đã nói là làm cả đoàn người lại bắt đầu đi qua khu vực mua sắm đồ người lớn chỉ là lần này có chút thay đổi đội hình mà thôi phía trước Hạ Như Yên và Tạ Duyệt Dung khoác tay nhau mà đi phía sau Long Hạo Thiên đang bế tiểu ái muốn đưa tay nắm tay con trai lại bị ghét bỏ không thèm cầm tay anh Giang Lai vẫn đóng vai không khí.
''nè Duyệt Dung cậu nhìn xem cái váy này thật là đẹp''
''dúng vậy rất đẹp nhưng sợ không hợp với cậu đâu''
Tạ Duyệt Dung bĩu môi
''ai nói mình chọn cho mình chứ là cho cậu đó lâu rồi chưa được thấy cậu mặc như vậy cậu đẹp vậy mà''
vừa nói vừa chặc chặc lưỡi. Hạ Như Yên nge vậy cũng nghĩ lại từ hồi có tiểu ái cô đúng là rất ít mua đồ cho riêng bản thân mình hay đúng hơn là thoải mái với bản thân thôi vậy lâu lâu mới đi thoải mái với bản thân chút vậy. rồi cô cũng vào cửa hàng chọn cái váy đó rồi cùng nhân viên vào trong thay đồ khi cô thay đồ ra đã mang trên mình chiếc váy ôm màu đỏ vừa nhìn thấy cảnh này Long Hạo Thiên lại đứng ngơ ngác
''oa mẹ đẹp quá nhìn như chị con vậy''
tiểu ái thấy vậy liền la lên Hạ Như Yên nghe vậy thì đỏ mặt lên lấy tay chỉ nhẹ lên chán tiểu ái
''chỉ giỏi nịnh mẹ thôi à''
''không phải đâu đẹp lắm mà phải không anh Hạo Vũ''
tiểu ái vẫn không chịu mà hỏi Hạo Vũ bên cạnh
''đúng vậy mẹ đẹp như công chúa vậy á''
nghe tiểu vũ nói vậy Hạ Như Yên cũng thấy hơi ngại ngại khi có người nói vậy dù đó chỉ là đứa trẻ nhưng bất giác đầu cô bỗng đau nhói lên càng lúc càng đau cùng với cơn đau là 1 dòng kí ức mờ hồ hiện về
''đẹp không''
''đẹp lắm em mặc gì cũng đẹp''
''xì chỉ được vậy là hay thôi''
''thật''
nói rồi người đàn ông kéo cô vào lòng
''em mãi là công chúa của anh''
những hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hạ Như Yên không nhìn rõ mặt người đàn ông chỉ có những âm thanh vang lên trong đầu cô đau quá vội ngồi xuống ôm lấy đầu mình thấy vậy mọi người vợi chạy lại Long Hạo Thiên bỏ tiểu ái xuống tiến lại ôm cô vào lòng
''không sao''
nhưng khi Long Hạo Thiên ôm cô lại 1 loạt hình ảnh nữa chạy vào đầu cô
''giết hắn ta sẽ không làm hại con và đứa con trong bụng con''
''không con xin ba mà đừng làm hại anh ấy xin ba mà''
''ngu dốt''
nói rồi tiếng súng vang lên trước mặt cô là 1 người đang ôm mình trên người máu không ngừng chảy ra phía kia 1 người đàn ông ngã về phía sau
''ba''
dòng kí ức chạy ùa vào khiến cô càng đau đớn hơn như đã chịu hết nổi với cơn đau cô ngửa mặt lên hét 1 tiếng
''a...a''
tiếng hét vừa dừng lại cô liền ngất đi trong vòng tay của Long Hạo Thiên. tiểu ái thấy vậy chạy lại khóc òa lên Hạo Vũ thấy vậy cũng chạy lại ôm tiểu ái
''không sao đâu em anh và ba sẽ đữa mẹ đi bệnh viện''
tiểu ái khoc nấc lên
''anh nhất đinh phải cứu mẹ''
vừa nói cô bé vừa khóc Tạ Duyệt Dung cũng tiến lên bế tiểu ái lên dỗ dành
''chúng ta cùng đưa mẹ con vào bệnh viện nào mợi người đều ở đây không sao''
nói rồi cô cũng bế bé theo sau Long Hạo Thiên đang bế Hạ Như Yên đi đằng trước.trong bệnh viện Hạ Như Yên được bác sĩ chuẩn đoán là bị kích thích quá độ nghỉ 1 chút sẽ tỉnh lại cũng khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. trong 1 phong gần đó Long Hạo Thiên đang ngồi với 1 bác sĩ có vẻ lớn tuổi
''cô ấy bị vậy là sao''
vị bác sĩ già suy nghĩ 1 lát rồi mới lên tiếng
''trước đó chúng ta sử dụng bao trùm kí ức lên cho phu nhân mà không phải xóa kí ức nói dễ hiểu chúng ta chỉ thay 1 số hình ảnh kí ức của phu nhân bằng kí ức khác mà thôi như là chuyện về ngài chúng ta chỉ cấy vào đó là ngài đã chết''
vị bác sĩ nói rồi dừng lại quan sát sắc mặt Long Hạo Thiên rồi mới nói tiếp
''nhưng bao trùm kí ức của phu nhân lại là bao phủ không hoàn toàn mà chỉ ghép mảnh nên như trước đó tôi đã nói khi mà phu nhân đã tự có nhận thức về việc lấy lại kí ức đúng những mảnh kí ức cũ sẽ không ngừng thay thế kí ức chúng ta đã sửa đổi''
Long Hạo Thiên dường như đã biết trước kết quả nhưng vẫn hỏi lại
''có phải từ lúc cô ấy về nước là đã chấp nhận kí ức đó hay không''
vị bác sĩ kính cận trả lời
''đúng vậy nếu ngài không muốn chúng ta có thể bao trùm lại lần nữa''
Long Hạo Thiên không suy nghĩ mà trả lời thẳng
''không cần''
nói rồi anh cầm sợi dây truyền lên khẽ nói
''đây là lựa chọn của cô ấy tôi sẽ tôn trọng nó''
vị bác sĩ như đã hiểu chỉ đứng lên nói câu cuối trước khi ra khỏi phòng
''vị đó vẫn đang hôn mê bất tỉnh dùng thuốc có lẽ không cầm cự được lâu nữa''
Long Hạo Thiên nghe xong không nói gì lặng lẽ đứng lên đi xuống phòng của Hạ Như Yên nhìn qua cô một lát dặn dò Giang Lai ở lại khi Hạ Như Yên tỉnh lại rồi lẵng lẽ đi 1 mình nhìn theo bóng lưng của Long Hạo Thiên; Giang Lai khẽ lắc đầu bóng lưng đó thật cô đơn