Tịch Sa nghe vậy, cô từ từ để ly rượu trở lại bàn, giọng buồn bã nói.
- Em muốn xin lỗi chị vì hôm trước đã vô tình nói những điều không hay về chị.
- Không sao. Chị không phải là kiểu người để bụng mấy chuyện đó.
- Em đã rất thích anh Hàn Diên, khi biết mình có thể cùng anh đính hôn, em đã rất vui mừng nhưng rồi tất cả hóa ra chỉ là sự hiểu lầm.
Nha Tịnh im lặng không nói gì. Cô biết mục đích của Tịch Sa ngày hôm nay không chỉ có như vậy. Tịch Sa lại tiếp tục nói.
- Nhưng sau đó, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em sẽ từ bỏ anh Hàn Diên.
Tịch Sa nhìn về phía cô, quyết đoán nói. Nha Tịnh khẽ nhếch khóe môi. Cô uống thêm một ngụm rượu. Giọng hơi khàn nói.
- Em chắc chắn chứ?
Tịch Sa làm lơ đi câu hỏi của Nha Tịnh, cô nhìn ra phía ngoài mọi người đang bắt đầu tụ tập lại sàn nhảy, cô nhìn Nha Tịnh, giọng nài nỉ nói.
- Chị ơi, chúng ta đi nhảy đi.
Nói xong, Tịch Sa nắm lấy tay Nha Tịnh mà kéo ra ngoài. Nha Tịnh cũng để mặc cho cô kéo đi, hòa mình vào âm nhạc xập xình hoan lạc ấy. Một lúc sau, cửa quầy bar mở ra một lần nữa, một cô gái với chiếc váy đỏ ánh kim bước vào, cô bình thản ngồi vào chiếc ghế kế bên Nha Tịnh. Nam phục vụ mỉm cười hỏi.
- Cho hỏi, chị dùng gì?
- Margarita.
- Vâng.
Ngay khoảng khắc nam phục vụ quay đi, cô gái nhanh tay bỏ vào ly rượu Negroni một viên thuốc gì đó. Trên môi thoáng hiện lên nụ cười thỏa mãn. Sau khi cầm lấy ly rượu của mình, cô gái đi ra khỏi quầy bar như thể chưa bao giờ xuất hiện. Một lúc sau, Tịch Sa và Nha Tịnh trở lại quầy bar. Lúc này, Tịch Sa vẫn còn cực kỳ thích thú với âm nhạc sôi động vừa rồi. Cô vừa cười vừa không ngừng khen ngợi nơi này thú vị rồi cầm lấy ly rượu của mình tiếp tục nhấp một ngụm nhỏ. Khi Nha Tịnh đang chuẩn bị uống ly rượu cầm trên tay chợt cô bắt gặp ánh mắt của nam phục vụ nhìn chăm chăm vào mình, Nha Tịnh cũng ngừng động tác mà nhìn vào anh ta, sau đó nam phục vụ chậm rãi gõ ngón trỏ vào ly rượu rỗng đang cầm trên tay, tay còn lại thì ngón trỏ và ngón cái bắt đầu xoa vào nhau. Nha Tịnh lập tức hiểu ý, cô gật nhẹ đầu đáp lại rồi uống một ngụm rượu nhỏ, song lại tiếp tục ngồi nghe Tịch Sa luyên thuyên không ngừng. Qua một lúc, Nha Tịnh gục xuống bàn, Tịch Sa thấy vậy, nụ cười xảo quyệt chợt hiện trên khóe mội. Cô đưa tay lay Nha Tịnh vài cái, khẽ gọi.
- Chị An Ni, chị An Ni.
Sau khi xác nhận Nha Tịnh đã ngủ say, Tịch Sa liền ung dung mà dìu Nha Tịnh rời khỏi quầy bar. Từ Ôn và San ngồi một góc thấy như vậy lập tức hiểu ngay Tịch Sa đã bắt đầu hành động. Từ Ôn toang đứng lên thì San kéo ngồi trở lại. Giọng anh khó chịu hỏi.
