Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 58




Con người Lý Thừa Dật có một cái tật rất thường thấy, thứ đồ mình muốn, cầu mà không được thì anh ta sẽ như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, đuổi cắn bằng được, còn thứ anh ta có trong lòng bàn tay thì lại không biết trân trọng, đối với con người cũng vậy.

Chỉ là tật này của anh ta tinh tế hơn những người bình thường khác.

Hồi học cấp ba, anh ta biết Ninh Hảo thích mình, trước khi ra nước ngoài vốn có thể dỗ dành cô đàng hoàng, nhấn mạnh với cô rằng do áp lực gia đình và khó khăn trong hiện thực, có lẽ Ninh Hảo vẫn sẽ giận anh ta, nhưng không đến mức ảnh hưởng đến thi đại học.

Nhưng anh ta chê phiền phức, nói dối nhiều giống như tấm lưới nhiều lỗ, muốn kiên nhẫn chắp vá từng lỗ để hóa giải mâu thuẫn sẽ rất phiền phức.

Chính vì lý do ghét phiền phức này, anh ta gần như phủi đuôi đi dứt khoát, ngay cả lời giải thích đàng hoàng cũng không có. Anh ta chỉ gửi cho Ninh Hảo một tin “khi em nhìn thấy dòng tin nhắn này anh đã lên máy bay rồi…”, sau đó đứt liên lạc.

Lễ giáng sinh năm đó, anh ta trở về thành phố Giang, Ninh Hảo ở Bắc Kinh. Anh ta gặp mặt hết những người bạn thời cấp ba, lại không nói sẽ đến Bắc Kinh thăm cô. Ninh Hảo thường xuyên lướt được ảnh những người khác chụp chung với anh ta, đến cuối cùng mới biết anh ta lại đi rồi, ngay cả điện thoại còn không gọi cô lấy một cuộc.

Điều này khiến Ninh Hảo cảm thấy thắc mắc, có phải bản thân nhớ nhầm hay không? Lẽ nào do cô làm chuyện có lỗi với Lý Thừa Dật?

Khi anh ta liên lạc lại với cô đã là tết năm thứ hai, Lý Thừa Dật giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đột nhiên gọi điện từ nước ngoài về nói chuyện với cô, anh ta tự cho rằng cứ nói lung tung là có thể vượt qua được giai đoạn Ninh Hảo tức giận nhất, mọi thứ đã đâu vào đấy. Anh ta nghe nói cô vẫn theo lời đề nghị của mình đi học kiến trúc, không cần tốn sức dỗ dành, chắc là vẫn còn lưu luyến tình cũ với anh ta.

Khi đó anh ta đã có bạn gái, nhưng không phải Uông Liễm.

Uông Liễm là sau này anh ta giành được từ tay người khác, cũng bày ra khí thế “núi không có cạnh, trời đất hòa quyện” mới theo đuổi được người ta.

Hiện giờ Uông Liễm lại bị anh ta coi như thức ăn trên dĩa, không có tâm trạng mỗi ngày thân mật, ôm ôm ấp ấp nữa.

Có điều, nể mặt bố cô ta là thần tài, nên anh ta vẫn ứng phó ngoài mặt.

Ninh Hảo ở viện ba ngày, Uông Liễm hoặc là đi theo Lý Thừa Dật, hoặc là ở bệnh viện với Ninh Hảo, đề phòng anh ta tới gần cô. Khi Uông Liễm ở bệnh viện, Lý Thừa Dật không thích đến, đến rồi cũng không nói được gì với Ninh Hảo, chỉ có thể trừng mắt mà thôi.

Ngày thứ ba, phim chụp CT đã có, không bị tụ máu não, sốt đã hạ. Vốn dĩ cô có thể xuất hiện, nhưng Lý Thừa Dật lại phát điên.

Anh ta đến quấy rối bác sĩ chữa trị chính nói vì lý do an toàn nên phải ở thêm mấy ngày nữa, nói hết tên lãnh đạo của Tứ Thành ra, gọi điện thoại liên tiếp, khiến phía bên trên vô cùng coi trọng, tạo áp lực cho bệnh viện. Vốn dĩ phòng bệnh VIP không cần phải chen chúc, cho nên bác sĩ gật đầu đồng ý, lại bảo cô ở thêm hai ngày.

