Ám Nghiện

Chương 55




Kì nghỉ Quốc khánh dài ngày, Ninh Hương chỉ nghênh đón vài người khách vãng lai ít ỏi, nhà nghỉ còn rất nhiều phòng trống. Nhưng lần trước Mao Duyệt ở nhà An Thường cũng khá vui vẻ thoải mái, cho nên lần này cũng lười đi thuê phòng, cứ thế đến thẳng nhà An Thường.

An Thường nhường chiếc giường của mình cho cô bạn, tự mình trải chăn dưới sàn nằm ngủ. Hai người tắm xong đều tự chui vào chăn, Mao Duyệt hỏi: "Có lạnh không?"

An Thường lắc đầu: "Vẫn chưa tới mùa lạnh mà."

Hai người hàn huyên những chuyện xảy ra gần đây. An Thường hỏi: "Sao cậu có rảnh đi chơi trong mùa lễ này vậy? Còn tưởng rằng tầm này cậu bận rộn dữ lắm."

"Mấy ngày nghỉ cuối tuần bình thường đúng là bận thật, nhưng dịp 1.10 toàn dân được nghỉ dài ngày, ai nấy cũng chạy khỏi thành phố lớn, thành ra cũng không có ai đặt hẹn với mình." Mao Duyệt nói: "Đối với thợ xăm cả năm đều cày hùng hục như mình thì lâu lâu cũng nên có dịp nghỉ xả hơi một chút."

An Thường cười: "Đến Ninh Hương rồi, cậu có muốn đi đâu đó chơi không?"

"Thôi khỏi, cái gì cũng không muốn! Cậu làm ơn đừng có sắp xếp lịch trình thăm thú gì cả, mình đây chỉ muốn ngày ngày thỏa sức ăn ngủ thôi, dành thời gian lặt rau với bà ngoại cậu hoặc ngồi trong vườn thẩn thờ đờ đẫn, làm một đứa vô dụng là được rồi."

An Thường cong môi cười, không có ý định nói tiếp, thể chất "giết chết các đoạn hội thoại" của cô Mao Duyệt cũng đã quen lắm rồi, lâu lâu có những khoảng lặng im lìm như vậy cũng không khiến cả hai xấu hổ. Qua một lát, Mao Duyệt nói: "Mình có hơi buồn ngủ rồi, cậu thì sao?"

Giọng nói của An Thường cũng uể oải: "Mình cũng thế."

"Vậy tắt đèn ha?"

"Ừm.'

Mao Duyệt giật dây nối đèn cạnh giường, cả gian phòng chớp mắt tối đen như mực. Xung quanh quá yên lặng thế mà lại càng làm cho cô ngủ không được, Mao Duyệt lăn qua lộn lại hai vòng rồi với tay lấy điện thoại di động đang sạc trên đầu giường.

Sợ ánh sáng màn hình quấy rối với An Thường, cô núp nửa người vào trong chăn. Mao Duyệt đã là người hâm mộ nhiệt thành của Nam Tiêu Tuyết 10 năm rồi, đã quen với việc xem video của nàng trước khi ngủ.

Bình thường Nam Tiêu Tuyết rất ít tham gia tiết mục, giao lưu phỏng vấn thì cũng tích chữ như vàng. Vì vậy nên đám người hâm mộ đều trở thành cao thủ bóc tách giải nghĩa, mỗi một chữ, thậm chí dù chỉ là những trợ từ ngữ khí cũng có thể phân tích ra bảy tám mươi ý nghĩa khác nhau.

Cô mở video đầu tiên nhìn thấy, nhưng lại quên chỉnh âm lượng thấp xuống, giọng nói như gió mát đêm hè của Nam Tiêu Tuyết vang lên, tựa như một mũi tên nhọn đâm phá đêm thu an tĩnh này: "Tôi nghĩ là..."

Mao Duyệt giật mình luống cuống tắt video đi, cả người thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Không gian trong phòng ngủ vẫn ngập tràn yên lặng, không có bất kỳ âm thanh gì. Cả cơ thể Mao Duyệt cứng ngắc, đợi một hồi lâu, mới dám len lén tắt âm lượng điện thoại rồi mở video vừa xem vừa đọc phụ đề.

Đến tận lúc này, sau lưng cô mới vang lên tiếng An Thường trở mình.

Mao Duyệt nhấn vào nút tạm dừng: "Bảo bối?"

An Thường khào khào đáp: "Ờm."

"Đánh thức cậu rồi hả?"

"Không có, mình vốn dĩ cũng chưa ngủ."

Mao Duyệt do dự một chút, ngược lại là An Thường chủ động nói tiếp: "Vì sao mà cho đến bây giờ cậu vẫn không hỏi mình về chuyện với nàng?"

