Âm Thầm Tư Thông

Chương 2




Chiếc áo sơ mi bị rượu đỏ bắn tung tóe của Sở Âm hãy còn chưa khô, nó cứ dinh dính vào ngực cậu, màu đỏ thắm vô cùng rõ ràng, trông tựa như đóa hoa thủy mặc.

Sở Âm cũng tự nhận thức được mặc như vậy không mấy lịch sự, cho nên dù không phải áo khoác của mình, cũng đành nhặt khoác lên người.

Sở Âm muốn đứng dậy, thế nhưng bản thân cậu ngồi chồm hổm đến hai chân tê hết, vừa mới thực hiện động tác đứng đã run run đặt mông oạch xuống lại.

Tư Lập Hạc không nhịn được khẽ bật cười.

Sở Âm ỉu xìu lườm hắn một cái, hơi dữ nói: "Không cho anh cười."

Độ cong trên khóe môi Tư Lập Hạc vẫn chưa hạ xuống, vờ ngây thơ hỏi ngược lại: "Tại sao tôi không thể cười?"

Cả đêm nay cậu bị biến thành trò hề thì thôi đi, vất vả lắm mới tìm ra chỗ yên tĩnh, ai ngờ bị một người lạ không biết gió thổi từ đâu tới đến đây giễu cợt, hiện tại vô cùng oan ức, nhưng vẫn không muốn mất mặt, mới giương giọng: "Anh biết tôi là ai không?"

Ngạc nhiên là, Tư Lập Hạc trả lời lại: "Tôi nhất định phải biết em là ai sao?"

Sở Âm chớp chớp đôi lông mi ướt át, gương mặt lộ ra vẻ ngập ngừng ngơ ngác. Bản thân cậu đã từng tham gia qua vô số tiệc từ nhỏ đến lớn, quả thực chưa từng nhìn thấy người này, vì vậy chuyện đối phương không biết mình cũng là điều dễ hiểu thôi.

Trong lúc cậu còn đang kiểm tra độ chính xác trong câu trả lời của đối phương, Tư Lập Hạc đã cho ra đáp án: "Lúc trước tôi không sống ở Trung Quốc."

Lúc này Sở Âm mới xem như tin được đôi chút, bằng không chỉ với thanh danh của cậu, phàm là những ai từng gặp Trần Thiệu Phong đều sẽ nghe đến, cũng sẽ không dùng thái độ hòa nhã, thậm chí là có chút thân thiết như vậy với cậu.

Số lần cậu từng bị làm khó dễ và khinh thường nhiều lắm, vì lẽ đó, chỉ cần chút thiện ý bình thường cũng khiến cậu cảm thấy như được đối xử đặc biệt.

Sự phòng bị của Sở Âm dần được tháo bỏ.

Chân của cậu đã không còn tê nữa, trong lúc đang định chống tay muốn đứng lên, không nghĩ đến một bàn tay bất ngờ xuất hiện trước mặt mình. Cậu nhận ra đối phương muốn đỡ, kinh ngạc ngẩng mắt nhìn.

Tư Lập Hạc khẽ gật gật đầu như đang cổ vũ.

Lòng bàn tay của Sở Âm toàn bụi bặm, cậu do dự đặt tay mình lên bàn tay khớp xương rõ ràng kia, mượn lực đứng lên.

Cậu vừa đứng dậy xong, Tư Lập Hạc nhanh chóng buông tay mình ra.

Sở Âm cắn môi, "Cảm ơn anh."

Còn đang định nói thêm gì đó, bên ngoài vang đến tiếng bước chân, một cái đầu ló vào trong sân thượng, hóa ra là nhân viên tạp vụ không thấy cậu đâu nên đi tìm cậu.

"Ngài Sở, quần áo của cậu đã được giặt tẩy xong rồi ạ."