Dựa vào logic của Lý Thừa Dật, chỉ để cô nhập viện ba ngày như người bình thường không yêu cầu đặc quyền là không đủ chứng minh tình yêu của anh ta dành cho cô.

Nếu ở xã hội phong kiến, có lẽ anh ta chính là kiểu người điên cuồng gầm lớn với thầy thuốc “muốn có người chôn chung” kia rồi.

Chuyện này lại khiến Uông Liễm tức giận, cô ta không muốn hầu hạ Ninh Hảo, nhưng chuyện này một là do bố chồng yêu cầu, cô ta muốn xây dựng hình tượng dâu hiền nên vẫn phải giả vờ cho giống, hai là cô ta canh ở đây, cũng để phòng hai người họ ngoại tình, dù sao đến tận lúc này tại sao chiếc xe kia lại xảy ra va chạm như thế vẫn chưa nói rõ được.

Nhưng giờ thì hay rồi, hình phạt từ ba ngày chuyển thành năm ngày, Lý Thừa Dật còn sắm vai bạo quân dịu dàng gì đó trước mắt cô ta!

Đối với Ninh Hảo mà nói, thực ra cũng như ngồi tù vậy, không những nằm viện như ngồi tù, mà ngày tháng sau khi xuất viện cũng hy vọng mong manh. Lý Thừa Dật dùng lý do làm thủ tục đã lấy giấy tờ của cô đi, hỏi thì anh ta chỉ nói mình quên mang, suốt ngày quên, ý đồ rõ ràng, đó là muốn nhốt cô để cô không thể nào đổi khách sạn và mua vé máy bay được.

Ninh Hảo vô cùng hối hận, hôm đó cô không nên nói sau khi xuất viện sẽ trở về thành phố Giang, đánh rắn động cỏ sớm quá rồi.

Cũng may, dưới yêu cầu cố chấp của cô, Uông Liễm và đồng nghiệp công ty đã giúp cô tìm được điện thoại, điện thoại bị hỏng phải đổi cái mới, nhưng thẻ sim vẫn chưa hỏng.

Trước mắt chỉ có Văn Gia Xương ra lệnh để cô về thành phố Giang thì cô mới có thể thoát thân, vậy thì chỉ có thể là chuyện liên quan đến công ty.

Thế là khi Ninh Hảo ở bệnh viện ngày thứ ba, mảnh đất nằm ở hướng bắc đường Phúc Lĩnh Đông của dự án phía nam Giang Lăng, địa phận của Tôn Quốc Đống lại ngừng xây dựng rồi.

Lén đào cống thoát nước là vi phạm pháp luật, bọn họ bị người ta khiếu nại.

Cơ quan chức năng yêu cầu ngừng xây dựng một tháng, còn bị phạt ba triệu tệ. Chủ thầu Vương Châu Giang không quan tâm việc ngừng xây dựng, ba triệu tệ này ông ta không muốn bỏ ra. Tôn Quốc Đống sợ phải ngừng xây dựng, nhưng cũng không thể dùng chuyện bị phạt vì lén đào cống thoát nước để công ty đóng ba triệu tệ này cho mình, công ty sẽ không chịu.

Tập đoàn biết chuyện bị khiếu nại, thông báo lên sàn bất động sản, Lý Thừa Dật cũng nhận được tin. Có điều, đào cống thoát nước nghe có vẻ chỉ là chuyện nhỏ thôi, Ninh Hảo đang nằm viện, cho nên anh ta sai một quản lý cấp cao của phòng công trình rời khỏi Tứ Thành, trở về xử lý.

Trùng hợp lúc Tôn Quốc Đống xin khoản tiền công trình ba triệu tệ, phó tổng giám đốc Lôi cảm thấy khoản tiền xin này quá đúng lúc, nên nghiêm túc kiểm tra một lúc thì phát hiện là khoản tiền ảo. Điều đáng sợ hơn là Tôn Quốc Đống dựa vào cách này để báo cáo giả rằng đã trả tiền công trình mười tầng rồi, nhưng thực tế công trình chỉ mới xây dựng được năm tầng.

Vốn dĩ một tháng nữa nhà ở sẽ bắt đầu được rao bán sớm, nhưng tiến độ hiện giờ đã chậm một tháng rồi, lại còn đối mặt với việc ngừng xây dựng.

