Âm Thanh Của Cô Ấy!

Chương 4: Sự tự ti của Tạ Thần




Ngày hôm sau, Hạ Mộc tới vẫn tới lớp. Lúc cô vào chỗ ngồi thì Tạ Thần cũng đã có mặt, hắn tới lớp còn sớm hơn cả cô.

"Cậu tới sớm quá vậy?" Cô cất giọng chào hỏi.

Nhìn thấy bạn cùng bạn ngồi xuống Tạ Thần mới đeo máy trợ thính đang nằm vắt vẻo trên cổ lên tai. Hạ Mộc nhìn thấy hành động này, cô mới lặp lại một lần nữa lời chào hỏi của mình vì cô hiểu trước đó hắn không có nghe thấy.

"Tôi có thói quen đọc sách vào sáng sớm." Tạ Thần đáp lời.

"Cậu đúng là chăm chỉ, thảo nào trong tương lai cậu lại thành công như vậy..."

Hạ Mộc vừa lấy tập vở vừa nói, cô buộc miệng sau đó liền đánh ánh mắt về phía gương mặt đẹp trai của hắn.

Tạ Thần nâng ánh mắt nhìn cô, chân mày hơi nhướn nhẹ.

"Ý tớ là... Tương lai của cậu chắc chắn là làm được việc đó mà." Cô cười xoà giải thích.

Cô quên mất mình đang quay lại quá khứ, tại vì trong tiềm thức của cô Tạ Thần là một người đàn ông rất thành đạt. Phải nói là sau này hắn có tất cả mọi thứ trong tay, đứng trên đỉnh cao của danh vọng. Hắn làm bằng cách nào, cô cũng không biết nữa chắc là do hắn học giỏi.

Hạ Mộc đoán là như thế.

"Một người không nghe thấy như tôi có cố gắng cũng không bằng một người bình thường như bọn họ đâu." Tạ Thần có vẻ hờ hững đáp.

Cô không hiểu vì sao, những lời này hắn nói nghe quá bi quan.

Hạ Mộc mới nói tiếp:"Không thể nói như vậy được, mặc dù cậu không nghe thấy nhưng nếu cậu cố gắng cậu vẫn sẽ đạt được điều cậu muốn thôi. Quan trọng là niềm tin, cậu phải tự tin lên chứ Tạ Thần."

"Cậu thật sự nghĩ như vậy sao? Tôi sẽ có được thứ mình muốn?"



"Dĩ nhiên rồi, tớ biết rõ cậu sẽ rất rất tốt trong tương lai." Hạ Mộc đinh ninh nhìn hắn đáp.

Tạ Thần không cao hứng nữa, cũng không cười. Hắn nhét tay vào ngăn bàn, lấy ra một chiếc bánh ngọt vị dâu tây đưa tới trước mặt cô.

"Quà gặp mặt của cậu." Hắn không nhìn cô mà chỉ nói vậy thôi.

"Cho tớ hả, cám ơn cậu nha. Tớ rất thích ăn bánh kem dâu tây luôn đó."

Hạ Mộc vui vẻ nhận quà, Tạ Thần không có nói gì, cũng không nhìn cô mà chỉ nhìn vào sách...

Cô biết bạn cùng bàn không thích hoà nhập với mọi người, cho nên cô sẽ cẩn thận để đối tốt với hắn ta. Đây cũng xem như một cách trả ơn chứ nhỉ, hắn đã đối tốt với cô cho nên cô cũng sẽ như vậy.

*

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, sau này Tạ Bảo ở đằng đông thì cô ở đằng tây, tránh anh như tránh tà. Cô nhìn thấy anh khá thân thiết với bạn cùng bàn Diệp Uyển Chi, nhìn kỹ thì bọn họ cũng xứng đôi lắm, tại sao lúc trước cô không nhìn ra nhỉ?

Hôm nay mọi thứ diễn ra rất bình thường, cho tới khi tiết toán học bắt đầu. Tạ Thần được cô giáo bộ môn mời đứng lên giải bài tập, ấy vậy mà hắn đã đứng suốt năm phút đồng hồ mà không nói năn gì.