Trên người Sở Âm vẫn còn khoác áo của Tư Lâp Hạc, bị câu nói kia gọi hồn về, cậu chợt thấy có gì đó không đúng lắm: "Tôi đến ngay, phiền chị ở ngoài chờ tôi một chút."

Tay cậu nắm lấy vạt áo.

Chiếc áo vừa rộng vừa to, vẫn còn vương nhiệt độ cơ thể, vô cùng ấm áp, lại thơm nữa.

Sở Âm hoảng hốt bừng tỉnh lại, cuối cùng cởi áo khoác đưa cho đối phương, nhỏ giọng hỏi: "Anh đừng nói với người khác việc chúng ta gặp nhau tối nay được không?"

Trần Thiệu Phong là kẻ chỉ cho châu quan phóng hỏa không cho phép con dân đốt đèn, hắn có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với Sở Âm, nếu như bị Trần Thiệu Phong biết cậu từng có tiếp xúc với một người đàn ông trên sân thượng, không biết hắn sẽ làm khó làm dễ cậu như thế nào nữa.

- bản thân làm được nhưng không cho người khác làm

Tư Lập Hạc không vội nhận áo khoác: "Tại sao?"

Người này dường như đặc biệt thích hỏi ngược lại, loại giao tiếp này có chút ý nghĩa mang tính tấn công, nhưng Sở Âm không nhận ra, chỉ lắc lắc đầu, "Dù sao anh cũng đừng nói." Sợ Tư Lập Hạc hỏi lại, vội vã thêm câu: "Tôi muốn tốt cho anh thôi."

Nói xong, cậu nhét áo khoác vào trong tay Tư Lập Hạc, vội vàng rời khỏi sân thượng.

Chờ đến khi đi cùng nhân viên tạp vụ được một đoạn, Sở Âm mới nhớ ra ban nãy cậu quên mất chuyện không nói cho đối phương biết cậu tên gì, mà cậu cũng không biết người đàn ông với dáng vẻ ưu việt bất cứ ai gặp qua đều khó quên kia rốt cuộc là ai.

Người mới trong giới, con cháu của một gia tộc lớn ở nước ngoài, hay là diễn viên, người mẫu?

Sở Âm không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn.

Chỉ còn lại dải hành lang sâu thăm thẳm, cùng cơn gió lạnh ùa qua.

Thôi bỏ đi, dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, sau này có lẽ cũng không còn cơ hội gặp lại, biết tên nhau thì cũng làm được gì đâu?

Sở Âm ổn định lại cảm xúc, bắt đầu tiến lên trong ánh mặc đầy khó hiểu của nhân viên tạp vụ.

_

Dòng nước ào ạt dội rửa hai tay Tử Lập Hạc, hắn nhẹ nhàng xoa phần da dẻ được Sở Âm chạm vào, chờ đến khi rửa sạch mới chầm chậm đóng vòi nước.

Chiếc áo Sở Âm khoác ban nãy tiện tay ném lên bàn tròn, lúc Tư Lập Hạc rời khỏi không có mang đi, thậm chí không liếc nhìn đến một cái.

Hắn chợt nhớ lại chuyện ngươi trong sảnh kể về "quá khứ huy hoàng" của Sở Âm, cảm thấy khó mà xem người khúm núm ban nãy và vai chính trong câu chuyện kia là một, mới mười tám tuổi biết quyến rũ đàn ông lên giường, thoạt cũng không thực sự là trong trắng đơn thuần.

Tư Lập Hạc không quan tâm rốt cuộc Sở Âm là hạng ngươi gì, giống như việc không ai rảnh rỗi quan sát một cây hoa nhỏ có vài cánh trơ trọi tại lề đường lầy lội.

Chỉ là một món đồ chơi trong lúc tiêu khiển không quan trọng, chẳng đáng khiến bản thân hắn nhọc lòng.

_

Tiệc tối kết thúc vào đúng mười giờ.

Sở Âm và Trần Thiệu Phong đến cùng nhau, nhưng không cùng đi xe về.

