Ám Sắc Chi Thống

Ám Sắc Chi Thống - Chương 4-2





Ngày hôm nay anh vốn nên chọn một người trong đám người đi theo anh, những người khác sẽ lưu thủ lại, thế nhưng dòng suy nghĩ của anh thật sự không tỉnh táo, sau khi ngồi lên xe cũng không có đi nhìn tình huống chung quanh. Mấy người kia thấy anh không có từ chối bọn họ cùng đi, đều có chút bất ngờ, chẳng qua không ai nói gì, liếc mắt ra hiệu lẫn nhau, cùng tiến lên xe.


Bùi Diên Lễ chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, lưng dựa vào chỗ tựa mềm mại liền không nhịn được muốn nhắm mắt lại. Nhưng anh biết, nếu một khi đã nhắm mắt lại, tuyệt đối sẽ ngủ thiếp đi. Đối với anh bình thường cảnh giác quá mức xung đột, lưu lại ý thức nói cho anh biết không thể thả lỏng mình như vậy. Anh không thể không trong bóng tối dùng sức bóp lấy chân của mình, để thần trí từ đầu tới cuối duy trì tỉnh táo, có điều bình thường anh vẫn trong trạng thái bão hòa lòng cảnh giác lại rơi xuống điểm thấp nhất.


Từng người ở trên xe đều mang ý xấu riêng, không một ai chú ý tới phía sau xe bọn họ cách đó không xa không gần có một chiếc xe hơi màu đen đi theo sát.


Ô tô vừa mới bắt đầu đi chính là cung đường bình thường, sau đó càng chạy càng lắc, mấy tiếng sau, cũng không biết đi tới nơi nào, xe đột nhiên lung lắc mấy lần, Bùi Diên Lễ đột nhiên thức tỉnh, lúc này mới phát hiện mình lại ngủ! Anh không chút biến sắc giật giật kính râm trên lỗ mũi, xem ra không có ai động tới, người bên cạnh cũng không có phát hiện anh đã ngủ.


Thân thể của anh có chút trượt, liền thoáng ngồi thẳng lưng, nhìn phía ngoài cửa sổ. Làm anh giật mình chính là, ngoài cửa sổ theo chiều chiếc xe chạy xiêu xiêu vẹo vẹo lít nha lít nhít từng mảng cây. Anh nhớ lại lão hồ ly Bác Anh Kiệt nói với anh kho hàng nằm ở một chỗ nông gia, vào lúc này đáng lẽ phải nhìn thấy chính là ruộng lúa chứ không phải là thứ này!


Tính cảnh giác của anh lập tức dâng lên một trăm phần trăm, mấy người này không đúng! Tuyệt đối có vấn đề! Chẳng qua hiện tại còn chưa đến thời điểm công bố, anh tạm thời án binh bất động, nhìn những người này có thể làm ra chuyện gì.


Ô tô rốt cuộc dừng lại, khoảng chừng là ở trung tâm dải rừng, có một mảnh đất trống. Ô tô vừa mới đậu ở chỗ này, Bùi Diên Lễ liền từ bên trong cửa sổ xe ngửi được mùi trong gió, nơi đó đầy mùi máu tanh, xem ra đây là một nơi dùng để “Hành hình”.


Mấy người kia xuống xe trước, đối với anh cúi người: “Anh Bùi, xin mời anh!”


Bùi Diên Lễ xuống xe, nhìn địa hình xung quanh, lạnh lùng cười lên: “Nơi này chính là kho hàng? Hàng ở nơi nào?”


Thật giống như đã hẹn trước đó, mấy người kia xoạt một tiếng đồng thời từ bên trong túi rút ra súng nhắm ngay nơi anh, sau đó từ từ chia đội hình thành rẻ quạt tản ra.


Có một người ở bên cạnh cất giọng nói: “Anh Bùi, xin lỗi! Đây là mệnh lệnh lão gia, tuyệt đối không cho anh sống sót trở lại. Xin anh chớ trách chúng tôi!”


Bùi Diên Lễ gỡ xuống kính râm, mỉm cười: “Tôi biết các người bị làm khó dễ, hiểu rồi. Như vậy, cậu cũng nên biết… Tôi cũng rất khó khăn đi!”