Lòng Mao Duyệt thót lên một chút. Cô không hỏi là vì tâm tư của An Thường quá nặng, bản thân cũng không tin vào cái câu trả lời "một đoạn lưu luyến" của An Thường, chắc chắn là đã đến mức độ "yêu thích" rồi.

Chuyện ngày trước với Nhan Linh Ca đã đủ đau lòng rồi. Hiện tại lại còn là Nam Tiêu Tuyết, nàng vừa rời đi, cũng không biết chừng đã để lại nỗi đau lớn nhường nào.

Hiện tại nghe được, quả là, còn có gì để hỏi đâu, thậm chí còn không đề cập đến tên nàng, chỉ có thể sử dụng đại từ ngôi thứ ba, nhất định là vẫn chưa quên được mà. Tuy vậy, Mao Duyệt vẫn thuận theo An Thường hỏi một câu: "Cậu muốn tâm sự không?"

An Thường ngẫm nghĩ: "Không phải mình không muốn tâm sự, chỉ là không biết phải nói làm sao."

"Nàng rời khỏi đây đã hai tháng rồi, cậu có từng nhớ đến nàng không?"

"Không có."

"Dù chỉ một lần cũng không?"

"Ừa."

"Đây không phải là chuyện tốt à? Cậu sẽ sớm quên nàng thôi."

"Không phải." An Thường nói: "Không nhớ mới là đáng sợ."

"Tại sao?"

"Tựa như hơi thở vậy, cậu có ý thức hay nhớ tới mình đang thở không?"

Cõi lòng Mao Duyệt chợt thắt lại.

An Thường cười cười: "Ngủ đi."

***

Sáng hôm sau, An Thường dẫn Mao Duyệt đi đến nhà bảo tàng.

Mao Duyệt nhìn lên bàn công tác, bình sứ ngọc xanh lam thời Tống sau khi phục chế xong đang nằm nơi đó. Càng ngắm nghía thì trong đầu càng toát ra ý nghĩ mãnh liệt – nếu bình sứ này thực sự hóa thành một con người, thì chắc chắn rằng nó sẽ mang bộ dáng của Nam Tiêu Tuyết.

Mao Duyệt nhìn món cổ vật, tựa như trông thấy được một mỹ nữ trong tà áo sườn xám xanh ngọc, dưới đêm mưa rậm rạp, khởi lên điệu vũ xinh đẹp nhất.

Mưa bụi hóa thành màn sương mù, lượn lờ xung quanh cơ thể, che mờ đi vài đường nét đặc điểm. Thứ duy nhất có thể để lại dấu ấn trên thân người, chính là giọt nước của những chùm hoa trên cao, dưới sức gió lung lay rơi xuống, để lại trên nền vải sườn xám chỗ đậm chỗ nhạt ma mị.

Trên đời này làm sao sẽ có thước vải nào với hoa văn màu sắc như vậy được chứ? Vậy mà bình gốm cổ này sau khi qua tay An Thường, tựa như đang khoác lên mình thớ vải độc nhất vô nhị.

Mao Duyệt thở dài: "Cậu quả đúng là thiên tài."

An Thường thoáng im lặng: "Mình không phải đâu."

Chuyện xảy ra trước khi chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Mao Duyệt nói: "Tuy rằng bây giờ mình đã đá chéo sân sang làm một thợ xăm hình, nhưng lúc trước cũng đã từng học ngành phục chế cổ vật mà. Bản thân mình có thể nhìn ra được tác phẩm tốt đến mức nào."

An Thường nói khẽ: "Cái này chỉ là làm bừa thôi."

Cũng giống như việc cô đã khơi gợi linh cảm của Nam Tiêu Tuyết về tinh phách.

Nếu hoàn thành xong tác phẩm này, đến khi phải bắt tay vào phục chế cổ vật khác, thì bản thân có còn giữ được sự linh động khéo léo này không? Hay là vẫn như trước kia, nặng nề cứng nhắc và vô hồn?

Thực sự là, cô không dám chắc, dù chỉ là một phần nhỏ. Vì thế cô chỉ có thể cố ý kéo dài thời gian tu sửa chiếc bình này thôi. Mùa mưa dầm đã trôi qua một khoảng thời gian rồi, người đã tỉnh mộng, nhưng cô có thật sự thức dậy hay chưa?

Cô bỗng chốc hóa thân vào vai diễn quần chúng, hết lần này tới lần khác chạy trong những cảnh mộng mị kia, nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết, cũng nhìn thấy chính mình, xem cả hai ôm nhau, hôn nhau, triền miên quấn quýt; đem tất cả những hình ảnh đó hóa thành chất dinh dưỡng nuôi sống linh cảm.

Tiểu Uyển có một chút việc nhỏ cần phải tăng ca, cô ở lại cùng Tiểu Uyển làm việc, Mao Duyệt về nhà trước nghe hí cùng với Văn Tú Anh.