Chưa kể, Vương Châu Giang tham gia vào xây dựng nhưng không hề chi trả phí đảm bảo như đã thỏa hiệp, mà dùng thư bảo lãnh để thay thế. Tỷ lệ chi trả bình thường chắc nằm trong khoảng từ 75% đến 85%, vượt tỷ lệ quá cao thì bên A sẽ trở nên bị động. Ông ta làm hết công trình của mảnh đất mới kiếm được sáu mươi triệu tệ tiền lãi mà giờ đã thu hồi được năm mươi sáu triệu tệ rồi, nếu làm tiếp sẽ có rất nhiều mối nguy hiểm. Huống hồ ông ta còn đang hận không thể ngừng xây dựng để được làm biếng nữa, nên cho dù ông ta hoàn toàn mặc kệ rồi bỏ chạy thì cũng không kỳ lạ.

Nguồn gốc mọi chuyện nằm ở việc Tôn Quốc Đống được công ty nhận định là “dòng chính của tổng giám đốc Lý”, rất nhiều xét duyệt anh ta đều không trình lên phòng công trình sàn bất động sản, mà trực tiếp trình lên Lý Thừa Dật.

Lý Thừa Dật còn rất thích cách làm đó của anh ta, Tôn mập khép na khép nép đi theo sau anh ta gọi “tổng giám đốc Lý này, tổng giám đốc Lý nọ”. Mặc dù Lý Thừa Dật không hiểu những quy trình phức tạp của công trình, chỉ nhìn thấy tiến độ được tiến hành như trong kế hoạch thì đều phê duyệt hết cho anh ta. Có chữ ký của tổng giám đốc, đương nhiên bộ phận tài vụ sẽ trả tiền theo quy trình, cả một dây chuyền không ai đến hiện trường khảo sát xem anh ta thật sự xây đến tầng thứ mấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ninh Hảo đã từng nhắc nhở Lý Thừa Dật, Tôn Quốc Đống thường xuyên đi ăn chơi với đám người đồng hương, căn bản không ở công trường. Sau khi Lý Thừa Dật biết chuyện cũng tức giận mắng Tôn Quốc Đống một trận, nhưng anh ta bị mắng xong có quay về công trường hay không thì Lý Thừa Dật chưa từng hỏi tới, mớ lộn xộn kéo tới tận ngày hôm nay. Tôn Quốc Đống có biết tòa nhà xây được bao nhiêu tầng rồi hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi. Chuyện này thật hoang đường.

Suy cho cùng, Lý Thừa Dật phải chịu trách nhiệm chính.

Lý Thừa Dật cũng biết cái hố lớn như vậy nhất định phải nghĩ cách lấp lại, không thể truyền đến tai chủ tịch được. Cho nên, vào ngày Ninh Hảo xuất viện, Lý Thừa Dật không xuất hiện, anh ta lặng lẽ trở về thành phố Giang, muốn dùng bốn năm ngày để âm thầm giải quyết chuyện này.

Một là phải dựa vào quan hệ nhờ người ta “hóa giải” chuyện ngừng xây dựng để khắc phục kịp thời, ít nhất là rút ngắn thời gian.

Hai là muốn đích thân tìm Vương Châu Giang bàn bạc, trước mắt quyền chủ động nằm trong tay ông ta, buộc phải phải vạch ra con đường xán lạn cho ông ta, hứa hẹn tương lai, dụ dỗ bằng lợi ích để ông ta làm đàng hoàng.

Tuy rằng anh ta âm thầm trở về thành phố Giang rồi, nhưng tuyệt đối không thể để Ninh Hảo về đó.

Mấy ngày nay Ninh Hảo không thèm quan tâm đến anh ta, trông có vẻ vẫn còn chưa hết giận, nhưng thường ngày dặn cô đừng để lộ thông tin, chắc chắn cô vẫn sẽ làm. Bây giờ chỉ sợ cô hờn dỗi, đi tố cáo với Văn Gia Xương mà thôi. Hơn nữa cô trở về thành phố Giang thì sẽ không ai có thể ngăn cản cô và Văn Tư Hoàn đoàn tụ, lẽ nào bảo Lý Thừa Dật xông về nhà chia cách bọn họ? Văn Gia Xương nhìn thấy chẳng lẽ lại không hỏi anh ta một câu “con về đây làm gì” sao?

