Yên tâm đi. Tôi sẽ không làm gì em cả. Với điều kiện, trả lời câu hỏi của tôi, ai đã yêu cầu em làm việc này? Ngoan, nói tôi nghe.
Ánh mắt Gyn khẽ động. Nếu nói ra thì Hàn Diên có tha cho cô không, chắc chắn là không. Cô nói bằng giọng run rẩy.
- Tôi...tôi không biết.
- Ồ.
Hàn Diên làm ra vẻ bất ngờ với câu trả lời của cô. Nhìn thấy biểu cảm từ đầu đến cuối của Gyn chỉ là sự sợ hãi nhưng cô lại kiên quyết không khai ra ai đã chỉ đạo cho mình. Có vẻ cô biết chắc được dù có khai thì Hàn Diên vẫn sẽ giết cô.
- Thế, em không trực tiếp gặp khách hàng của mình à?
Hàn Diên tiếp tục ghé sát người cô, giọng cười cợt hỏi. Đối với sự tiếp xúc bất ngờ này của Hàn Diên, Gyn trở nên hơi lo sợ rồi phải ép mình bình tĩnh lại. Cô khẽ lắc đầu, biểu thị bản thân không phải là người trực tiếp gặp gỡ khách hàng.
- Vậy ai sẽ thay em nhận nhiệm vụ nhỉ?
Hàn Diên tiếp tục hỏi. Khi nghe câu hỏi này, tim của cô khẽ động. " Tuyệt đối không thể khai". Cô im lặng, tỏ ý không muốn nói. Hàn Diên nhìn thấy biểu hiện này của cô thì phần nào đoán được thằng nhóc mà người của anh làm cho bất tỉnh trên sân thượng có liên quan đến cô.
- Em không nói à?
Gyn im lặng cúi đầu. Hàn Diên lấy trong túi ra một chiếc điện thoại, sau khi làm một vài thao tác, anh đưa điện thoại đến trước mặt cô, khẽ gọi.
- Em nhìn này.
Gyn từ từ giương mắt nhìn vào chiếc điện thoại đang được đưa đến trước mắt mình. Sau khi nhìn thấy hình ảnh trên đó, tim cô như ngừng đập, máu trong người như nóng lên làm làn da của cô chuyển đỏ.
- Cậu ta tên gì nhỉ?
Sau khi nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ, lo lắng của cô. Hàn Diên đưa tay bấm tắt màn hình, áp mặt mình gần mặt cô, mỉm cười hỏi.
- Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?
Gyn dường như mất hết bình tĩnh, cô nhắm vào mặt Hàn Diên mà hét to.
- Tôi chỉ muốn biết ai là người chỉ đạo cho em thôi.
Bị Gyn đột ngột hét vào mặt như vậy, Hàn Diên không hề tỏ ra tức giận, trên môi vẫn là nụ cười cười cợt cùng đôi mắt sắc lạnh ấy.
- Tôi đã nói là tôi không biết.
- Sao em lại không biết được? Không lẽ em không tìm hiểu gì về khách hàng và mục tiêu của mình sao?
- Tôi chỉ dựa vào lệnh để làm việc, có tiền thì tôi sẽ làm. Không cần thiết phải tìm hiểu bất kỳ ai.
Gyn lúc này dường như muốn phát điên. Từ nãy đến giờ, Hàn Diên cứ luôn nhìn cô mà cười cợt, bộ mặt đó của anh ta làm cô rất khó chịu, cô muốn dùng súng bắn nát cái vẻ mặt đó ngay lập tức. Hàn Diên nhìn thấy phản ứng của cô dữ dội như vậy, cũng đoán được thằng nhóc đó rất có tầm ảnh hưởng với cô.
- Em thật cứng đầu. Cả thằng nhóc đó cũng vậy, đánh nó đến sống dở chết dở vậy mà nó không chịu nói ra một lời nào.
Nói xong, Hàn Diên liền quay người đi ra ngoài, để lại cô với khuôn mặt tím tái tràn ngập sự sợ hãi. " Đúng như San nói, anh ta là kẻ điên, là ác ma" Gyn thấy bóng dáng Hàn Diên dần đi xa, cô lập tức đứng dậy, chạy về phía xông sắt khiến thân mình va vào nó.
- Đồ khốn. Thà anh giết chết tôi đi. Có chết tôi cũng không nói.
Gyn mất hết bình tĩnh, điên cuồng mà đem thân mình đập vào xông sắt, miệng không ngừng la hét.
Gyn không biết mình đã bất tỉnh trong bao lâu và đã ở trong căn hầm tối đó bao lâu. Trong căn phòng ấy chỉ có một chiếc giường đá mà cô đang nằm và một cái bồn vệ sinh nhỏ. Mỗi lúc lạnh cô chỉ có thể rút mình vào một góc rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Cứ cách một khoảng thời gian nhất định sẽ có người đem nước đến cho cô, chỉ là nước, không hề có thức ăn. Lúc nào cũng vậy, mỗi lần anh ta đến cứ luôn nói đi nói lại bên tai cô một câu.
- Tốt nhất cô nên khai ra ai là người chỉ đạo cô.
Gyn lúc này chỉ biết im lặng, bởi vì cô thật sự không biết gì về vị khách hàng đó. Nhưng cô tin chắc một điều, chỉ cần cô cố gắng sống thì tổ chức nhất định sẽ tìm được cô. Suy nghĩ như vậy, Gyn liền đưa tay vuốt nhẹ bả vai trái của mình.
Nhưng điều mà cô không ngờ được rằng, cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình lại bị chính người đồng đội mà bản thân tin tưởng ra tay phá hủy. Đó là vào một ngày, Hàn Diên xông thẳng vào phòng giam của cô, dùng dao đâm vào bả vai trái của cô, trực tiếp lấy ra con chíp định vị vị trí trong cơ thể Gyn. Con chíp định vị vị trí là thiết bị theo dõi vị trí hay còn nó còn có khả năng theo dõi sự sống. Nó cho phép tổ chức theo dõi vị trí các thành viên trong tổ chức. Là thiết bị theo dõi sự sống khi nhịp tim ngừng đập trong vòng 30 phút thì con chíp sẽ tự động mất nguồn và định vị vị trí sẽ dừng lại ở vị trí đó. Việc cấy con chíp vào cơ thể là tuyệt mật của tổ chức, mặc dù các thành viên đều biết những thành viên khác đều được cấy con chíp như mình nhưng người xem được vị trí của họ chỉ có người đứng đầu tổ chức. Vậy thì tại sao Hàn Diên lại biết bí mật đó, hơn nữa còn biết rõ vị trí cấy con chíp trên cơ thể cô. Lúc này, cô đã tức đến mức phát điên, không lẽ cô cứ cam chịu bị giam mãi trong căn hầm này sao? Cái cảm giác này còn tệ hơn cái chết nữa. Gyn lúc này dường như đã hoàn toàn sụp đổ, cô nằm trên mặt đất lạnh băng, mặc kệ cho vết thương đang rỉ máu, cô không ngừng gào khóc. Cô cứ khóc mãi, khóc cho đến khi cổ họng đã khàn đặc lại.