Đến tối, An Thường về tới nhà, nhìn thấy Mao Duyệt đã dọn sẵn một chiếc ghế bố đặt trong vườn nhà, hai tay ôm điện thoại chăm chú nhìn, giọng nói của nhân vật trong game phát ra – "đừng sợ, chỉ là đặt quả táo lên đầu ngươi thôi mà, đúng không? Ta sẽ không bắn chệch đâu." Bên kia là máy nghe nhạc liên tục phát ra những giai điệu câu hát kịch địa phương, Văn Tú Anh ngồi gần đó vui vẻ híp mắt nghe, hai người vậy mà ngồi cạnh nhau vô cùng hài hòa.

An Thường thấy buồn cười, đi đến nói: "Cậu như vầy mà đang nghe kịch đó hả?"

"Mình bên chơi game bên nghe hí, cũng là nghe rồi còn gì."

"Nghe được cái gì rồi? Người ta hát cái gì cậu hiểu không?"

"Không biết, nhưng mà mưa dầm thấm đất tự nhiên chảy vào máu mình thôi, đợi đến lúc quay về Bội Thành, thì Mao Duyệt khi xưa cũng đã chết, sẽ chỉ còn Bội Nhi Hữu Đề Uẩn Mao Duyệt."

Trước giờ Mao Duyệt luôn tự nhận mình là con cháu người Mãn, lúc này tự chế thêm vào vài chữ thì họ tên mới đủ độ dài, cũng ra dáng hoàng tộc rồi.

An Thường cười cười, trong lòng nghĩ dù Mao Duyệt không biết người ta hí cái gì, nhưng thân là một người lớn lên ở vùng này, cô hoàn toàn hiểu được từng lời từng chữ đang được ngân lên.

"Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện"

(tạm dịch: Ngày từng ấm áp đẹp tươi như thế. Lòng người tưởng thưởng đã lạc vào sân ai!) *

Nhân sinh cuộc sống có vô vàn sự bất đắc dĩ, ngay cả ngày xuân nắng rọi đã là như thế.

Huống chi bản thân đang đi qua những ngày thu cô đơn.

An Thường hỏi Văn Tú Anh: "Sao bà không nấu cơm vậy? Bà mệt hả? Để con phụ bà."

Văn Tú Anh: "Đêm nay không phải hai đứa không ở nhà sao?"

"Ây dà."

Mao Duyệt vừa chơi xong một ván thì đứng lên: "Bảo bối, cậu lại đây mình nói với cậu chuyện này."

Cô bạn dẫn An Thường vào phòng ngủ, đưa ra một phong bì.

An Thường mở ra, là một tấm vé suất chiếu đầu tiên của bộ kịch "Thanh Từ".

Trong chớp mắt cô lâm vào hoảng hốt, tựa như chỉ với hai chữ "Thanh Từ" bay bổng trên mặt giấy, cũng đã đủ kéo cô trở về mùa mưa dầm dai dẳng vừa đi qua. Cô vội nhét nó vào lại trong bì thư, không muốn nhìn nữa. Ngoài miệng vẫn cố gắng bình tĩnh: "Sao phim chiếu sớm vậy? Mình không biết luôn."

Cô đương nhiên là không biết rồi. Vốn không phải là dân đu idol, Nam Tiêu Tuyết rời khỏi nơi đây cũng chính thức kéo lại bức màn ngăn cách cô với mọi tin tức của ngành giải trí.

Biết Mao Duyệt đang quan sát phản ứng của cô, cô bên bối rối bên cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Mình còn tưởng một bộ phim cần khá lâu để làm công tác hậu kỳ chứ."

"Này cũng không tính là phim điện ảnh nha, nội dung kịch múa vốn dĩ cũng không có phức tạp rắc rối như phim điện ảnh, cho nên quá trình biên tập cũng dễ chịu hơn một chút, cũng không cần phải thêm thắt quá nhiều hiệu ứng kỹ xảo nữa." Mao Duyệt giải thích: "Với lại bộ kịch này vốn dĩ là do Quảng Điện đặt hàng, vì muốn phát huy truyền thống văn hóa nghệ thuật của Trung Hoa, cho nên không quá khó khăn ở khâu kiểm duyệt." (1)

An Thường không biết nên nói cái gì: "Ò."

Mao Duyệt tiếp: "Suất chiếu đầu tiên là vào 0 giờ ngày mai, mình vốn dĩ định đi một mình, nhưng nghĩ lại thì," cô trịnh trọng nói: "Mình cho rằng cậu cần một lần, vô cùng trịnh trọng chính thức nói lời tạm biệt, chấm dứt trước khi sinh nhật của cậu đến."

Với Nam TIêu Tuyết.

Với mùa mưa dầm đã đi qua kia.

Với phiên bản ù lì vướng bận của chính mình.

Mao Duyệt khuyên: "Đi thôi bảo bối, nàng đã tiến về phía trước lâu như vậy, cũng đã đến lúc cậu đi ra rồi."