Vì vậy Lý Thừa Dật thuê khách sạn ở thành phố Giang, việc anh ta rời khỏi Tứ Thành chỉ có những cấp dưới đáng tin cậy mới biết. Đề phòng xảy ra chuyện bất trắc, anh ta còn dẫn theo Uông Liễm đi chung.

Mỗi tối đều phải gọi video với bố mẹ, Lý Lộ Vân thường xuyên muốn nói chuyện với Uông Liễm vài câu, nếu suốt ngày nói dối rằng Uông Liễm tạm thời không có ở đây, khó tránh khiến người ta nghi ngờ.

Để ngăn cản Ninh Hảo trở về thành phố Giang, Lý Thừa Dật bảo tài xế giám sát cô, cô đi tới đâu anh ta phải đi theo tới đó, trên danh nghĩa là bảo vệ, hộ tống cô. Đồng thời, Lý Thừa Dật còn chuẩn bị biện pháp an toàn thứ hai, đó là điều thư ký Điền đến Tứ Thành.

Ninh Hảo xuất viện hai ngày, cảm thấy mình như bị quản thúc, ngoại trừ đi làm, mở cuộc họp thì không được đi đâu cả.

Tài xế truyền đạt ý của Lý Thừa Dật: “Tổng giám đốc Lý nói, hiện giờ sức khỏe của cô vẫn chưa hồi phục, theo lời bác sĩ dặn, cần phải nghỉ ngơi một tháng.”

Ninh Hảo hỏi: “Tổng giám đốc Lý đâu?”

Tài xế trả lời: “Anh ấy đi xã giao rồi.”

Ninh Hảo nghi ngờ Lý Thừa Dật không ở Tứ Thành, nhưng cô không chắc chắn. Khi về đến phòng khách sạn, cô gọi điện với Văn Tư Hoàn, anh nói rằng Lý Thừa Dật không về nhà.

“Dạo này trong nhà có chuyện gì lạ không? Tâm trạng của Văn Gia Xương thế nào?”

Văn Tư Hoàn nói: “Chuyện lạ hình như không có, mấy hôm nay thảo luận về chuyện anh rể thứ được đề bạt nhiều hơn, tâm trạng của Văn Gia Xương trông không tệ lắm, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc hơn, lúc nào cũng suy nghĩ.”

Xem ra Văn Gia Xương vẫn chưa biết công ty xảy ra chuyện.

Lòng cô trùng xuống, cô đã có kinh nghiệm dọn mớ lộn xộn của Thái Hòa Thành ở Minh Châu, vốn nghĩ rằng một khi mảnh đất ở phía nam Giang Lăng xảy ra chuyện, Văn Gia Xương sẽ nghĩ đến việc gọi cô trở về thành phố Giang xử lý.

Không ngờ Lý Thừa Dật còn có chiêu này, che giấu không báo lên trên.

Nếu như hiện giờ để cô tự báo cáo với Văn Gia Xương, ông già này chắc chắn sẽ nghi ngờ, cảm thấy cô nằm viện ở Tứ Thành nhưng lại nắm rõ những sơ sót trên công trường của Tôn Quốc Đống, vậy thì biết nhiều chuyện ở công ty quá rồi.

Bắt buộc phải có bên thứ ba, cấp bậc đủ để biết được chuyện ở công trường của Tôn Quốc Đống, lại dám vượt qua Lý Thừa Dật, đi tố cáo với Văn Gia Xương. Người “tử sĩ” bán mạng vì cô này, làm gì tồn tại chứ?

Cô chắt lọc hết một lượt những người còn lại của phòng công trình, không một ai phù hợp.

Thông qua khoảng thời gian “thanh tẩy nội bộ” trước, người được cô giữ lại đều là những người làm việc thực sự, mới tuyển vào thì càng không dễ dàng mạo hiểm.

Có điều, có một người rất thích hợp, ông ta có đầy đủ động cơ chống đối với Lý Thừa Dật, cũng không đường đột khiến Văn Gia Xương suy đoán.

Chú tư, Văn Tuấn Kiệt.

Cấp dưới của ông ta bị diệt sạch sẽ nhưng ông ta không hề bị đuổi việc, vẫn còn đang nghỉ ngơi sau phẫu thuật. Nói đến tư cách, hiện giờ Ninh Hảo vẫn chỉ là “đại diện tổng giám đốc dự án”. Dự án trực thuộc của Lý Thừa Dật xảy ra chuyện, ông ta làm người đầu tiên nhảy ra chế giễu là thích hợp nhất.

