“Phòng em có rượu không? Không có thì đi mua với anh rồi lên lầu.” Văn Tư Hoàn hỏi.
“Chắc ở quầy bar mini có, nhưng em không chú ý là rượu gì.”
“Vậy vẫn nên mua một ít đi.”
Ninh Hảo lấy một chiếc lá nhét vào túi, anh đóng cốp xe lại, lấy túi xách đựng quần áo của mình từ trong xe ra, dắt cô đi tới cửa hàng tiện lợi cách đó khoảng năm mươi mét.
“Lái xe chín tiếng liên tục, lưng sắp gãy rồi.”
Ninh Hảo cười hì hì, bĩu môi: “Truyền ra ngoài sẽ thành lưng chồng không ổn rồi đó.”
Lúc này cô vui vẻ nói đùa, nhưng vừa nãy là ai khóc thút thít như ngưu lang chức nữ gặp nhau trên cầu ô thước vậy. Anh nghiêng đầu nhéo mặt cô.
Cô tò mò hỏi: “Tại sao phải lái xe đến?”
Anh vừa đi vừa nói: “Họp xong thì bỗng nhiên anh thấy nhớ em, mua vé máy bay rồi phải vội vàng đi checkin rất phiền phức, chưa kể thành phố Giang có mưa bão, không biết có thể bay được hay không. Hơn nữa anh muốn em vui vẻ một chút, lái xe còn có thể đem theo rất nhiều lá ngân hạnh nữa. Bản đồ ghi tám tiếng sẽ đến, nhưng anh xuống nhầm đường ở lối ra cao tốc phía trước, phải vòng trở về cao tốc nên mất thêm thời gian. Cũng may, vẫn tính là thuận lợi.”
Cửa hàng tiện lợi không có rượu gì ngon, chỉ có rượu Vodka rẻ tiền, Ninh Hảo không thích nên lấy trà chanh và nước cam: “Để em pha ly cocktail.”
“Em còn tài nghệ này à? Xem ra chơi bời trong câu lạc bộ đêm nhiều lắm.” Anh chậm rãi đi theo sau cô, xuyên qua kệ hàng, trong lòng anh ấm áp, lúc này họ như hai vợ chồng bình thường đang cùng nhau mua đồ ở cửa hàng tiện lợi vậy.
Ninh Hảo trợn mắt với anh: “Em đi vậy là ít rồi. Chỉ bị thiệt thòi một lần, chắc là lần anh đưa em về nhà kia. Ngày hôm sau Chiêu Chiêu mắng em, nói là “cũng may có anh đẹp trai nghiêm chỉnh đưa cậu về, lỡ như bị nhặt đi thì nguy hiểm biết mấy”. Hai bọn em đều sợ, sau này em không dám đi câu lạc bộ đêm một mình nữa, có đi cũng đi chung với Chiêu Chiêu.”
“Em bị nhặt đi rồi mà, người họ Thiệu kia đó.”
“Anh ta à? Chẳng trách về sau anh ta hơi trốn tránh em, xem ra bị anh dọa nạt rồi!”
Văn Tư Hoàn cười ung dung, có nên nói Ninh Hảo rất bao dung với mình hay không đây. Cô phát hiện quá khứ vượt quá giới hạn của anh nhưng lại tự nhiên thể hiện rằng cô đã quen với chúng, đúng như những lời cô từng nói.
Hai người đi tới trước quầy tính tiền, anh nói: “Anh muốn gọi mì oden, buổi tối chỉ ăn mỗi cây xúc xích. Em ăn không?”
“Em ăn no rồi. Biết vậy em để ít sủi cảo cho anh, sủi cảo đó cũng ngon lắm.”
“Ngày mai gọi tiếp. Ngày mai anh chưa về.” Anh nói chuyện ung dung, vẻ mặt bình tĩnh lấy một hộp bao cao su từ trên kệ hàng, để lên quầy tính tiền.
Da mặt Ninh Hảo mỏng nên mặt lập tức đỏ bừng, cô cúi đầu che giấu, thầm nghĩ kiểu gì lát nữa nhân viên thu ngân tính tiền cũng sẽ quan sát cô, mà mì oden anh gọi còn mất một ít thời gian, cho nên cô dứt khoát bỏ trốn: “Em ra ngoài gọi điện thoại, anh cứ từ từ.”