- Cậu làm gì vậy?
- Tối nay không phải chỉ có mỗi Tịch Sa đâu. Chị ấy đã bị theo dõi rồi.
Tịch Sa dìu Nha Tịnh đi lên tầng 2, dùng thẻ mở cửa vào phòng 203. Tịch Sa sau khi thả Nha Tịnh xuống giường, cô liền lấy điện thoại gọi cho ai đó. Giọng có phần hơi sợ hãi.
- Lâm Túc à, tôi đưa cô ta vào phòng rồi.
- Được.
Lâm Túc trả lời xong lập tức dập máy, Tịch Sa cứ đứng ở đấy nhìn chăm chăm vào Nha Tịnh bằng ánh mắt ghen ghét, căm tức. Qua một lúc, ai đó gõ vào cửa phòng 203, Tịch Sa chậm rãi mở cửa, người đàn ông to lớn, mập mạp, vẻ ngoài thô bạo nhìn Tịch Sa.
- Tôi là người cô Lâm Túc đã gọi.
Khi xác nhận đúng người, Tịch Sa liền mở cửa cho anh ta vào phòng, bản thân thì nhìn ra phía ngoài kiểm tra. Nhưng khi Tịch Sa vừa đóng cửa lại, muốn quay lại nhắc nhở người đàn ông đôi điều rồi sẽ rời đi nhưng khi cô vừa quay lại, một chiếc khăn màu trắng nhanh chóng áp lấy mặt cô khiến bất tỉnh ngay tại chỗ. Nha Tịnh nhìn Tịch Sa rồi lại nhìn người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi gần mép giường bị cô cho một đòn mà lăn ra ngất. Nha Tịnh cố nén cơn đau như muốn bổ cả đầu cô ra mà dùng hết sức để đưa Tịch Sa cùng người đàn ông lên giường, sau khi bày một số tư thế thân mật cho họ, Nha Tịnh dùng máy chụp một vài tấm ảnh rồi mở túi xách của Tịch Sa, thuần thục mở khóa điện thoại, gửi hết chỗ ảnh vừa rồi vào máy cô ta và gửi đi vài tin nhắn. Hoàn thành hết mọi việc cần làm, Nha Tịnh đi đến chiếc bàn cạnh góc phòng, cô lấy từ trong chậu cây ra một chiếc camera mini, Nha Tịnh nhìn vào nó, giọng lạnh băng nói.
- Rất mong được gặp cô đấy, Lâm Túc.
Nói xong, Nha Tịnh dứt khoát dẫm nát chiếc camera. Loạng choạng đi đến cầm lấy túi xách của mình mà rời khỏi phòng.
Hàn Diên cùng San với Từ Ôn đứng ngoài bãi đỗ xe chờ đến mức sốt cả ruột. Khi San và Từ Ôn còn ở trong quán bar, một nam phục vụ đã đi đến nói nhỏ với họ.
- Cô An Ni có chút điều cần nhắn với hai vị, hai vị cứ ra ngoài chờ, mọi việc cô ấy sẽ tự sắp xếp.
Nên thành ra bây giờ cả ba người họ phải ngồi im lặng trong xe chờ đợi từng giây từng phút trôi qua. Hàn Diên không thể chịu được nữa, anh muốn bước xuống xe lập tức bị San cản lại.
- Anh bình tĩnh lại đi, chị ấy biết bản thân đang làm gì.
Nha Tịnh vừa rời khỏi phòng cũng là thuốc bắt đầu ngấm vào sâu hơn. Cô phải dựa vào tường khó khăn di chuyển từng bước, chợt từ đâu có một người đàn ông đứng chắn trước mặt cô. Giọng ghê rợn nói.
- Em gái, làm sao vậy? Khó chịu à? Đi với anh em sẽ không thấy khó chịu nữa.