Sau khi bà ngoại mất vài tháng, tôi bắt đầu có sở thích bắn súng nên thường tranh thủ khoảng thời gian một tiếng buổi chiều trước khi vào ca làm để đến trường bắn giải tỏa một chút. Lúc đầu tôi cần có người chỉ cách sử dụng các loại súng nhưng sau này thì không cần nữa, thậm chí tôi sử dụng rất thuần thục, cũng có thể tự mình sửa chữa mấy khẩu súng bị hư hỏng. Ông chủ trường bắn thấy tôi hiểu biết về súng như vậy nên nhiều lần đề nghị tôi về làm tại trường bắn, ông ấy sẽ trả lương hậu hĩnh nhưng tôi lập tức từ chối. Bởi tôi thấy công việc làm phục vụ ở quán cafe khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn đến trường bắn để luyện tập hoặc thay ông chủ, huấn luyện viên hướng dẫn cho khách. Ông ấy thấy tôi làm không công như vậy cũng ngại, nên đề xuất sau này tôi có thể đến trường bắn sử dụng dịch vụ miễn phí. Chuyện chẳng có gì cho đến khi có một người đàn ông đến trường bắn tìm gặp tôi. Bữa đó cũng như thường lệ, sau khi kết thúc tiết học, tôi chạy đến trường bắn để chơi. Vừa bước vào, ông chủ đã vẫy tay gọi tôi vào một góc, sau khi ngó nghiêng ngó dọc, ông nhỏ giọng nói.
- Có người muốn gặp con đấy.
Tôi liền tò mò hỏi.
- Ai thế ạ?
- Ông ta không chịu nói tên. Ngang nhiên đi vào nói cần gặp Nha Tịnh.
- Ông ấy đâu rồi ạ?
- Trong phòng trà đấy.
Tôi chuẩn bị bước đi về hướng phòng trà thì ông chủ kéo tay tôi lại, dặn dò.
- Cẩn thận đấy. Nhìn ông ta bậm trợn lắm. Rất giống xã hội đen.
- Vâng ạ.
Tôi đưa tay gõ vào cửa vài cái rồi chậm rãi mở hé cánh cửa. Trong phòng, người đàn ông diện một bộ vest đen đang ngồi bắt chéo chân, bình thản mà thưởng thức ly trà trên tay. Độ tuổi chắc cũng tầm ba mươi bốn mươi gì đấy. Tôi rụt rè đi vào, người đàn ông sau khi nhìn thấy tôi thì cũng lập tức đứng dậy. Tôi nhỏ giọng hỏi.
- Con là Nha Tịnh. Chú cần gặp con có chuyện gì ạ?
Người đàn ông im lặng hồi lâu như đang đánh giá tôi từ trên xuống dưới. Song, ông bình thản ngồi xuống. Giọng trầm khàn nói.
- Con có vẻ giỏi về súng nhỉ?
Tôi ngập ngừng một lúc rồi ngượng ngùng nói.
- Không ạ. Chỉ mấy thao tác cơ bản thôi.
- Con có muốn đi theo ta không?
Người đàn ông đột ngột nói. Tôi bất ngờ hỏi lại.
- Dạ?
- Ta sẽ giúp con phát triển tài năng của mình.
Tôi đang không biết phải trả lời thế nào, người đàn ông liền xoay nhẹ ly trà trên bàn, bình thản nói.
- Sẽ có rất nhiều tiền đấy.
Tôi lại suy nghĩ một lúc, tự bản thân cảm thấy kiếm được nhiều tiền chắc hẳn không phải chuyện tốt gì. Tôi rành rọt từ chối.
- Con không cần đâu ạ. Chú đi tìm người khác đi.
Nghe xong, người đàn ông lập tức dừng tay lại, cặp mắt sắc lạnh nhìn về phía tôi, khóe môi ông khẽ nhếch lên.
- Con không cảm thấy phí tài năng của mình nhưng ta thì có đấy.
Tôi lại im lặng nhìn vào ông ta, đầu mày khẽ chau lại, định toang bỏ đi thì ông ta chợt nói.
- Mong ước của con là gì?
Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của tôi chợt khựng lại. Người đàn ông lại thản nhiên nói.
- Chúng ta cá cược một chút nhé. Con nói ra mong ước của con, nếu ta thực hiện được thì con phải đi theo ta, còn nếu ta không thực hiện được thì ta sẽ cam chịu mà rời đi. Được chứ?
Tôi quay người lại nhìn vào người đàn ông. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ mong ước, mong ước của tôi là gì? Là mẹ và bà ngoại sống lại, là được trở về những ngày tháng như trước kia, là được trở về làm một người vô lo vô nghĩ,…nhưng sau có thể chứ. Nếu là mong ước thì phải thực tế một chút. Giá như không có vụ tai nạn ngày hôm đó thì tôi đã không thảm hại như bây giờ. Vậy thì cắt đứt cái nguyên nhân bắt đầu mọi chuyện là được. Tôi chậm rãi lấy từ trong ví tiền ra một mẫu tin tức nhỏ đã cắt ra từ tờ báo, trên đó là tấm ảnh chân dung của kẻ đã gây ra tai nạn năm đó. Sau vụ tai nạn, ông ta chỉ bị phạt tù và bồi thường cho gia đình tôi một số tiền nhưng tôi không cam chịu cái kết quả như vậy. Tôi vẫn luôn giữ mẫu tin tức về ngày hôm đó, đã thề sau này phải cho ông ta lãnh hậu quả thích đáng. Người đàn ông cầm lấy mẫu giấy, sau một lúc đã xem hình ảnh và đọc toàn bộ thông tin. Ông ta nhìn tôi hỏi kèm theo cử chỉ tay kéo ngang qua cổ.
- Con muốn ông ta như thế này à?