Cậu cố tranh thủ, dùng bộ dạng dịu dàng hỏi đêm nay chồng có về nhà ngủ hay không, còn nắm lấy tay hắn ngầm ra ám chỉ.

Rõ ràng Trần Thiệu Phong cũng bị dao động, nhưng không biết Lý Thụy An nói gì bên tai Trần Thiệu Phong, khiến hắn bất chợt thay đổi chủ ý, ngồi lên xe Lý Thụy An nghênh ngang rời đi.

Xe kia cũng chính là do Trần Thiệu Phong mua cho, nó là phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có năm chiếc.

Sở Âm không buồn, chỉ có chút chua đầu mũi mà thôi. Chuyện hôn nhân giữa cậu và Trần Thiệu Phong vốn đã khó mở miệng, nếu như không phải mẹ cậu mong cậu giữ chân chồng lại, cậu cũng sẽ không bị tình nhân của đối phương khiêu khích hay châm biếm hết lần này đến lần khác.

Trong tay Trần Thiệu Phong có rất nhiều bất động sản, khu dân cư cao cấp mà Sở Âm đang ở cũng đứng tên hắn, nơi đây tầm hai trăm mét, không tính quá lớn, nhưng giao thông thuận tiện.

Khi nào có hứng Trần Thiệu Phong mới đặc biệt về nhà, nhưng phần lớn chỉ có một mình Sở Âm ở đây, còn có một chú Teddy xám cậu nuôi.

Sở Âm vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng kêu chó con, bèn nhanh chóng mở cửa ra, một chú chó Teddy tròn ủm màu xám phấn khích quấn quýt quanh chân cậu.

"Quả Quả, ba ba về nhà rồi." Sở Âm ôm lấy chú chó, nó dùng đầu lưỡi ướt nhẹp nhiệt tình hết rửa tay lại đến rửa mặt cho cậu, khiến Sở Âm cười thành tiếng: "Con đừng liếm, đừng liếm mà..."

"Ngài Sở về rồi ạ."

Tuy rằng Sở Âm đã kết hôn, nhưng suy cho cùng tuổi tác vẫn còn quá nhỏ, nhà họ Trần cũng không muốn bạn đời của con trai mình chỉ có trình độ phổ thông, thế nên cho cậu tiếp tục đi học.

Năm đó cậu thi trượt đại học, nhà họ Trần bỏ một số tiền lớn hối lộ cho cậu vào trường đại học tốt nhất Hải Thị, chuyên ngành cũng là do ba mẹ chồng chọn cho - quản trị kinh doanh.

Sở Âm không mấy hứng thú gì với chuyên ngành này, hơn nữa một chữ cũng không biết, học hai năm trời chẳng ra trò trống gì, nhưng nhà họ Trần chỉ cần một tấm bằng tốt nghiệp, cậu chỉ cần học bình bình lấy cái bằng cho xong, không cần bận tâm đến chuyện khác.

Bởi vì không thường ở nhà, sợ Quả Quả cô đơn, cho nên Sở Âm thuê một dì chuyên môn đến chăm sóc cô nhóc.

Dì báo cáo cho cậu nghe về tình hình hôm nay: dắt bộ hai lần sáng tốt, phân bình thường, lông đã chải, ổ cũng được giặt, mọi thứ đều xong xuôi.

Sở Âm tiễn dì về, trong phòng lúc này chỉ còn một người một chó, rốt cuộc cậu mới có thể hoàn toàn thả lỏng, ngã vào chiếc ghế sô pha nhìn chằm chằm trần nhà bất động hồi lâu.

Quả Quả quả là một cô nhóc thông minh lanh lợi, nó bầu bạn bên cạnh Sở Âm sáu năm trời, hiện tại nhận ra cậu chủ mình đang không vui, chỉ ngoan ngoãn nằm im trên đùi Sở Âm không sủa cũng không quậy, còn mơ màng ngủ gật.