An Thường biết Mao Duyệt nói có lý. Cô mở miệng, ánh mắt lại xẹt một vòng quanh phòng.

Giường gỗ khắc hoa là nơi cô và nàng đã từng ngủ chung.

Bàn sách, Nam Tiêu Tuyết đã từng ngồi ở đó, để cô cầm lược gỗ hoàng dương chậm rãi chải xuôi xuống suối tóc đen của nàng. Suy nghĩ mông lung, ánh mắt cô dừng ở một điểm trên mặt bàn.

Mao Duyệt nhìn theo ánh mắt cô: "Sao lược bị nứt ra một xíu vậy? Rớt?"

"Để mình mua tặng cậu một cây lược mới tốt hơn được không? Xem như mình tặng quà sinh nhật cho cậu."

An Thường giật mình, lúc này mới phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh. Đầu hạ vừa rồi, cô còn ăn sinh nhật cùng với Nam Tiêu Tuyết, hai người đồng loạt rời khỏi phòng karaoke, Nam Tiêu Tuyết lái xe một mạch chở cô về Ninh Hương. Khi đó cô ngồi trong xe nhìn ra từng cụm đèn đường vùn vụt lướt qua, còn nghĩ: sinh nhật của mình là ở một ngày thu xa xôi.

Khi đó còn nghĩ, ngày ấy Nam Tiêu Tuyết đã rời đi rồi, có lẽ mình cũng sẽ sớm quên được nàng. Nhưng mà, không ngờ bây giờ đã gần tới sinh nhật của mình, và cô vẫn như vậy, chỉ với một vết nứt trên cây lược gỗ có liên quan tới Nam Tiêu Tuyết cũng làm cô hoảng thần.

An Thường lấy lại cây lược gỗ trong tay Mao Duyệt: "Không cần."

Có lẽ động tác của cô hơi mạnh bạo, Mao Duyệt cũng gấp gáp theo: "Được rồi được rồi, vốn biết cậu là một người hoài cổ mà."

"Vậy, xem như tấm vé xem phim này là mình tặng quà sinh nhật cho cậu đi ha?"


An Thường cong môi hỏi: "Rất khó mua đúng không?"

"Ừm, bán hết quá nhanh, phải tìm bên đầu cơ mua."

An Thường ngẫm nghĩ: "Xin lỗi cậu, Mao Duyệt."

Cô không muốn phụ ý tốt của Mao Duyệt. Tuy vậy, cô thật sụ không có biện pháp đối mặt thực tế, rằng người đã từng ở lại trong sinh hoạt của mình, bây giờ lại là một hình mẫu xa xôi khó với trên màn ảnh rộng.

Mao Duyệt: "Được rồi, không ép buộc cậu, những chuyện như thế này, căn bản phải tự cậu nghĩ thông mới có thể buông xuống thôi."

"Không phải mình không thể nghĩ thông, vì vốn từ đầu mình đã dự đoán trước được kết quả này rồi, thậm chí cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Chỉ là, mình cần thời gian giảm sốc để làm quen với nó mà thôi."

"Bao lâu?"

An Thường chớp mắt đầy mờ mịt.

Cô mất bao lâu để thoát khỏi những ám ảnh với Nhan Linh Ca?

Nhưng những thứ đã qua có thật sự nằm lại trong quá khứ chưa?

Cô như một con thú sợ đầu sợ đuôi rụt rè, rốt cuộc là vì sự chênh lệch quá lớn giữa cô và Nam Tiêu Tuyết hay là vì những vết thương đã luôn tồn tại âm ỉ rất lâu rồi?

Mao Duyệt nói: "Nếu cậu không đi vậy thì mình đi trước nha."

"Sao cậu có thể đi Hàng Thành được? Bây giờ đâu còn xe buýt đâu."

"Yên tâm, mình đã lên mạng đặt xe đến đón rồi, chắc cũng sắp đến rồi."

"Ừm, xin lỗi cậu nhiều lắm."

"Nào, giữa hai chúng ta mà sao còn nói những lời như vậy?" Mao Duyệt an ủi nàng: "Không có gì phải xin lỗi, chiếc vé này mình mang đến rạp chiếu phim bán sang tay cũng có thể kiếm được mớ tiền ấy."

Nói đoạn cô sửa soạn sơ lại hành lý.

"Bà ngoại, con đi trước, An Thường ở nhà với bà nha."

"Được rồi, đi đường cẩn thận."

An Thường cũng đi theo cô bạn ra bên ngoài. Tầm này trời tối khá sớm, cũng có vài hôm trời kéo mây đen rậm rạp như những ngày cuối cùng của mùa mưa dầm, phủ lên trên gương mặt An Thường, tạo ra một lớp bóng mờ.

Văn Tú Anh liếc cô một cái: "Con không đi hả?"