Đứng ở bên cạnh xe Bùi Diên Lễ bỗng nhiên biến mất không thấy đâu, một loạt đạn bắn ra chỉ bắn trúng ghế dựa ô tô, khói bay lên tản cả một bầu trời. Hóa ra anh ngay trong nháy mắt đó lấy tư thế chân để về phía sau cắt vào đáy xe, hai cánh tay đẩy một cái, toàn thân liền từ một nơi khác lui ra.


“Ngàn vạn không thể để cho hắn chạy! Lão gia nói rồi! Nếu như để hắn sống sót, chúng ta liền phải chết!”


Mấy người kia gọi một tiếng, nhằm về phía ô tô. Bùi Diên Lễ vốn dự định trong lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng trước dùng đạn bắn vào bọn họ, nhưng một màn sau lưng này, mới phát hiện mình quên mang theo súng lục! Thời gian không cho phép anh suy nghĩ nhiều, ngay trong lúc anh đang do dự, những người kia đã vọt lên.


Một người ở đuôi xe lộ đầu, Bùi Diên Lễ sớm thủ ở nơi đó một cước đá trúng súng trên tay, súng ở trên trời bay hai vòng, Bùi Diên Lễ đưa tay ra, chỉ lát nữa là chạm được chuôi, nhưng một loạt đạn liền phóng tới, anh bị ép lăn ra khỏi chỗ đó, tránh thoát một làn sóng tập kích, mất đi một cơ hội tốt để cướp được vũ khí.


Súng rơi xuống đất, người kia mất súng đưa tay đi kiếm. Bùi Diên Lễ một cước đá ngã hắn, một cước giáng thẳng từ trên xuống dưới, chỉ nghe rắc một tiếng, người kia kêu thảm thiết, xem ra xương đùi đã gãy. Bởi anh cùng người này dây dưa, bởi vì kiêng kỵ sẽ thương tổn đến người kia, người bên cạnh không có cách nào nổ súng, Bùi Diên Lễ nhân lúc bọn họ không có cách nào nổ súng lần thứ hai lăn qua một bên, lăn tới bên dưới sàn xe ô tô.


Người cách anh gần nhất cuống quýt cúi đầu quỳ trên mặt đất, muốn đi đến liếc mắt nhìn, nhưng không nghĩ từ bên trong một cú đấm đánh tới, sống mũi nhất thời vỡ vụn, toàn bộ trên mặt máu thịt be bét, đồng thời súng cũng bị cướp đi. Trong tay bắt được súng liền dễ làm hơn nhiều, Bùi Diên Lễ một súng liền kết liễu một tên, trở tay một súng kết quả gãy chân cốt, mưu toan tính đi lấy súng rơi trên mặt đất. Bị đánh đến nỗi cả người máu thịt be bét khàn cả giọng kêu thảm thiết, Bùi Diên Lễ cau mày, một súng bắn trúng phía sau gáy hắn đang lăn lộn.


“Thật sự là đồ ngu… Lại dùng mấy người bình thường đến đây…” Bùi Diên Lễ lầm bầm lầu bầu. Đầu càng đau đớn đến lợi hại, còn giống như có chuyện, còn có chuyện… Chuyện rất trọng yếu…


Đến cùng là cái gì…


Là…


“Diên Lễ!!”


Bằng bằng bằng bằng!


Sau mấy tiếng nổ, Bùi Diên Lễ cảm giác phía sau mình ướt át, có cái gì đó bắn vào sau lưng anh. Anh quay đầu nhìn, một nửa cái đầu bị rơi xuống, thi thể chỉ còn dư lại nửa cái cằm liền lay động một cái, ngã vào bên trong động cơ xe. Óc màu trắng đục bắn tung tóe khắp nơi, máu ồ ạt tuôn ra xối xả.


Đúng rồi, vừa nãy cùng đi với mình có tổng cộng bốn người… Bùi Diên Lễ mờ mịt nghĩ như thế.


Anh lại quay đầu nhìn lại, Bác Lam đang ở cách đó hơn hai mươi mét giơ một khẩu COLTM-16A1A2 mỉm cười nhìn anh.