Văn Tư Hoàn cười nheo mắt, nhìn theo cho đến khi cô ra ngoài cửa. Trong thời gian gọi món, anh tạm thời thu hồi ánh mắt, nhưng chưa được bao lâu anh đã lại nhìn ra ngoài, không nỡ mất tập trung.
Ninh Hảo rất dễ xấu hổ, chuyện trên giường cô chỉ nói riêng với anh, nếu có người thứ ba xuất hiện, cô sẽ y như chuột con tìm lỗ chui khắp nơi.
Đương nhiên, chuyện này không bao gồm cô nghe phụ huynh bàn luận về việc sinh con. Mọi người nói đến chủ đề này đều tỏ vẻ như bàn về chuyện hút sỏi thận trong bụng vậy, vừa mang tính y học vừa mang tính học thuật.
Ninh Hảo chắc chắn đang gọi điện thoại, chia sẻ niềm vui của cô với Lục Chiêu Chiêu: “Anh ấy tặng tớ một xe lá ngân hạnh! Cả một cốp xe luôn!”
“Mùa này có lá ngân hạnh à?”
“Là vật mẫu, anh ấy cất giữ lại.”
“Hừ, tớ thừa nhận cậu ấy là người tốt.” Tiêu chuẩn đánh giá mọi người của Lục Chiêu Chiêu cũng rất thần kỳ: “Năm sau tớ muốn tặng cậu hai xe!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiểu Chiêu háo thắng vẫn nhớ kỷ lục mình tặng Ninh Hảo một túi lá ngân hạnh lớn đã bị phá vỡ rồi.
Âm thanh ting ting vang lên trước cửa tiệm, Văn Tư Hoàn xách túi đồ bước ra, anh đặt tay lên đầu cô: “Đi thôi.”
Ninh Hảo tạm biệt Chiêu Chiêu, rồi tắt điện thoại. Cô nhớ đến chuyện ban nãy, giọng điệu hơi oán trách anh: “Trước khi anh đến, ngay cả biện pháp an toàn cũng không mang à?”
“Anh đâu phải tìm em vì chuyện này.” Anh điềm tĩnh ăn mì oden.
“Vậy anh đừng mua! Giả nai!”
“Đến cũng đến rồi, dù sao vẫn phải tìm việc làm chứ.”
“Tình yêu biến chất rồi.”
Dưới đèn đường, anh bước chậm trên con phố, đi sóng vai cùng cô. Thỉnh thoảng anh ôm lấy hông cô, mặc dù cô nói mình đã ăn no, nhưng anh vẫn muốn chia sẻ với cô, đưa tới bên miệng xin cô ăn một miếng: “Măng này là ngon nhất đó.”
Đêm còn rất dài.
Ninh Hảo thưởng thức thử ly cocktail được nghiên cứu lần đầu tiên, hai người cụng ly, cảm thấy mùi vị không tồi. Cô lại muốn thử, bắt đầu pha vị tiếp theo.
Anh không có việc gì làm nên đi dạo trong phòng, đơn phương kết bạn với cá vàng của cô. Quan sát một lúc, anh phát hiện ra vấn đề: “Cá vàng của em hình như bị trầm cảm rồi, hai mắt của nó trống rỗng ngẩn ngơ, không giao tiếp với người, cũng không giống như đã chết.”
“Người ta đang ngủ, anh đừng quấy rầy.”
Anh đứng dậy.
Chỉ mới một thời gian ngắn mà cô đã nuôi thêm động vật nhỏ rồi.
Anh chợt nghĩ đến cô luôn đối xử rất tốt với mấy động vật nhỏ, trước kia cô không thích ngồi ăn ở căn tin, mà thích ngồi bên hồ của trường học, còn ném bánh mì, trái cây cho thiên nga đang bơi, nhưng cô lại đổi trắng thay đen, cứ nhất định kêu “vịt, vịt”, thiên nga chỉ đành làm vịt vì tình yêu. Thời gian lâu dần, thiên nga đều quen với cô, chỉ cần cô vừa ngồi xuống, bọn chúng sẽ tự giác bơi tới trước mặt, đề phòng cô gọi lung tung, hủy hoại danh tiếng.