An Thường nhỏ giọng nói: "Con biết mà, bà thông đồng với cậu ấy."

Văn Tú Anh đứng lên: "Nếu con không đi thì ta đi nấu ít cháo."

Rồi lại gọi An Thường: "Đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Đến phụ ta."

An Thường đi theo bà vào phòng bếp: "Chính là, con... không muốn nhìn thấy nàng trên màn ảnh lớn."

"Vì sao?"

"Không biết nên ôm tâm tưởng như thế nào về nàng cả."

"Chính là vì không biết, cho nên mới cần phải đi đối mặt, không phải sao?" Văn Tú Anh nói: "Chẳng lẽ con cứ kéo dài như vậy hoài, là sẽ tìm được đáp án hay sao?"

Văn Tú Anh nói đúng.

Nhân sinh cuộc sống có một số việc, kéo dài một chút thì đã trôi qua rồi. Ví dụ như, đêm trước thèm ăn một lung màn thầu, chỉ cần nhịn một chút thì đến sáng hôm sau có lẽ đã không còn thèm như vậy rồi.

Dẫu vậy, cũng có những việc, bất kể có trì hoãn bao lâu thì nó vẫn sẽ làm phiền lòng ta như cũ. Cô vốn tưởng rằng chỉ cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghênh đón một đoạn từ biệt vốn đã được dự đoán trước, bóng dáng của Nam Tiêu Tuyết trong lòng cô rồi sẽ chậm rãi phai mờ thôi.

Nhưng mà, đến lúc này, cô thật sự không dám chắc. Có thật sẽ quên được nàng hay không?

Cô thậm chí còn không hay nhớ tới Nam Tiêu Tuyết, sao có thể gọi là quên lãng được? Nam Tiêu Tuyết chỉ giống như hơi thở vậy thôi, luôn tồn tại như bóng với hình cùng sự sống.

Cô đột nhiên đẩy nồi gạo đang vo dở cho Văn Tú Anh: "Bà ngoại, con xin lỗi, con không ở nhà ăn cơm tối đâu ạ."

Rồi vừa chạy ra bên ngoài, vừa gọi cho Mao Duyệt: "Này."

"Ờm." Mao Duyệt nghe được tiếng thở dốc do chạy nhanh của cô, cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nói: "Cậu muốn đi phải không? Để mình nói tài xế dừng ở cạnh đường lớn chờ cậu."

An Thường chạy một mạch tới bên xe, mở cửa, ngồi vào, đóng cửa.

Mao Duyệt vỗ vỗ ghế người lái: "Chú ơi, đi tiếp đi ạ."

Xe tiếp tục lăn bánh, cảnh vật bắt đầu lao vùn vụt qua ô cửa sổ, bị hoàng hôn rọi xuống màu xám trắng u buồn, trông như một bộ phim cũ xưa đang liên tục tua ngược lại.

Mao Duyệt nhìn cô: "Vầy mới phải chứ, đi một lần xem như nói lời tạm biệt nàng, đặt một dấu chấm cho câu chuyện đã qua này."

An Thường vẫn chưa thở đều lại được, lồng ngực có hơi phập phồng. So sánh mà nói, so với "tạm biệt" của Mao Duyệt, thì "tìm đáp án" của Văn Tú Anh mới càng gần với sự thật. Cô căn bản không biết đối mặt với Nam Tiêu Tuyết phiên bản "đã rời khỏi Ninh Hương" như thế nào, cho nên mới khiến cho quá trình cắt đứt này lê thê không dứt.

Nếu đã không thể dễ dàng quên lãng, vậy thì sao lại không đi đối mặt một chút, nhìn xem Nam Tiêu Tuyết trên màn ảnh rộng sẽ mang lại cảm giác như thế nào cho cô?

Lạ lẫm, hay là quen thuộc? Muốn xa rời, hay vẫn liều lĩnh lao tới?

Xe chạy một mạch đến Hàng Thành, Mao Duyệt nói: "Bảo bối, xuống xe đi."

"Chúng ta ở bên cạnh ăn một bữa cơm, rồi hẵng đi đến rạp."

Mao Duyệt mang theo An Thường đi đến một quán ăn sang trọng. An Thường vốn dĩ chỉ định ăn gì đó cho no bụng, nghĩ lại, Mao Duyệt vốn sinh ra trong một gia đình có điều kiện khá giả, cũng không thể bắt cô ấy ăn những món lề đường được.

Cô đi theo Mao Duyệt vào bên trong, giở thực đơn nhìn và âm thầm cân đo đong đếm giá cả. Mao Duyệt đã tặng cô chiếc vé đắt tiền như vậy, bữa cơm này cô cũng nên mời lại bạn mình rồi.

Ở Ninh Hương cô không có chỗ nào để tiêu tiền, cho nên bữa ăn này vẫn có thể chi trả được, chỉ là rất đắt, một bữa ăn thôi đã bay hết nửa tháng tiền lương rồi.