[COLTM-16A1A2 ———— Kích thước: 999mm985mm trọng lượng: 3.53kg nòng súng xạ tốc: 948m/giây đạn: 5.56mm chiều dài nòng súng: 536mm. Tầm bắn: >300m đạn dược xạ tốc: 700-940 phát/phút.]


“Em biết anh sẽ xảy ra chuyện, ngày hôm nay nhìn anh không đúng lắm.”


Bùi Diên Lễ thân thể lung lay nhoáng một cái: “Cậu… Giết người…”


Bác Lam rất đắc ý giơ lên súng trong tay: “Cứ ở trong phòng xạ kích ngắm mấy tấm bia mô hình thực sự quá nhàm chán, quả nhiên vẫn là nên giết người mới khá thú vị nha!”



“Cậu giết… Người… Cậu sao có thể…” Bùi Diên Lễ lảo đảo hai bước hướng về phía trước, dường như muốn đi tóm lấy Bác Lam, nhưng lực bất tòng tâm, mới vừa bước ra bước chân liền ngã nhào trên mặt đất.


“Diên Lễ!? Diên Lễ! Anh làm sao vậy! Diên Lễ! Diên Lễ!”


Âm thanh Bác Lam dần dần đi xa, Bùi Diên Lễ trong đầu chỉ còn dư lại một câu nói điên cuồng —— Cậu giết người… Cậu giết người… Cậu giết người…


“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”


Ai… Sao lại ồn ào như thế…


“A Lam, con bình tĩnh một chút…”


“Tôi làm sao có thể bình tĩnh! Là ông sai khiến người ta đi giết hắn! Tại sao?”


“A Lam, ba cũng là có nỗi khổ tâm trong lòng…”


Nỗi khổ tâm trong lòng… Ai mà chẳng có… A… Đúng rồi… Có chuyện gì dường như mình chưa làm…


“Tôi mặc kệ ông có nỗi khổ tâm trong lòng! Nếu như hắn chết rồi tôi sẽ đi chết cùng hắn!”


“A Lam! Sao con lại không hiểu chuyện như vậy!”


Là chuyện gì…?


“Con chính là không hiểu chuyện! Con chỉ biết là con yêu hắn! Nếu như không có hắn con cũng không sống nổi! Nếu ba là người thẳng thắn thì ngay cả con ba cứ giết luôn đi là xong!”


“Lam! A Lam…”


Không thể ngủ như thế…


“…”


“…”


Không thể…


Mở mắt ra, nhìn thấy trên trần gian phòng mình có ánh tà dương ngang qua, Bùi Diên Lễ trong nháy mắt liền thanh tỉnh.


Cái kia là…?


Cảm giác đau đầu cứ như là sự tình đời trước, hết thảy đều mông lung như sương mù, hồi ức tựa hồ có chút thưa thớt, trí nhớ trước lúc ngất xỉu cũng không rõ ràng, nhưng đây là chuyện rất trọng yếu, anh hầu như cũng sắp muốn quên đi mất, là chuyện gì… Là chuyện gì…


Anh cảm giác trên thân thể mình như có món đồ gì đó đè lên người, thân thể rất là nặng, anh quay đầu nhìn xem…


“A a a ————!!”


Bác bác bác… Bác Lam!?


Bác Lam nằm liền ngay bên cạnh anh, đây không có gì kỳ lạ cả, vấn đề là Bác Lam không có mặc quần áo! Thân thể tuổi trẻ trần trụi nằm phục ở trên người anh, mất một hồi ngồi dậy nhìn lấy chính mình, Bùi Diên Lễ dường như cũng muốn ngất đi —— anh cũng không có mặc đồ!