Sở Âm xoa đầu rồi dùng sức ôm chặt Quả Quả, qua một hồi lâu, khi cảm thấy bản thân thoải mái chút mới buông tay.

Buổi tối, cậu ngủ chung cùng Quả Quả.

Trần Thiệu Phong không cho phép chó lên giường, hắn ghét dơ.

Nếu như Trần Thiệu Phong đến, Quả Quả phải ở yên trong phòng mình, tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt Trần Thiệu Phong.

Mấy lần trước, bởi vì Quả Quả không nhìn thấy Sở Âm nên lo lắng sủa to, làm Trần Thiệu Phong giận, Sở Âm cũng chịu chút tàn bạo.

Sở Âm không ngại mình chịu thiệt, chỉ đau lòng cho Quả Quả, sợ một ngày nào đó nếu như chọc cho Thiệu Phong giận thật, đối phương sẽ ném Quả Quả ra ngoài đường.

Thế nên cậu nhỏ giọng nức nở giảng giải cho Quả Quả nghe, cậu nói là ba ba có lỗi với con, nhưng con có thể ngoan đừng sủa được không, ba ba thật sự không muốn mất con.

Quả Quả nghe hiểu, từ lần đó, chỉ cần Trần Thiệu Phong đến cô nhóc sẽ chủ động vào phòng mình, ngoan ngoãn chờ cả buổi tối.

Đều nói chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, Sở Âm không có bất kỳ chỗ đứng nào trong nhà họ Trần, Quả Quả ở với cậu cũng bị liên lụy theo.

Trong lòng cậu thấy có lỗi với Quả Quả, vì thế nên cậu đã mua thức ăn ngon nhất, đồ chơi tốt nhất cho cô nhóc, ngoài ra còn đưa cô nhóc đến bệnh viện thú y giỏi nhất, thuê hộ lý tay nghề ưu tú nhất, nuôi Quả Quả đến lấp lánh, đáng yêu lại lanh lợi.

Về vật chất, Trần Thiệu Phong chưa từng bạc đãi cậu, cho cậu một tấm thẻ phụ không hạn mức, ngoài ra còn bảo trợ lý mỗi tháng đưa cậu một trăm ngàn tiền tiêu vặt.

- khoảng 350.000.000VND (ba trăm năm mươi triệu).

Khi dùng thẻ phụ, số tiền sẽ được báo về tài khoản chồng mình, cho nên Sở Âm không thích dùng, thế nhưng mẹ cậu lại đụng đến vài lần, số tiền mua cũng không nhỏ, lần nhiều nhất tiêu hơn cả triệu.

- khoảng 3 tỷ 5

Sở Âm chỉ lo chồng truy cứu, cậu kinh hồn bạt vía suốt nhiều ngày, nhưng cuối cùng Trần Thiệu Phong chỉ thuận miệng hỏi một câu.

Cậu nói bản thân mua túi, quả thực đây cũng không phải nói dối, chỉ là chiếc túi đang ở chỗ mẹ, câu trả lời này không khiến cho đối phương nghi ngờ - dung mạo Sở Âm xinh đẹp, người đẹp cần trang sức để tô điểm, cũng làm Thiệu Phong nở mày nở mặt. Chuyện Sở Âm đồng ý ăn diện, đối với hắn mà nói là một việc vô cùng vinh dự, đương nhiên hắn cũng sẽ không keo kiệt.

Trần Thiệu Phong xem Sở Âm như một vật phụ thuộc, một viên đá quý thuộc quyền sỡ hữu, hắn vui vẻ khi có Sở Âm là tốt rồi, trái lại cũng thế.

Bắt người tay ngắn, vì thế cho nên nếu không quá mức cần, Sở Âm sẽ không dùng đến số tiền lớn của Thiệu Phong.

- nhận lợi từ người ta thì cũng phải nhún nhường.