Chỉ cần có người không khiến chú tư nghi ngờ truyền thông tin này cho ông ta là được.

Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, chú tư gọi điện về nhà nói thêm mắm dặm muối những chuyện xảy ra trên công trường của Tôn Quốc Đống cho Văn Gia Xương biết.

Văn Gia Xương cau mày, quả nhiên ông ta nửa tin nửa ngờ: “Em tư, không phải em đang dưỡng bệnh ở Việt Hải à? Sao công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà bọn họ không báo cáo với anh, lại đi quấy rầy em?”

Chú tư ở đầu dây bên kia phì cười: “Gây ra chuyện lớn như vậy, ai dám báo cáo với anh chứ? Tiền dâng tặng cho người ta đều là cậu chủ phê duyệt đó, những người làm công ăn lương kia ai dám lo chuyện bao đồng đây. Chẳng qua là em ở gần đám đông, nghe được chút bàn tán mà thôi. Không ai báo cáo với em cả, tên nhóc Thiên Lãng đến nói chuyện cho em vui, vô tình lại nói ra chuyện này.”

Văn Thiên Lãng, vừa thấy cái tên này thì Văn Gia Xương bỗng thả lỏng.

Tên nhóc liều lĩnh mặt dày kia không có mưu kế gì quá nhiều.

Chú tư nở nụ cười quái gở: “Anh ba, nếu anh muốn biết tình hình thực tế thì hỏi thẳng con trai lớn của anh không phải được rồi sao. Bố con ruột có gì phải giấu giếm chứ? Không biết có phải thằng bé không dám nói là vì tình hình đã tệ đến mức không thể giải quyết rồi hay không. Haizzz, anh à, rồi sẽ có ngày này thôi, anh cho rằng đám nhóc này học nhiều hơn chúng ta hai năm sẽ biết làm việc hơn à? Sớm muộn gì công ty cũng bị tụi trẻ này làm sụp đổ cho coi!”

Người em trai này của ông ta coi như có năng lực tốt nhất trong mấy anh em bọn họ, lúc trước còn rất cung kính với Văn Gia Xương, giờ muốn để cho Lý Thừa Dật tiếp nhận công ty, ông ta trở thành người đổ dầu đầu tiên, rõ ràng là xem thường Thừa Dật.

Văn Gia Xương ôm một cục tức tắt điện thoại.

Lý Lộ Vân thấy chồng mình nghe điện thoại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng thì có dự cảm chẳng lành. Ông ta vừa tắt máy, sắc mặt đã đỏ như gan lợn rồi thở hổn hển.

Lý Lộ Vân vội vàng bước lên trước: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Văn Gia Xương chỉ vào tủ thuốc: “Lấy thuốc cho anh trước đi.”

“Ừ!” Lý Lộ Vân vội vàng đi lấy, nào ngờ lại gặp thêm rắc rối. Trong sáu loại thuốc mà thường ngày Văn Gia Xương hay uống có một loại vừa uống hết, còn là loại hạ huyết áp. Bà ta nôn nóng, nhíu chặt mày, rồi hét lớn gọi Văn Địch Phú xuống dưới: “Mau lái xe ra ngoài mua thuốc giúp bố đi, con cũng thật là, ông ấy là bố con đó! Đã dặn con mua thuốc đúng lịch mà con còn quên được!”

Văn Địch Phú cạn lời, lười phải nói nhảm với bà ta. Lúc khẩn cấp này, vẫn nên giải quyết nhanh chóng quan trọng hơn. Cô ấy cầm lấy chìa khóa xe, lập tức ra hiệu thuốc một chuyến. Lúc trở về, để Văn Gia Xương uống thuốc xong, cô ấy mới yên tâm.

Sau đó, cô ấy mới nói lý trước mặt Văn Gia Xương và Lý Lộ Vân: “Dì Vân, không phải do con không mua thuốc đúng giờ cho bố, là bố không uống thuốc đúng liều. Mỗi tháng cầm thẻ bảo hiểm đi mua thuốc đều có giới hạn số lượng, vừa đủ một người uống một tháng. Nhưng bố lợi hại quá, thuốc hạ huyết áp, thuốc kiểm soát tiểu đường đều uống hết cả, con phải dùng luôn thẻ bảo hiểm của mình để mua cho bố, đồng nghĩa với việc một tháng ông ấy uống bằng hai tháng thuốc của người ta, đã vậy vẫn uống hết sạch, con làm gì được chứ?”