Bị đánh thức Bác Lam dụi dụi con mắt, ngẩn ngơ ngước mắt lên nhìn anh một hồi lâu, đột nhiên a một tiếng, nói liên thanh: “Diên Lễ! Diên Lễ! Anh rốt cuộc cũng tỉnh lại! Diên Lễ! Quá tốt rồi! Quá tốt rồi quá tốt rồi! …”


Bị nhào đến rồi lại đổ về trên giường Bùi Diên Lễ bị ép cùng Bác Lam làm tiếp xúc “thân mật”, hai người toàn thân trần như nhộng đều “chạm” đến cùng một chỗ. Bùi Diên Lễ có thể cảm giác được Bác Lam bắt đầu chuẩn bị làm “tiếp xúc thân mật”, vừa vặn ngay giữa hai chân anh. Anh luống cuống tay chân muốn tách ra chỗ lúng túng kia, nhưng không cẩn thận càng thêm ma sát nó. Bác Lam khó nhịn hừ một tiếng, Bùi Diên Lễ toàn thân đều cứng ngắc.


“Em hai ngày nay… Đều là tự mình lau chùi trên người anh nha…” Bác Lam nhìn ra anh lúng túng, ác ý cười cợt, “Em cũng không cho ai khác chạm vào người anh! Cho nên nói, anh biết không, Diên Lễ…” Cậu ở trên ngực Bùi Diên Lễ thổi khí, Bùi Diên Lễ toàn thân càng thêm cứng ngắc, “Thân thể của anh, em đều xem qua, sờ qua…”


Bùi Diên Lễ màu da ngăm đen từ từ lộ ra sắc đỏ, đó là kết quả do mặt anh đỏ bừng lên.


“Thiếu… Thiếu gia…”



“Gọi em Lam, bằng không ngay lúc này em lập tức mở chân anh ra!”


Bùi Diên Lễ hai chân rắn chắc lập tức khép chặt lại.


“Thật là…, hình thành tác dụng ngược rồi.” Bác Lam giống như rất đáng tiếc nói. Tay lặng lẽ dò đến giữa hai chân Bùi Diên Lễ, tựa hồ muốn tách chúng nó ra, Bùi Diên Lễ cuống quýt muốn dùng tay ngăn cản ma trảo của cậu, nhưng không nghĩ vừa vặn bắt được “tính khí” của Bác Lam. Hai người đều cứng lại rồi.


Bùi Diên Lễ bị hun nóng đến mức nhanh chóng rút tay về, Bác Lam thời gian rất lâu sau mới phun ra một làn hơi thật dài.


“Vốn là em không đặc biệt nhớ, anh nhìn đi… Giờ phải làm sao đây?” Chỗ ấy sung huyết không ngừng ở giữa hai chân Bùi Diên Lễ ma sát qua lại.


“Tôi… Tôi… Tôi…” Bùi Diên Lễ ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.


“Chẳng qua có thể còn có những biện pháp khác.” Bác Lam lầm bầm lầu bầu nói.


Bùi Diên Lễ nỗ lực muốn thoát ra, nhưng Bác Lam ôm lấy eo anh, cúi đầu ở trên ngực anh điên cuồng cắn, lưu lại một chút dấu ấn màu đỏ. dương v*t ở ngay giữa hai chân Bùi Diên Lễ xỏ xuyên.


“Ừm, hô… Ha… Chỉ là không làm được đến bước cuối cùng, vẫn sẽ có rất nhiều biện pháp… Ưm… Anh có cảm giác gì không?”


Bùi Diên Lễ không nghĩ tới chính mình từ chối lại khiến cậu tìm một phương thức khác, cảm giác cái vật kia nóng đến nỗi ở giữa hai chân mình vận động, anh muốn trốn cũng không biết phải trốn làm sao. Bác Lam trong lúc xỏ xuyên, vị trí liếm hút dần dần chuyển đến hai điểm trước ngực Bùi Diên Lễ, tay cũng chuyển đến bờ mông tròn trịa cứng chắc. Hai người bọn họ liền nằm ngổn ngang trên giường, loại hoạt động này như mô phỏng động tác giao cấu, Bùi Diên Lễ từ từ cảm giác thân thể bắt đầu khô nóng, dục vọng của Bác Lam cứ chồng chất vào nhau, ngay lúc anh còn chưa đến thời điểm cứng lên, thân thể Bác Lam bỗng nhiên căng thẳng một hồi, ôm chặt lấy phần eo Bùi Diên Lễ, một dòng nước nóng bắn vào giữa hai chân Bùi Diên Lễ, nghỉ ngơi một hồi lại tiếp một luồng.