Nhưng đừng nghĩ cô có phép thuật như công chúa Disney, vừa cất giọng hát sẽ có chim nhỏ đậu trên vai. Mấy chú chim xấu xa trong trường kia cứ như mấy cô gái du côn vậy, chỉ biết thả đồ bẩn từ trên trời xuống, còn rơi trúng hộp cơm của cô hai lần.
Ninh Hảo pha xong vị mới, ngẩng đầu lên: “Sao anh lại đứng đó cười ngốc nghếch vậy?”
“Ngon không?” Anh đổi chủ đề, đi tới gần.
“Ngon lắm, thức uống này tên là “Tua vít”, em vừa mới thử rồi.”
“Có nghĩa là uống xuống thì sẽ đâm thủng dạ dày à?” Có người nào đó trình bày suy nghĩ của mình sau đó hiển nhiên bị ăn đánh.
Hai người vừa uống vừa nói về rượu đến khuya, Ninh Hảo không uống say nhưng trở nên hưng phấn hơn nhiều, nói liên miên, còn chủ động biểu diễn cách chơi lá ngân hạnh cho anh xem.
Hóa ra cô cố chấp với việc tìm kiếm hình dạng hoàn hảo kia là vì muốn làm “chú chim nhỏ biết bay”, chuyển động thân lá là có thể vỗ cánh. Nhưng đáng tiếc, lá cây bị làm thành vật mẫu cho dù lấy ra cũng không thể dùng được, quá khô khiến nó trở nên rất giòn, dễ gãy. Điều này có nghĩa là một xe lá cây kia không có tác dụng gì cả.
Có lẽ đây mới là trạng thái bình thường của tình yêu, bản thân hy sinh rất nhiều để khiến đối phương cảm động, nhưng không tạo được ý nghĩa thực tế nào.
Văn Tư Hoàn dở khóc dở cười: “Anh tưởng em thích lá ngân hạnh vì nó nghệ thuật chứ, làm anh còn cố ý tặng em khác mùa nữa.”
Cô chuyển sang an ủi anh: “Em biết tấm lòng của anh rồi.”
Anh nheo mắt nhìn cô, gò má cô phiếm hồng, đáng yêu thu hút người khác. Anh ngoắc tay với cô: “Ngồi lên người anh này, cách xa quá nói chuyện mệt lắm.”
Dưới tác dụng của cồn, đầu óc cô chậm chạp nên rất ngoan ngoãn, cô đổi hướng ngồi nghiêng lên đùi anh, được anh ôm vào lòng bằng tư thế dễ chịu.
…
Cô không biết mình giật mình vì lời nói to gan của anh, hay bị động tác trực tiếp của anh kích thích, đôi mắt cô trợn to, tỉnh táo trong nháy mắt, cô trở nên cứng ngắc: “... Không có, sao anh lại…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sao có thể nhảy qua nhiều bước như vậy?
…
“Bởi vì em đáng yêu quá đó. Vẻ đáng yêu của em có rất nhiều mặt, mặt hấp dẫn người khác nhất chính là sự nhạy cảm của em.” Anh tự tay kiểm nghiệm, hài lòng rút tay ra: “Đúng là cảm giác đến rất nhanh.”
Ai bảo anh đánh giá năm sao như vậy?
Cô không muốn bắt đầu đột ngột như vậy. Ở trên sofa, cô vội vàng vặn người tránh ra.
Anh khom người đè lấy một chân của cô, sau đó hôn lên cánh môi mềm mại: “Vừa rồi là ai khiêu khích nói lưng anh không tốt? Không thử làm sao biết tốt hay không.”
Cô gian xảo cúi đầu chịu thua, mỉm cười xin anh tha cho: “Em muốn đi tắm trước.”
“Tắm chung.” Anh vui vẻ chấp nhận đề nghị, tự mình quyết định bắt đầu giúp cô cởi quần áo cản trở ra: “Ngày mai không đi làm phải không?”
…
Ngày mai là thứ bảy, Ninh Hảo không hiểu Lý Thừa Dật phát điên cái gì mà gọi một đống cuộc điện thoại cho mình vào ngày nghỉ như vậy. Thực ra sáng sớm cô đã nghe thấy rồi, nhưng lười nghe máy, thậm chí còn cảm thấy nó ồn ào, nên đã chuyển về chế độ yên lặng.
