo lão đại của chúng tôi, đảm bảo lão đãi sẽ không bạc đãi cô." Hỏa Nhất đưa ra ý kiến, nếu thật sự Lục lão đại có một thuộc hạ như Nam Tịch Viên thì khá là thú vị.

"Tự do không muốn lại đi làm thuộc hạ người khác? Tôi không bị thần kinh." Nam Tịch Viên như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, biểu cảm trên mặt như muốn nói câu "anh bị điên à?" với Hỏa Nhất.

Lời nói của người con gái đã khiến Hỏa Nhất đanh mặt, ngay sau đó một giọng nói không chút hơi ấm lại vang lên.

"Thuộc hạ của tôi không phải giỏi là có thể làm được, cô dù có muốn cũng chẳng có cơ hội." Lục Dĩ Thiên liếc cô một cái, thái độ vẫn rất lạnh nhạt, ý tứ trong lời nói của anh rất rõ ràng, chính là không hề xem Nam Tịch Viên trong mắt. Dù cô là ai, cô giỏi đến mức nào thì anh cũng không bận tâm.

"Muốn trở thành lão đại của tôi anh cũng không có tư cách, dù có muốn cũng là điều không thể nào." Vẫn là cách nói không sợ trời không sợ đất đó, Nam Tịch Viên ngang nhiên đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt chim ưng sáng quắc của Lục Dĩ Thiên mà thốt ra mấy từ lạnh lẽo.

Dùng câu nói của anh để đáp trả lại anh, thật thú vị!

Nam Tịch Viên nhướng mày nhún vai, tỏ vẻ khinh thường đến cùng cực. Cô biết có lẽ Lục Dĩ Thiên đã nổi giận vì những gì mà cô vừa thốt ra, nhưng ai bảo anh khi dễ cô trước, cô sẽ không dễ dàng ngồi im nuốt cục tức này vào lòng đâu!

Có thù tất báo, đó mới chính là tác phong của cô. Cô phải đối đáp anh đến khi nào anh cứng họng thì thôi, để xem anh còn khi dễ cô nữa hay không.

Một sự lạnh lẽo vô hình bỗng phát ra từ cơ thể mạnh khỏe của Lục Dĩ Thiên khiến đám Kim Nhất lạnh sống lưng, trong con ngươi đen láy kia của anh bỗng xuất hiện một tia đỏ như máu. Đám Kim Nhất hiểu biểu cảm này của anh là gì nên không dám chen vào câu nào, Lục lão đại thật khiến người khác hãi hùng.

Lục Dĩ Thiên không lên tiếng nhưng anh vẫn nhìn Nam Tịch Viên chằm chằm, quả thật anh đã giận dữ, đôi tay nắm cuộn thành đấm từ bao giờ.

"Giải thích cũng đã giải thích xong, muốn tin hay không thì tùy. Tôi không rảnh mà nói mãi với mấy người nữa, Hỏa Nhất, nhớ đền tôi một cây kem đấy!" Bị Hỏa Nhất đánh lén làm vỡ nát ly kem trên tay xuống đất khiến Nam Tịch Viên ăn không được no, vậy nên cô phải đòi hắn. Còn về phía người đàn ông đang giận dữ kia, cô thật lười đo co và muốn kết thúc cuộc trò chuyện ngay bây giờ.

Hỏa Nhất có hơi ngạc nhiên, cô bắt hắn đền thật đấy à, tính toán vậy sao? Trong giờ khắc này còn nhắc đến chuyện cây kem, phải chăng cô thật sự không sợ chết?

Hỏa Nhất nghĩ có lẽ cô chưa biết và chưa nếm thử cơn thịnh nộ của Lục lão đại, vậy thì tiêu đời cô rồi! Hắn thầm cầu mong cô sẽ không đi chầu diêm vương sớm đến như vậy.

Nam Tịch Viên cũng không ngó đến Lục Dĩ Thiên nữa, cầm túi đựng kem bên cạnh mà đứng dậy hướng về phía cầu thang, cô muốn về phòng. Khi cô đi đến cầu thang thì khung cảnh ở phòng khách vẫn im ắng như vậy, không ai dám lên tiếng dù nửa lời.

Mọi người đang e dè Lục Dĩ Thiên, anh đang tức giận, họ không dám nói bừa. Giây tiếp theo họ nghĩ sẽ có chuyện lớn xảy ra đối với người con gái gan to bằng trời kia.

Lục Dĩ Thiên vẫn ngồi ở yên tại vị trí ban đầu nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ. Ngọn lửa đã bùng cháy trong con ngươi đen láy kia, muốn dập tắt e là chuyện không dễ.

Nam Tịch Viên bước chân vào phòng, vừa định đóng cửa thì liền bị một lực cản lại, cô nhíu mày, nhìn ra ngoài mới thấy nhân vật vừa ngăn cản cô, thì ra là Lục Dĩ Thiên. Đôi mắt đỏ ngầu của anh khiến cô càng nhìn thấy kĩ càng sự phẫn nộ cùng cực trong đấy.

Anh muốn làm gì đây?

Túi kem trong tay cô sắp tan chảy hết rồi, không để yên cho cô ăn kem sao?

Anh nói cô thì được, đến khi cô nói lại thì tỏ thái độ thế kia, Lục Dĩ Thiên là thể loại người gì đây chứ?

"Tôi muốn biết cô giỏi cỡ nào, để còn học hỏi." Vừa nói xong Lục Dĩ Thiên đã lao nhanh vào phòng cô, không đợi cô phản ứng thì anh đã vung tay.

Nam Tịch Viên nhanh chóng tránh đi, vừa tránh một bên thì lại bị một đòn khác giáng xuống, cô lại tiếp tục tránh.

Lục Dĩ Thiên ra tay thật sự rất nặng, nếu cô không né được từng cú đấm của anh thì có lẽ sẽ đi gặp Diêm Vương mất thôi.

Dùng tay đỡ, cô biết sức của anh rất lớn, lớn gấp nhiều lần Hỏa Nhất, Nam Tịch Viên thầm nghĩ người này đúng là đối thủ của cô.

Lách người, lộn vòng tròn trên đất, cô đã tránh được những cú đánh của anh. Sau đó nhanh chóng đánh trả.

Lục Dĩ Thiên ra tay càng nhanh, khuôn mặt cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Đám Kim Nhất đứng ngoài cửa cảm thấy vô cùng đặc sắc, trong đời họ chưa từng thấy cảnh đánh nhau lại hay đến như vậy, người đánh người tránh, không một chút sơ sót.

Trước kia anh mà ra tay chưa được mấy chiêu thì đối thủ đã nằm lê lết dưới đất, còn bây giờ, mặc dù là con gái nhưng Nam Tịch Viên quả thật lợi hại, nhất là thân thủ cô cô, nếu so ra đám Kim Nhất cũng chẳng bằng được cô.

Anh và cô luôn chuyển động, không ai có thể bắt được điểm yếu của đối phương. Di chuyển lại gần cửa thì tay Lục Dĩ Thiên liền tấn công về phía cô, chân thuận tiện đưa ra và đá vào cánh cửa một cái, cửa bị đóng sầm. Đám Kim Nhất cũng ngớ người vì chẳng thể chứng kiến được một màn đánh kinh điển ấy nữa.