“Xin lỗi, do em đọng lại quá nhiều.” Phát tiết xong xuôi, Bác Lam thả lỏng thân thể, giảo hoạt nở nụ cười, nói.


Bùi Diên Lễ dở khóc dở cười. Về mặt ý nghĩa mà nói, anh đã bị tên tiểu tử này cưỡng hiếp. Nhưng trên thực tế lại không có, bởi vì cậu không có làm được đến bước cuối cùng. Vậy hiện tại anh phải bày ra vẻ mặt như thế nào đây? Người bị hại sao?


“Sau này đừng như vậy.” Anh chỉ có thể nói như vậy, hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng mau đứng dậy, rửa đi mồ hôi Bác Lam lưu lại trên người mình, đồng thời đem những dấu vết trên giường bỏ đi, không nên để cho người khác nhìn thấy…


Anh nhẹ nhàng đẩy ra Bác Lam, mặc quần vào rồi mới xuống giường, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã chổng vó. Anh bận rộn đỡ lấy mép giường ngồi trở lại, lúc này mới phát hiện thân thể đã không còn khí lực. Lúc này, trước mắt chính là khẩu —— COLTM-16A1A2.


Bùi Diên Lễ tay chân lạnh lẽo.


Anh đột nhiên xoay người lại, nắm chặt lấy vai Bác Lam không rõ vì sao, nghiến răng nghiến lợi dùng sức lắc: “Cậu giết người… Cậu lại giết người! Ai dạy cậu? Ai dạy cậu!”


Bác Lam bị anh lắc đến nỗi đầu choáng váng, liền đẩy anh ra.


“Em vốn dĩ cũng sẽ làm việc này! Loại chuyện đó thì có cái gì đâu! Mỗi một lần bang phái bắn nhau không phải chết mười mấy người sao, ngạc nhiên như thế làm gì! Chính anh không phải cũng từng giết không ít người ư!”


Bùi Diên Lễ lại nắm lấy bờ vai của cậu: “Không đúng! Là cậu! … Không phải là cậu! Cậu làm sao có thể giết người! Cậu như vậy bảo tôi phải làm sao! Tôi làm sao cứu cậu!”


“Em không cần anh cứu!” Bác Lam gần như tức đến nổ phổi, “Giết một hai người thì có làm sao?”


“Không đúng không đúng! Cậu không có giết người!” Bùi Diên Lễ rống to, mười ngón tay cắm vào Bác Lam bả vai trắng nõn lưu lại chỉ ngân sâu sắc, “Nghe đây! Bắt đầu từ bây giờ, cậu chưa từng giết người! Người kia là tôi giết! Tôi giết! Hiểu chưa?”


“Em không hiểu! Diên Lễ anh làm sao vậy!? Xảy ra chuyện gì?”


Bùi Diên Lễ nắm chặt cậu, con mắt tàn bạo mà nhìn cậu: “Nói cho tôi biết, chuyện cậu giết người, còn có ai biết?”


Chẳng biết vì sao, Bùi Diên Lễ càng làm như vậy khiến Bác Lam sợ rồi, theo vấn đề của anh mà ngoan ngoãn nói: “Không có ai hết, ngày đó tài xế đi theo em cũng không biết, em kêu hắn dừng xe ở một nơi khá xa. Những người khác em còn chưa nói qua, ngày đó anh bỗng nhiên ngã xuống, vì lẽ đó…”


Vì lẽ đó, không có cơ hội nói, Bác Lam toàn bộ cả người đều phóng tới trên người Bùi Diên Lễ.


Bùi Diên Lễ nhìn qua hơi thở phào nhẹ nhõm: “Rất tốt, sau này không được nói với ai người kia là cậu giết, chỉ cần ngầm thừa nhận hung thủ chính là tôi là được rồi! Hiểu chưa?”


Bùi Diên Lễ lắc đầu một cái: “Tại sao…?”


“Nghe lời.” Bùi Diên Lễ hôn lên môi cậu một hồi, “Nhớ kỹ lời tôi nói là tốt rồi.”


Hiện tại còn chưa muộn, Bác Lam vẫn còn sạch sẽ, nhất định sẽ không sao…


“Anh có biết vì sao ba lại muốn giết anh?” Bác Lam đột nhiên hỏi.