Số tiền một trăm ngàn tệ sinh hoạt kia đa số dùng cho Quả Quả, phần còn lại đều bỏ tiết kiệm ngân hàng.

Quả Quả xem như nửa sinh mạng của Sở Âm, ai đối xử tốt với nó, cậu đều cảm kích người đó.

Quả Quả trèo lên giường nằm sát bên Sở Âm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thế nhưng cậu lại không ngủ được, rảnh rỗi lướt vòng bạn bè xem thử.

Trùng hợp thay, trên bảng tin bắt gặp bài post của Lý Thụy An, là một tấm hình selfie trước cửa sổ sát đất với câu: "Kết thúc công việc lúc rạng sáng."

Bố cục khách sạn trông rất quen mắt, Sở Âm đã từng ở qua, là phòng tổng thống Trần Thiệu Phong bao trọn quanh năm.

Sở Âm đọc phần bình luận, fans của cậu ta chẳng hay biết gì bảy tỏ sự đau lòng khi thấy thần tượng của mình làm việc đến khuya.

Cậu càng xem càng tức, anh không giận Lý Thụy An cướp chồng mình, mà giận cái cậu thanh niên chỉ vì Trần Thiệu Phong mà chĩa mũi nhọn vào cậu.

Sở Âm đăng nhập nick clone, muốn dùng câu từ khó nghe nhất chửi Lý Thụy An làm việc mà làm tới trên giường chồng người khác, muốn vạch trần khuôn mặt thật của cậu ta cho những người fans hâm mộ điên cuồng si mê kia, nhưng cậu cứ gõ gõ đánh đánh một hồi, cuối cùng vẫn không nhấn gửi.

Cậu cảm thấy buồn nôn.

Lý Thụy An buồn nôn, cậu cũng buồn nôn, Trần Thiệu Phong càng buồn nôn hơn  - Lý Thụy An không phải người đầu tiên, cũng chắc chăn chẳng phải kẻ cuối cùng.

Chuyện khiến Sở Âm chén ghét nhiều không kể xiết, cậu chỉ có thể nhịn, dù nhịn không được cũng phải nhịn.

Ai bảo cậu cùng Trần Thiệu Phong kết hôn làm chi.

Sở Âm vừa mới bỏ điện thoại xuống để bắt đầu ngủ, chợt một tiếng "ting~" vang lên. Cậu nhận được tin nhắn báo chuyện vui khiến cậu phấn chấn trong khoảng thời gian gần đây.

Lục Thư Lăng sắp về nước rồi!

Sở Âm bật ngồi dậy, do động tác quá lớn làm Quả Quả giật mình. Cậu chợt xoa đầu cô nhóc xem như động viên, sau đó đọc tin nhắn của Lục Thư Lăng.

"Sở Âm, đã ngủ chưa, cuối năm bọn anh sẽ về nước."

Từ đây đến cuối năm quá lắm là bốn tháng, Sở Âm vui mừng khôn nguôi, không chút do dự gửi tin nhắn: "Anh Thư Lăng, lúc về anh gửi thông tin chuyến bay cho em đi, em nhất định đi đến đón."

Sở Âm nâng điện thoại hí hửng một hồi, mới nhớ tớ hai chữ "bọn anh" trong tin nhắn.

Bọn anh -  cần nói cũng biết, chỉ anh trai cùng cha khác mẹ của Sở Âm, Sở Dật.

Lục Thư Lăng và Sở Dật như hình với bóng, Sở Dật đi du học Mỹ, cũng kéo Lục Thư Lăng theo.

Năm năm qua, số lần Lục Thư Lăng về nước không nhiều, không biết đối phương vượt qua khoảng thời gian này làm sao?

Sở Âm vui buồn lẫn lộn, chút ký ức cậu đã cố quên vẫn hằn sâu vào tâm trí, cậu vội vã không nghĩ đến nữa, vùi đầu vào chăn, sau nhiều lần ép bản thân cuối cùng cũng thành công đi vào giấc mộng.