Khả năng chắn sáng của rèm cửa sổ khách sạn quá tốt, hai người ở trong phòng không phân biệt được thời gian, cơm cũng chẳng ăn đúng giờ. Tám giờ tối đói bụng, Ninh Hảo chợt nhớ đến tối qua nói muốn gọi món sủi cảo kia nên mới cầm điện thoại lên.
Hai mươi ba cuộc gọi nhỡ, phần lớn thời gian tập trung vào tối qua và sáng nay.
Đến từ: Lý Thừa Dật.
Cứ như đòi mạng vậy. Cô nhìn con số kia bỗng cảm thấy bực dọc, lướt qua nó, chuyển sang gọi đồ ăn.
Sau khi gọi xong, cô phát hiện vẫn còn rất nhiều tin nhắn chưa đọc, cô đành đọc tin nhắn cuối cùng xem sao.
Lý Thừa Dật: [Hôm nay thôi vậy, anh hủy hẹn trước, hẹn bọn họ hôm khác sau. Em bệnh nặng lắm à? Có cần đi bệnh viện không?]
Hóa ra là công việc, Ninh Hảo tự kiểm điểm một chút, cảm thấy mình làm lỡ việc rồi. Cô lướt lên trên, đọc hết tin nhắn. Vốn dĩ anh ta hẹn lãnh đạo của Tứ Thành đi ăn cơm, uống trà, nói chuyện công việc, nhưng cảm thấy dẫn theo Uông Liễm không phù hợp với bầu không khí cho lắm.
Ninh Hảo lịch sự, gọi điện lại cho anh ta, lúc gọi còn cố ý ho mấy tiếng: “Khụ khụ, không nặng, sốt nhẹ thôi, đã uống thuốc rồi. Nghỉ thêm một ngày nữa chắc khỏi rồi.”
Lý Thừa Dật im lặng rất lâu, anh ta thở dài, nghe có vẻ cũng bệnh rồi: “Vậy thì tốt, em nghỉ ngơi đi.”
Văn Tư Hoàn tắm rửa xong, đi ra khỏi nhà tắm, anh thấy cô đang nói điện thoại thì mắt nhìn chằm chằm. Anh cố gắng không phát ra âm thanh gì, đợi cô tắt điện thoại, anh hỏi: “Lý Thừa Dật à? Anh chợt nhớ ra, có khi nào anh ta nhớ biển số xe của anh không? Xe anh còn đỗ ở đối diện khách sạn, biển số thành phố Giang quá nổi bật rồi. Nhân lúc anh ta chưa phát hiện, phải di chuyển một chút.”
Ninh Hảo điên cuồng gật đầu đồng ý, bắt đầu mặc quần áo: “Em đi chung với anh. Lúc về vừa hay có thể đến lễ tân lấy đồ ăn giao tới.”
“Không, không, anh còn phải qua cửa hàng tiện lợi, em đừng đi. Đồ ăn giao đến thì em gửi tin nhắn cho anh, anh mang lên cho.”
Cô dừng động tác, vẻ mặt ngơ ngác: “Tại sao em không thể đi cửa hàng tiện lợi?”
“Hết bao cao su rồi.” Anh vừa mặc quần dài vừa nở nụ cười gian manh: “Lần này phải mua nhiều một chút. Để một mình anh đi cho, em đỏ mặt lên… Anh cảm thấy như có trái táo đi bên cạnh vậy.”
Cô quay đầu, nằm trở về giường, đắp chăn lên đầu mình: “Sau này không được đến cửa hàng tiện lợi đó nữa.”
Anh cười cô chưa trải sự đời, chuyện bé xé ra to: “Em xem thường người mở cửa hàng tiện lợi cạnh khách sạn quá rồi. Người ta có gì chưa từng thấy chứ, ai lại cứ suốt ngày nhắm vào em. Chỗ này mỗi ngày quanh đi quẩn lại đều là chuyện như vậy cả, tình cảm nam nữ chính đáng mà.”
Anh khuyên nhủ như vậy, cô lại có thể gặp người rồi. Cô ló mặt ra khỏi chăn: “Mua thêm ít rượu nữa.”