Bùi Diên Lễ ngẩn ra.


“… Ồ?”


“Anh ồ cái gì chứ!” Bác Lam kéo xuống tóc của anh, bức bách anh đối diện với mình, “Nguyên nhân ba em muốn giết anh anh thật sự không biết?”


Bùi Diên Lễ trầm tư một hồi.


“Lẽ nào là…”


Bác Lam vỗ anh một hồi, bàn tay cùng làn da tiếp xúc lẫn nhau âm thanh phát ra rất lanh lảnh.


“Còn cần phải xác định như thế sao! Chính là cái kia đó!”


Bùi Diên Lễ nhíu mày lên: “Cái gì!?”


“Cũng là bởi vì chúng ta quá gần gũi nhau!”


Bùi Diên Lễ lông mày liền thả lỏng ra.


“Hóa ra là vì cái này à.”


Bác Lam không rõ: “Chẳng lẽ còn bởi vì cái khác sao?”


“…”


“Chẳng qua em đã nói với ổng rõ ràng rồi!” Bùi Diên Lễ ngồi ở mép giường tìm kiếm giày của mình, Bác Lam trần trụi từ phía sau ôm lấy anh, “Nếu như ổng dám làm tổn thương đến anh nữa, em tuyệt đối sẽ không buông tha ổng!”


Nói lời thề như mọi khi, Bác Lam một tay lặng lẽ muốn lẻn vào quần Bùi Diên Lễ, Bùi Diên Lễ một phát bắt được tay cậu.


“Đừng như vậy, tôi không có khí lực.”


“Khí lực mãn đại sao.” Bác Lam bất mãn mà nói, lăn lộn đến bên trong giường. Tuổi trẻ tứ chi mạnh mẽ hoàn toàn giãn ra, đầy tính hấp dẫn.


Bùi Diên Lễ liếc mắt nhìn cậu, cấp tốc dời tầm mắt, tận lực vững vàng đi tới phòng tắm.


Trải qua chuyện này, Bùi Diên Lễ bỗng nhiên liền cảm nhận được cái gọi là “Dối trá” là có ý gì.


Mấy tên ám sát Bùi Diên Lễ rõ ràng chính là người Bác Anh Kiệt phái đi, lão cũng biết Bùi Diên Lễ đối với việc này rõ ràng trong lòng, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Bùi Diên Lễ, lão vẫn trưng ra vẻ mặt phi thường chân thành, vỗ lên vai Bùi Diên Lễ nói cái gì mà “Có mấy người thích xem chúng ta đấu đá lẫn nhau, có thể là do ta không vừa ý họ! Ta biết, những người kia cũng là do ta che chở mới đi giết cậu, đây đương nhiên là không đúng! Bị giết cũng là đáng đời, ta đương nhiên cũng không thể trách cậu…”, Bùi Diên Lễ liền cười nhạt đáp lại ông, kỳ thực ở trong lòng không biết mắng lão hồ ly chết tiệt này bao nhiêu lần.


Bác Lam sau khi cứu anh trở về, cậu ròng rã ngủ hơn mười sáu giờ, trong lúc Bác Lam vẫn còn ngủ ở trong phòng anh. Chờ cậu hoàn thành tốt chuyện này, Bác gia từ trên xuống dưới đều biết anh chính là “Người của Lam thiếu gia”, mỗi người nhìn thấy anh so với trước càng thêm tôn kính, nhưng anh biết, những người kia không biết ở sau lưng nói mình cái gì đâu.


Nhưng mà thế thì làm sao?


Cứ cho bọn họ tùy tiện luyên thuyên đi!


Một ngày nọ, anh nhận được một cuộc điện thoại kỳ quái. Trong điện thoại không có âm thanh, chỉ có cách một quãng thời gian có một âm thanh lạo xạo. Anh nghe xong một lúc sau mới đặt điện thoại xuống.


“Là ai?” Bác Lam hỏi.


“Không có âm thanh.” Bùi Diên Lễ đáp.


Ngày thứ ba sau khi nhận được điện thoại, Bùi Diên Lễ một thân một mình đi tới một quán cà phê có tên là “PARAPARA”.


Hết chương 4