Số tiền lương lúc trước đoàn phim trả, cô đã đưa cho Văn Tú Anh hết rồi, không giữ lại xíu nào cho bản thân cả. Giống như sợ số tiền đó sẽ lây dính lên đoạn tình cảm giữa cô và Nam TIêu Tuyết vậy đó.

Mà, hiện thực khiến cô phải suy nghĩ, giữa mình và Mao Duyệt đã khác biệt đến vậy rồi.

Thì giữa mình và Nam Tiêu Tuyết còn lớn cỡ nào nữa?

Chờ đến khi cả hai đã ăn xong món chính, thì một phục vụ bưng đến một ổ bánh kem dâu tây. An Thường sững sờ, vừa định nói chúng tôi không có gọi món này, thì nhìn thấy nét mặt tươi cười của Mao Duyệt, khi đó mới hiểu.

Mao Duyệt nhận lấy bánh ngọt, tựa như đang làm ảo thuật, biến ra vương miện giấy và một cây nến, cầm bật lửa châm nến, và ụp vương miện lên đầu An Thường, phấn khích nói: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ!!!"

An Thường có hơi ngượng ngùng: "Người ta đang nhìn kìa."

"Nhìn thì có sao chứ?" Mao Duyệt cười toe: "Sinh nhật của cậu, cậu lớn nhất!"

Rồi vừa vỗ tay vừa hát từng lời bài ca mừng sinh nhật. An Thường xấu hổ đến mức co chân, nhưng nụ cười trên mặt tràn đầy vẻ thật lòng. Không phải chuyện mừng sinh nhật khiến cho cô vui vẻ, mà là vì Mao Duyệt là một trong những người bạn hiếm hoi của cô, Mao Duyệt vui thì cô cũng đã vui theo rồi.

Mao Duyệt nói: "Ước đi!"

An Thường nhắm mắt và chắp hai tay lại, nghe được một tiếng "tách" đến từ phía đối diện.

An Thường mở mắt ra, Mao Duyệt cười lắc lắc điện thoại trước mặt cô: "Chụp một tấm lưu niệm thôi."

Lại thuận tay đổi ảnh khóa điện thoại thành tấm ảnh này: "Đợi qua sinh nhật cậu thì mình đổi lại."

Các ngón chân của An Thường một lần nữa co lại đến gần như chuột rút. Dù là một xã khủng chính hiệu, nhưng người cùng cô ăn mừng sinh nhật là Mao Duyệt, sự tiếp nhận của cô khiến cho Mao Duyệt vui vẻ, vì thế cô cũng thấy vui lây.

Mao Duyệt cười hỏi: "Cậu ước cái gì á?"

"Ờm..." An Thường cắt phần bánh kem đưa cho Mao Duyệt: "Nói ra, chẳng phải sẽ không linh nghiệm sao?"

Ăn xong Mao Duyệt gọi người đến tính tiền. Phục vụ nói: "Vị tiểu thư này đã trả rồi."

Mao Duyệt nâng giọng: "Cậu tính tiền lúc nào vậy? Là vừa nãy lúc mình đi vệ sinh hả? Bữa ăn sinh nhật của cậu đáng lẽ phải là mình trả mới đúng!!!"

An Thường cong miệng cười: "Cậu tặng mình vé xem phim, lại mua cho mình bánh sinh nhật, mình rất cảm kích rất vui vẻ."

Sau đó hai người đi đến rạp chiếu phim. Hiện tại còn hai tiếng nữa mới tới suất chiếu đầu tiên lúc 0 giờ, vậy mà trong rạp đã đầy ắp người. Ngay giữa sảnh là tường hoa tiếp ứng của bộ kịch "Thanh Từ", phía sau là căn nhà gỗ cũ nát của tiểu tử nghèo, tinh xảo và kỳ công đến mức khiến cho người ta như đang thực sự tồn tại trong đó. Hai bức standee của Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành trong tạo hình tinh phách và tiểu tử nghèo được đặt ở phía trước. Tiểu tử nghèo tóc ngắn lởm chởm như lông nhím đang bướng bỉnh nhìn về ống kính. Tinh phách tạo dáng đưa lưng về phía người kia, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào một nơi vô định, những đầu ngón tay buông thõng lại có đang hơi hướng về phía tiểu tử nghèo. (2)

Những người đứng xem đều đang xôn xao bàn luận: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt này của Nam Tiên đó!"

"Như vậy mà Hành tỷ cũng có thể chống đỡ nổi sao?"

"Ha ha, không nổi cũng phải cố mà chống, khi nhập diễn nàng là yêu tinh, thoát diễn thì nàng lại là Nam Tiên."

Vì thế, tuy hai người trông vô cùng đẹp đôi, nhưng lúc quảng bá tuyên truyền cũng chưa từng có bất kỳ xu hướng xào cp nào. Weibo chính thức của Nam Tiêu Tuyết cũng chỉ là repost lại bài của đoàn phim, kèm thêm ba chữ ngắn gọn: "Mong ủng hộ."