Lý Lộ Vân lo lắng nhìn Văn Gia Xương: “Anh không thể uống thuốc lung tung như vậy được…”

Cơn tức kia của Văn Gia Xương vừa mới hạ xuống, ông ta nằm trên sofa, yếu đuối phản bác: “Vậy anh khó chịu không được uống thuốc ngay, lẽ nào còn phải chờ đến đúng giờ mới uống, chờ chết à?”

Lý Lộ Vân không cãi lại ông ta, rất đau lòng: “Ngày mai bảo viện trưởng Tần sắp xếp kiểm tra cho anh đi.”

Văn Gia Xương thiếu kiên nhẫn, chuyển sang chủ đề khác, ông ta hỏi Văn Địch Phú: “Con ở công ty có nghe nói dự án phía nam Giang Lăng xảy ra chuyện hay không?”

Văn Địch Phú gãi đầu, biết rằng đây là chuyện bản thân không nên nói. Cô ấy tránh nói vào vấn đề chính: “Con không hiểu về dự án, chỉ nghe nói giám đốc Tôn là bởi vì chơi…”

“Thôi đi ra đi, ai hỏi con chuyện này!” Văn Gia Xương đuổi người đi, rồi chỉ tay vào Lý Lộ Vân: “Gọi video cho con trai của em, anh có chuyện muốn hỏi nó.”

Lý Lộ Vân nghe thấy từ khóa quan trọng “dự án ở phía nam Giang Lăng xảy ra chuyện” thì đã không dám thở mạnh nữa, sự việc dính líu trực tiếp đến Thừa Dật khiến bà ta càng thêm sợ hãi.

Sau khi video được nối máy, chào hỏi đơn giản xong thì bầu không khí hòa thuận thường ngày lập tức biến mất trong vòng mười mấy giây. Lý Lộ Vân đưa điện thoại đến trước mặt Văn Gia Xương: “Hôm nay bố con không được khỏe.”

Lý Thừa Dật cảm thấy khó hiểu: “Bố, bố sao vậy?”

“Con nói là bị sao? Bố hỏi con, dự án ở phía nam Giang Lăng có phải ngừng xây dựng, thanh toán vượt mức rồi không?”

Vẻ mặt của Lý Thừa Dật bỗng trở nên nghiêm túc, chần chừ một lúc rồi lên tiếng: “Bố…”

Văn Gia Xương cũng chẳng buồn nghe, ông ta xoa mặt, ủ rũ nói: “Đừng nói nhảm nữa, gọi Ninh Hảo về xử lý đi.”

Lý Thừa Dật thấy mọi chuyện đã tới mức này thì khựng lại một lát: “Bố, không cần gọi cô ấy về, con đang ở thành phố Giang.”

“Cái gì? Cái trò gì vậy?” Văn Gia Xương nghe không hiểu câu trước và câu sau của anh ta có quan hệ logic gì, ông ta nhíu mày.

Lý Thừa Dật nói rõ hơn: “Con đã về thành phố Giang rồi, đích thân xử lý chuyện này. Con không giỏi hơn cô ấy ư?”

Ai cho anh ta tự tin rằng anh ta giỏi hơn cô vậy?

Văn Gia Xương phiền muộn xoa trán, không còn sức hét anh ta nữa. Ông ta chỉ đành tự mình ra trận, thở dài nói: “Vậy hiện giờ con cút về nhà cho bố, dẫn theo tên ngu ngốc Tôn Quốc Đống kia.”

Lý Thừa Dật phải liên lạc với Tôn Quốc Đống nên mất thêm ít thời gian, gần mười giờ mới tới Vụ Tùng Viện.

Hiện giờ công ty của Văn Tư Hoàn bận rộn nên cũng về nhà muộn.

Hai chiếc xe gần như tiến vào khu biệt thự cùng lúc, đi ngang hàng nhau, đến cuối cùng đều dừng lại trước cửa nhà.

Văn Tư Hoàn lái chiếc xe Bentley Bentayga bớt nổi bật nhất trong hầm xe của Tống Vân Khai.

Lý Thừa Dật nhìn thấy lạ mắt, hỏi tài xế: “Đó là xe của ai?”