Đến nỗi cô giáo dạy toán cũng cảm thấy bực mình vì thái độ lãnh cảm của hắn, cô ấy nói:"Bạn học Tạ, em có giải được đề hay không thì phải nói một tiếng, đừng làm mất thời gian của cả lớp."

Tạ Thần cứ đứng im như một pho tượng bị động. Hạ Mộc thấy vậy mới đem đề toán đã giải trong vở kéo qua cho hắn xem chung, vậy mà hắn cũng không chịu xem.

Cô đẩy tay hắn, nhíu mày nhắc nhở. Tạ Thần đánh ánh mắt qua phía cô, trong đôi mắt ấy chứa đựng sự khổ sở mà cô vừa nhìn nhận ra ngay.

Hạ Mộc nhìn hắn, sự chú ý dời trên vật thể trên đôi tai của Tạ Thần. Bình thường cô luôn thấy ánh sáng nho nhỏ của thiết bị kia, sao hôm nay lại không thấy nhỉ?

Nhận ra được điểm lạ, Hạ Mộc mới đứng lên, giải thích với cô giáo rằng:"Cô ơi máy trợ thính của bạn học Tạ có vấn đề, bạn ấy không nghe thấy được cô ạ."

"Ơ... Vậy... Vậy à, thôi em nói bạn ngồi xuống đi." Cô giáo nghe vậy cũng ngớ người ra, đối với tất cả giáo viên trong trường Tạ Thần là một học sinh đặc biệt.



Ban đầu lúc làm hồ sơ nhập học cho hắn, phía nhà trường cũng phân vân không muốn nhận. Tại vì đứa trẻ đặc biệt như hắn vốn dĩ phải nhập học tại một ngôi trường đặc biệt. Nhưng chẳng hiểu vì sao nhà họ Tạ lại muốn hắn vào học tại đây, xét thấy điểm thành tích của Tạ Thần khá tốt nên hiệu trưởng mới miễn cưỡng phê duyệt đơn xin nhập học của hắn.

"Vâng thưa cô."

Cô kéo Tạ Thần ngồi xuống, nháy mắt với hắn. Còn sắc mặt hắn đen như đáy nồi, sự tự ti xâm chiếm hắn đến từng tế bào. Tạ Thần không giống người bình thường, cho dù hắn có cố ngụy trang thế nào cũng không thể giống bọn họ được.

"Không sao đâu, Thần."

Quyển vở trắng tinh, những nét chữ đẹp đẽ của Hạ Mộc xuất hiện trước mặt hắn.

Lần đầu tiên Tạ Thần muốn bỏ chạy, vì... Hắn xấu hổ với khuyết điểm của mình...

Tiết học cứ thế mà trôi qua, Tạ Thần sống trong thế giới của hắn hoàn toàn không có âm thanh. Cô gái ở bên cạnh chăm chú chép bài, còn chép luôn cả phần hắn. Tạ Thần không biết làm gì nên mới lấy sách ra đọc, cố ý để né tránh ánh mắt dị nghị của mọi người, nhưng thật ra hắn không thể nào tập trung được.

Hắn đau lòng, thật ra hắn vẫn biết đau lòng, hắn vẫn rất sợ sự khinh thường của người khác.

Mãi mới kết thúc được tiết học, đối với hắn giống như là trải qua cực hình ngàn năm. Tạ Thần thấy mọi người gom sách vở, cô giáo cũng rời khỏi lớp liền hiểu là đã hết giờ. Hắn cũng thu dọn tập vở, giống như ma đuổi đi một mạch ra ngoài.

Bước đi của hắn nhanh như chạy, cuối đầu lướt qua tất cả mọi người. Cho tới khi có sự cản trở xuất hiện trong tầm mắt của hắn...

Hạ Mộc chắn đường hắn, khiến hắn không kịp phanh lại mà va vào người cô.

"Xin lỗi." Hắn lùi về sau hai bước, nói xong muốn đi về hướng khác.

Hạ Mộc nắm tay hắn, bắt hắn đứng lại với cô.

Hắn nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, trên vầng trán xinh đẹp xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, lồng ngực phập phồng liên tục trông cô như đang cố gắng hít thở vậy. Hắn không nghe thấy gì cả, cho nên hắn không biết mình nên làm gì vào lúc này...