Nhân khí của nàng tất nhiên là sẽ lớn hơn của Kha Hành, vô số người hâm mộ tiến đến bên phía của standee của nàng tạo dáng chụp hình.

Mao Duyệt thực sự nhịn không được, nhiều chuyện hỏi bạn thân: "Cậu với nàng có chụp ảnh chung bao giờ chưa?"

"Không có."

"Vậy chụp nàng thì sao?"

An Thường ngẫm nghĩ: "Phần nhỏ, tính không?"

"Phần nhỏ?"

"Mình chụp dấu hôn trên cổ nàng." An Thường nói: "Vốn định xóa đi, nhưng nàng bảo mình giữ lại."

Mao Duyệt hoảng hốt vội che miệng An Thường lại, mắt nhìn qua liếc lại như ăn trộm, đến lúc cảm thấy không có ai chú ý mới buông ra. An Thường bị một loạt động tác của cô làm hoang mang: "Chúng ta cũng có đề cập qua tên của nàng đâu?"

Mao Duyệt bừng tỉnh: "A, cũng đúng."

Lại vô cùng kinh ngạc hỏi tiếp: "Cậu, từng chụp... dấu hôn của nàng?"

An Thường gật đầu.

"Là do cậu không biết nặng nhẹ tạo ra hả?"

An Thường lại gật đầu.

Đây là lần đầu tiên Mao Duyệt ý thức được, có lẽ người bạn thân nhìn tưởng như ôn nhu nhút nhát này, thì ra là "trong ngoài bất nhất" như vậy. Cô thử hỏi dò: "Lá bùa hộ mệnh lúc trước mình gửi cho cậu..."

"Ờm, mình đặt dưới gối nằm."

"Mình thỉnh cho cậu cái 600, cậu thấy đủ không?"

"Không đủ."

"Vậy cậu nghĩ bao nhiêu mới là đủ?"

"600 ngàn?"

Mao Duyệt hoảng hồn lùi lại ba bước, ngón tay chỉ về phía An Thường run rẩy không thôi: "Cậu cậu cậu! Cậu thực là gan tày Trời mà!!!!!!"

An Thường bình tĩnh gật đầu: "Đúng, mình dám."

Lúc ở Ninh Hương, cái gì cô cũng dám làm.

Ai cũng giữ khoảng cách xa xa với Nam Tiêu Tuyết, tránh né vị trí bên người nàng, khiến cho bóng hình cao gầy kia lại càng cô tịch. Mà, chỉ có mỗi cô mới dám tiến lại gần, ngồi cạnh nàng.

Chuyện duy nhất cô không dám, chính là ảo tưởng về tương lai sau khi Nam Tiêu Tuyết rời khỏi Ninh Hương.

Lúc gần sắp đến 0 giờ, bỗng dưng đám người tựa như nổ òa ồn ào không ngớt. Mao Duyệt cũng kích động theo: "Chuyện gì chuyện gì chuyện gì vậy? Là có rút thăm trúng thưởng hả? Có phải quà là poster ký tên của nữ thần không?"

Tiếng bàn tán xôn xao từ đám người ban nãy lan ra: "Nam Tiên thực sự đến đây hả?"

"Không thể nào. Trước đó đâu có thông báo gì đâu."

"Giá vé chúng ta mua cũng là giá vé bình thường cho suất chiếu đầu thôi, cũng không hề đề cập việc diễn viên chính xuất hiện tuyên truyền gì cả mà."

"Thật sự là nàng đó, tôi đã thích nàng bao nhiêu năm chả lẽ không biết? Dù cho nàng đội mũ sụp, chỉ lộ cằm thì tôi cũng có thể nhận ra là nàng!!!"

An Thường sững sờ.

Mao Duyệt cũng sững sờ, nhanh chóng liếc mắt nhìn An Thường.

"Nàng tới thăm cậu hả? Vì mai là sinh nhật cậu?"

Kỳ thật lúc biết khởi chiếu vào khoảng sinh nhật An Thường, Mao Duyệt đã cảm thấy sao có thể trùng hợp như vậy rồi. Nhưng vẫn không tiện hỏi An Thường. Hiện tại nghe nói Nam Tiêu Tuyết đến đây, cô không nhịn được nữa.

An Thường lắc đầu: "Mình chưa từng nói nàng biết sinh nhật của mình, hơn nữa việc công chiếu kịch múa, liên quan đến rất nhiều bộ phận ban ngành, làm sao có thể tùy tiện để nàng quyết định là được?"

Mao Duyệt tỉnh táo lại: "Cũng đúng."

"Nhưng, nàng là tới gặp cậu chắc không sai đâu nhỉ?"