“Cậu tư.”

Anh còn trở thành cậu rồi cơ đấy! Nực cười.

Lý Thừa Dật không vui, tặc lưỡi một tiếng rồi mắng: “Ngu xuẩn, khoe khoang.”

Tôn mập ở bên cạnh hóng chuyện: “Đó là… chồng của Ninh Hảo?”

Lý Thừa Dật trừng mắt: “Anh quan tâm nó là chồng của ai làm gì! Dù sao không phải chồng anh! Lo cho bản thân mình đi!”

Tôn mập bị mắng thì cảm thấy kỳ lạ.

Văn Tư Hoàn đỗ xe chậm hơn một bước, không tiến lên chào hỏi bọn họ mà lập tức gửi tin cho Ninh Hảo.

[Lý Thừa Dật về nhà rồi, dẫn theo một tên lùn.]

[Lên phòng sách rồi.]

Anh đoán Ninh Hảo sẽ bận nghe bọn họ nói chuyện, nên không vội gọi điện nói chuyện với cô.

Khi đi ngang qua sảnh trước, anh ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, trông thấy Lý Lộ Vân một mình ngồi trong phòng khách trống vắng, tay xoa huyệt thái dương. Đối phương nhìn về phía anh, anh hơi cúi đầu chào hỏi: “Dì Vân.”

Lý Lộ Vân mất tập trung, cũng chỉ gật đầu với anh, hoàn toàn không ý thức câu mình nói với anh là: “Chào con.”

Anh từng thấy vẻ mặt kia của bà ta.

Lúc trước, khi bà ta bị gọi đến nói chuyện vì Lý Thừa Dật đánh bạn học ở trường, chính là vẻ mặt này.

Văn Tư Hoàn nhìn lên cầu thang trống không, cảm nhận được bầu không khí trong nhà ngày hôm nay rất căng thẳng.

Cuộc nói chuyện trong phòng sách khiến Ninh Hảo rất thất vọng. Cô không ngờ Lý Thừa Dật lại điên đến mức này, trước mặt có một hố lớn nhưng anh ta vẫn suy nghĩ làm sao nhốt cô ở Tứ Thành, chia rẽ cô và Văn Tư Hoàn. Lời trong lời ngoài đều là anh ta sẽ nhanh chóng giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Mà không ngờ Văn Gia Xương lại nghe lời anh ta, còn đồng ý sáng ngày mai cùng đi gặp Vương Châu Giang để tham dự đàm phán.

Đương nhiên, lời hứa của chủ tịch có sức thuyết phục hơn đại diện tổng giám đốc dự án.

Hiện giờ bọn họ không cần đến cô nữa.

Ninh Hảo lờ mờ đoán được ý đồ của Văn Gia Xương, chú tư khiến ông ta cảm thấy bị đe dọa, cho nên ông ta muốn đích thân mình dẫn Lý Thừa Dật ra, không để anh ta bị uy hiểp bởi bất cứ người nào vì không hiểu đường lối nữa.

Đêm khuya, Văn Tư Hoàn vẫn đứng ở ban công, trông thấy xe của Lý Thừa Dật chạy đi mới quay về phòng gọi điện cho Ninh Hảo.

“Thế nào?”

Giọng nói của Ninh Hảo điềm tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc: “Em muốn làm một vụ lớn. Còn nhớ người trùng ngày kết hôn với chúng ta không? Người mở công ty quan hệ công chúng cao cấp ấy. Anh còn liên lạc được với anh ta chứ?”

“... Ừ, được thì được đó…” Nhưng Văn Tư Hoàn nghĩ, anh lại không thân với người kia.

“Chúng ta tùy tiện tìm truyền thông để đưa tin sẽ kích hoạt cảnh báo của phòng quan hệ công chúng, tin tức vẫn chưa nổ ra đã bị đè xuống rồi. Bắt buộc phải tìm người chuyên ngành. Anh và anh ta bình thường gần như không có giao tiếp gì, như vậy mới không dẫn nghi ngờ tới anh và em. Đám cưới anh nhường anh ta một bước, giờ bảo anh ta trả lại.”

“... Ừ.” Văn Tư Hoàn không tình nguyện cho lắm, dù sao trong mắt đối phương bản thân chỉ là một chú hề bị cắm sừng mà thôi.