An Thường nhếch môi: "Việc này là cậu đột xuất kéo mình tới Hàng Thành, sao nàng có thể biết được chứ?"

Mao Duyệt hỏi: "Vậy, cậu có muốn gặp nàng không?"

Đây vốn là một lần cô sắp xếp giúp cho An Thường tạm biệt chuyện cũ, nhưng mà hết chuyện này đến chuyện khác vô cùng trùng hợp, làm cho người ta không thể không nghi ngờ tất cả là do sắp đặt của ông Trời.

Suy nghĩ đầu tiên vọt ra trong đầu An Thường đó là: muốn gặp nàng.

Rất muốn rất muốn.

Muốn cảm nhận vòng eo thon nhỏ của nàng, và cánh môi mềm mại kia.

Thậm chí chỉ cần nghĩ tới mùa mưa dầm vừa trôi qua thôi thì trong lòng đã tuôn ra một ngọn lửa nóng hực.

Có lẽ nào hai tháng qua sau khi Nam Tiêu Tuyết rời đi, người đi ra không được cũng không phải mỗi mình cô không? Mặc dù là bản thân cô vì không biết phải đối mặt với một Nam Tiêu Tuyết không ở Ninh Hương, mới quyết định đến xem suất chiếu này.

Từng sợi mưa phùn lung tung rơi xuống, mờ mịt chi chít quấn lên cõi lòng An Thường, không thể vuốt thẳng. Cô nói với Mao Duyệt: "Cứ soát vé vào khán phòng đã."

Hình như Nam Tiêu Tuyết thật sự xuất hiện, vì khu vực soát vé bỗng chốc tăng thêm rất nhiều nhân viên an ninh. Bọn họ đang cố hết sức giữ trật tự: "Không cần chen lấn! Có vé mới được vào!"

Tất cả mọi người đều thắc mắc: "Nam Tiên đến đây thật hả?"

Đổi lại là những câu trả lời lặp đi lặp lại: "Không cần chen lấn! Có vé mới được vào!"

Mao Duyệt cùng An Thường chen lẫn trong đám người, An Thường cảm thấy có hơi ngộp thở. Đến lượt hai người, nhân viên soát vé hỏi: "Có vé không?"

Mao Duyệt bị xô đẩy đến bước chân cũng không còn vững vàng: "Đợi tí! Tôi đang tìm!"

"Không có vé thì không được vào!"

"Ai nói tôi không có chứ?"

An Thường ý thức được, cô đứng chen chúc lộn xộn cùng với những người hâm mộ này, kỳ thật cũng chẳng khác bọn họ tí nào. Cô có bất kỳ điều gì có thể chứng minh mình và Nam Tiêu Tuyết từng có một đoạn mập mờ lưu luyến sao?

Không có ảnh chụp chung, không kết bạn wechat, không có bất kỳ phương thức liên lạc nào.

Nếu như hiện tại cô mở miệng nói, tôi và Nam Tiêu Tuyết từng có những giây phút lãng mạn, có phải đổi lại sẽ chỉ là việc mọi người nghĩ cô điên rồi? Nếu như Mao Duyệt không tìm được vé, thì xem như cơ hội ngồi cùng một phòng chiếu phim của cô và nàng cũng không còn.

Lúc này, Mao Duyệt lôi rah ai tấm vé từ trong ba lô ra: "Tìm được rồi! Đây nè!"

-------

* Câu hí này nằm trong vở Mẫu Đơn Đình, hay còn được gọi là Hoàn Hồn Ký, được nhà soạn kịch Thang Hiển Tổ viết vào năm 1958. Đây là một trong những vở kịch sân khấu điển hình đặc sắc nhất của Trung Quốc, hiện vẫn được phục dựng và biểu diễn rất nhiều.

(1) Quảng Điện: là tổng cục phát thanh, truyền hình của Trung Quốc.

(2) Ai đu giới giải trí Trung nhiều chắc chắn sẽ biết các tường hoa tiếp ứng, một phần project của fan mỗi khi idol có sự kiện hay buổi ra mắt phim hoặc buổi diễn. Những tường hoa thường được làm rất kỳ công và tỉ mỉ, để người hâm mộ có thể đứng lại chụp làm kỷ niệm. Dưới đây là một ví dụ với tường hoa Lương Chúc của OTP nhà tui hihihi.

Hôm nay là kỉ niệm 1 năm từ ngày mình up chương đầu tiên của bộ truyện này, không có gì nhiều đề nói, chỉ cảm ơn mọi người đã luôn yêu thích và đồng hành cùng mình, dù chỉ là âm thầm cũng vui òiiii. Chúc mọi người một nửa còn lại của tháng 10 vui vẻ rực rỡ nhiều tốt lành hoooo. Chương sau gặp lại nhé.

À, hôm nay cũng là sinh nhật mình đóa, hí hí, chúc mừng sinh nhật @alittlebitmorehen :*